Thanh Phong Chẩm Minh Nguyệt

Chương 1: Cầu chỉ



Trời đông giá rét, gió dữ sương bay*.

*Nguyên văn: Thiên ngưng địa bế, phong lệ sương phi: Là thành ngữ dùng để hình dung quang cảnh mùa đông vô cùng lạnh lẽo.

Cỏ tranh cao ngang eo người héo úa vàng vọt, lưng cây gãy gập vì bị gió Bắc thổi ngang.

Một thiếu nữ mặc y phục quý giá lộng lẫy, trâm cài trên tóc rũ xuống tán loạn, đang một mình chạy điên cuồng giữa sóng đồng cỏ dại vàng hoe cuộn trào.

Cơn gió khô khốc sắc bén như lưỡi đao, cắt từ cổ họng đến tận khoang bụng nàng.

Mùi máu tươi tanh ngọt dâng lên, nàng nghẹn ngào một tiếng rồi lại dùng bàn tay bịt chặt lại, nàng sợ một khi để lộ ra sự yếu đuối thì sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết mình.

Cỏ dại mênh mông vô bờ, cành khô gai góc không ngừng níu lấy tà váy trên người nàng, những thứ này giống như bàn tay đang muốn bắt nàng lại, người trước ngã xuống, người sau tiếp bước.

Dư Thanh Yểu vô cùng sợ hãi, nàng nhắm hai mắt lại, không tiếc xé rách vải lụa tơ bạc quý giá trên người để đổi lấy sức lực, cố gắng chạy về phía trước.

Truy binh đang ở phía sau, nàng không dám dừng lại dù chỉ một chút.

Hiện giờ hy vọng duy nhất chính là, sẽ có người tiếp ứng nàng ở phía trước.

Sở Vương Lý Duệ là người nàng tin tưởng và ái mộ, mặc dù nàng bị người ta bắt đi, thanh danh đã bị hủy hoại, nhưng hắn lại vẫn bằng lòng đón nhận nàng.

Lần này nàng cũng chờ mong hắn sẽ đến cứu mình.

Một tiếng ngựa hí vang vọng khắp đồng cỏ bao la bát ngát.

Ngay sau đó là tiếng vó ngựa “lộc cộc lộc cộc” như sấm rền rơi xuống, từ xa tới gần, càng ngày càng rõ ràng.

Dư Thanh Yểu vui mừng khôn xiết, nàng mở to mắt, trông mong nhìn về phía xa.

Nhưng hàng lông mày nhíu chặt vừa mới giãn ra, nụ cười tươi trên mặt vừa mới xuất hiện thì bỗng nhiên lại như dây đàn bị người ta đè xuống, tất cả đều dừng lại.

Người tới ngồi trên lưng ngựa ở cách nàng xa xa, sau đó không nhanh không chậm kéo chiếc cung nặng nề nhắm về phía nàng.

“Chậc, chạy giỏi thật đấy.”

Dư Thanh Yểu sững sờ dừng chân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Sao lại là ngươi…”

Người tới “tiếp ứng” nàng không những không phải Lý Duệ mà còn là kẻ đáng lẽ ra phải chết rồi!

Chính là kẻ trước kia đã bắt nàng, hủy hoại thanh danh của nàng, khiến nàng không thể trở thành chính phi của Hoàng tử.

Chính là người bị Sở Vương tra tấn đến chết trong cơn giận dữ, còn không cho phép bất kỳ kẻ nào nhặt xác!

Hắn ta không những không chết, mà thậm chí còn dám nghênh ngang mặc y phục cận hầu của Sở Vương phủ, giương cung bắn một mũi tên trí mạng về phía nàng.

Hắn ta như đang nhìn một kẻ đáng thương, cười nói: “Tiểu Dư trắc phi, ngươi không chết thì Sở Vương khó mà an lòng.”

Dư Thanh Yểu bỗng nhiên bị rút hết tất cả sức lực vùng vẫy.

Phập!

Mũi tên xoay tròn, dễ dàng bắn xuyên qua thân thể gầy yếu của nàng, đâm thẳng vào điểm chí mạng, một tiễn xuyên tim.

Trong khoảnh khắc khi ngã xuống, đủ loại chuyện trùng hợp trước đây nàng chưa từng suy nghĩ cẩn thận như đèn kéo quân hiện ra trước mắt.

Ha, hóa ra là như vậy…

Hóa ra, tất cả khổ nạn mà nàng trải qua, đều do một tay Sở Vương Lý Duệ thúc đẩy.

Hắn ta chưa từng nghĩ sẽ ở bên nàng tới khi đầu bạc răng long.

Một trận gió điên cuồng thổi phất vào mặt, khiến lưng đám cỏ dại ào ào gãy gập.

*

Chớp mắt một cái, tiếng trống nhạc vang lên.

Ca từ xa xưa tựa như một cơn gió lan tràn ra khắp nơi.

Không biết gió đã ngừng thổi từ khi nào.

Rồi lại có rất nhiều giọng nói liên tiếp vang lên, đang huyên thuyên trò chuyện gì đó.

Thật náo nhiệt, thật ồn ào.

“Tiểu thư?”

Người Dư Thanh Yểu đột nhiên run lên, đầu suýt nữa trượt xuống khỏi lòng bàn tay mà đập xuống đất, cảm giác không có điểm tựa khi rơi này khiến nàng hoảng hốt bừng tỉnh.

Giọng nói kia lại vang lên sau tai nàng, tràn ngập vẻ lo lắng: “Dư cô nương, người mau tỉnh lại đi.”

Dư Thanh Yểu kịp thời dùng tay chống được đầu, lúc này thị giác mơ hồ của nàng mới dần dần lấy lại được tiêu điểm, trước mắt nàng là đại điện nguy nga lộng lẫy.

Những cây cột sơn son thếp vàng dựng thẳng đứng nối với xà ngang được trạm trổ hoa văn cát tường phức tạp, dưới xà nhà là mười tám chùm đèn lồng cung đình cao chín tầng được treo cách đều nhau, giữa cây cột lớn hai ba người ôm không hết được đặt vài chiếc bàn song song nhau.

Giờ phút này, có rất nhiều nam nữ mặc hoa phục lộng lẫy ngồi đầy sau bàn, trên bàn bày vô số rượu và đồ ăn ngon, ở giữa còn có vũ cơ mặc váy dài màu xanh nhạt đang nhảy múa, xung quanh là tiếng linh nhân nhạc quan* gảy đàn tranh, dư âm văng vẳng, trang nghiêm như quốc yến lớn.

*Linh nhân, nhạc quan: Ý chỉ người đánh đàn, ca múa, mua vui (giống với ca sĩ, nhạc sĩ thời này…)

Trước khi chết Dư Thanh Yểu cũng từng trải qua cảnh tượng hoành tráng như vậy vài lần, nhưng nếu hỏi nàng nhớ rõ lần nào nhất, thì đó là lần nàng được ban hôn.

Dư Thanh Yểu ngạc nhiên liếc mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nàng trông thấy khuôn mặt già nghiêm túc của Các lão Trương Dực, người vốn dĩ đã đâm đầu vào cột tự sát sau khi Hoàng Thái tử bị phế không lâu, đang ngồi đối diện phía bên trái của nàng.

Không phải là nàng vẫn còn đang nằm mơ đấy chứ?

Nhưng Trương Dực đã chết, nàng cũng chết rồi, vì sao bây giờ nàng và Trương Dực lại sống sờ sờ ngồi trong Phụng Thiên điện này?

Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, rất nhanh đã ướt đẫm lưng áo nàng.

Dư Thanh Yểu chỉ có thể sững sờ nhìn lướt qua từng gương mặt tươi cười trước mắt, nghe tiếng đàn sáo đang hòa tấu bên tai.

Một giây trước nàng vẫn đang một thân một mình ở ngoài thành Tần Châu, cảm giác sợ hãi và đau đớn trên người đan xen nhau, khiến bàn tay đang gác trên bàn của nàng không thể ngừng co giật, không ngăn được mà run rẩy.

Trong trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng há miệng nhỏ im lặng thở dốc, giống như người chết đuối tham lam hít lấy không khí, không biết ngay sau đó có bị chết vì hít thở không thông hay không.

“Dư cô nương, người nhất định phải cẩn thận, nơi này là Phụng Thiên điện, trước mặt bệ hạ không được thất lễ.” Cung nữ bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của nàng nên thân thiện nhắc nhở nàng.

Nàng ta được người khác giao phó, tất nhiên không thể để Dư Thanh Yểu phạm lỗi.

Dư Thanh Yểu bỗng nắm chặt nắm đấm, đầu móng đâm vào lòng bàn tay, khiến nàng rút ra được chút tỉnh táo từ khốn cảnh như ác mộng kia.

Đúng lúc ấy một tiếng cười sang sảng từ bên cạnh truyền đến: “Điểm này A Yểu không giống Minh Uy Tướng quân rồi, chẳng qua mới uống một ly rượu xoàng thôi mà đã không chịu nổi.”

Dư Thanh Yểu nghiêng đầu, nhìn về phía tay trái mình, liếc mắt một cái đã nhận ra người nam nhân râu dài mặt trắng đang nói chuyện là con trưởng của chính thất đại phòng dòng chính Dư gia. Cháu trai của Dư gia, Dư Bá Hiền, hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ Thứ phụ kiêm Lại bộ Thượng thư, nàng miễn cưỡng chào một tiếng đường thúc.

Hai năm trước, bọn họ vốn còn đang chướng mắt chi thứ đã rời khỏi bổn tộc Tân An là các nàng đây.

Nếu không phải vì phụ thân của Dư Thanh Yểu nhiều lần lập chiến công, hiện giờ đã thăng quan Tứ phẩm, được ban danh hiệu Minh Uy, nắm giữ hai mươi vạn quân trong tay thì lần quốc yến này, một nữ nhi của dòng thứ ngoại tộc như nàng sẽ không có khả năng lộ diện.

Dư Thanh Yểu ôm lồng ngực vẫn còn đang đau nhức của mình, sương mờ tràn ra nơi đáy mắt, kết hợp với đôi má đào đỏ bừng kia của nàng, rất giống lời vị Dư Thứ phụ kia nói, chính là dáng vẻ tiểu nữ nhi không biết uống rượu.

Không một ai biết, mới vừa rồi thôi, Dư Thanh Yểu đã trải qua một đời ngắn ngủi lại đầy bi thảm của nàng.

Nàng không rõ vì sao mình đã chết mà lại có thể mở mắt ra lần nữa, sống lại trở về.

Mà lại còn trở về vào đúng thời khắc này.

Minh Thuần đế ngồi trên ngai vàng, ánh nến lộng lẫy xung quanh chiếu vào khiến ông ấy như ngồi trên thần đàn giữa hồ tiên, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Dư Thanh Yểu vẫn còn nhớ rõ, hôm nay chính là ngày Hoàng đế quyết định mang nhi tử của mình ra tứ hôn vì để khen ngợi công lao to lớn của các vị mãnh tướng đã vất vả bảo vệ biên cương.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, tiếng cười của Hoàng đế đã vang lên trong đại điện.

Ca vũ ngừng lại, văn võ bá quan có mặt ở hiện trường đều buông ly rượu, bát đũa trong tay xuống, tất cả đồng loạt nhìn về phía ngai vàng.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, hơi nghiêng người về phía Dư gia: “Trẫm nghe nói Minh Uy Tướng quân đưa nữ nhi về Kim Lăng là vì mong Dư lão phu nhân có thể chọn một chàng rể hiền cho nàng.”

Dư Bá Hiền vội vàng đứng dậy hành lễ, mở miệng nói: “Đúng là có việc này.”

Đột nhiên nghe thấy phong hào của phụ thân, mắt Dư Thanh Yểu nhòe lệ.

Nếu không phải đã tới tuổi rồi thì Dư Thanh Yểu sẽ không bị đưa đến Kim Lăng, nàng vẫn nhớ khi phụ thân định đưa nàng đi, ông ấy đã xoa đầu nàng nói “Gái lớn gả chồng”, ông ấy không thể ích kỷ làm chậm trễ cả đời nàng.

Nhớ tới mong đợi tha thiết của phụ thân, ông ấy hy vọng có thể dựa vào chiến công mà mình dùng cả tính mạng kiếm về để giúp nàng được coi trọng thêm vài phần ở Kim Lăng, kiếm được một mối nhân duyên tốt.

Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, tranh chấp giữa các đảng phái quỷ quyệt đa đoan, cuối cùng lại khiến nàng phải mất mạng.

Hoàng đế giơ tay vuốt râu, rộng lượng hào phóng nói với Dư Thanh Yểu: “Dư nha đầu, trẫm còn mấy nhi tử vẫn chưa có hôn phối, ngươi xem ngươi nhìn trúng ai, trẫm sẽ tứ hôn cho ngươi.”

Dư Thanh Yểu nghe thấy lời nói không hề khác nấy một chữ như trong kiếp trước nàng đã từng trải qua, lồng ngực đau đớn như bị dùi đâm càng nghiêm trọng hơn, tựa như mũi tên kia vẫn còn cắm trên ngực của nàng, dùi sắt năm cạnh xoáy nát máu thịt nàng.

Máu nàng thấm ướt vạt áo, giống như một dòng suối nhỏ phun ra máu tươi, không thể ngăn cản nổi.

Sinh mệnh dần dần trôi đi, cũng mang theo tất cả lưu luyến si mê của nàng với Sở Vương khi còn sống.

Nàng thật sự không thể động đậy, giống như bị sự uy nghi của ông trời làm cho kinh hãi.

Dư Bá Hiền nghiêng đầu tỏ vẻ bất mãn, nhỏ giọng nói với Dư Thanh Yểu: “Còn thất thần cái gì, bệ hạ tứ hôn, ngươi phải bước lên trước tạ ơn! Còn không mau đứng dậy!”

Dư Thanh Yểu mất mẹ từ khi còn nhỏ, phụ thân không lấy vợ kế, thế nên từ trước tới nay không ai dạy dỗ nàng. Sau khi tới Kim Lăng, lần đầu tiên gặp nàng, Dư lão phu nhân đã nói: “Đứa bé đáng thương không ai dạy dỗ, không hiểu lễ nghĩa, nhưng nhớ là sau này phải thật khiêm tốn cẩn thận, đừng có làm hỏng thanh danh Dư thị chúng ta.”

Dư gia khinh thường nàng, coi nàng là nha đầu hoang dã nuôi bên ngoài, chưa được giáo dục, cảm hóa.

Cho nên mấy năm qua ở Dư gia, nàng vẫn luôn dè dặt cẩn thận, không dám đi nhầm một bước.

Chỉ có Sở Vương, là lần duy nhất mà nàng làm càn trong sự dè dặt cẩn thận của mình.

Trước đây nàng làm trái ý của Dư gia, tự mình làm chủ, lựa chọn gả cho Sở Vương, sau đó lại vì hắn ta mà phí tâm phí sức lấy lòng Dư lão phu nhân, mượn sức Dư gia cho hắn ta sử dụng…

Nhưng này trả giá tất cả, nàng đổi lấy được gì?

Ruồng bỏ, ám sát, chết thảm bên ngoài!

Dư Thanh Yểu hít một hơi thật sâu, xách váy đứng dậy khỏi ghế.

Nàng cúi thấp mặt, che giấu vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ đi.

Vì sao lại là lúc này, vì sao lại là lúc đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống này?

Nàng biết, dù nàng không lựa chọn thì không lâu nữa Sở Vương cũng sẽ tự mình tiến vào, quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng đế, chân thành thừa nhận trước mặt mọi người rằng hai người đã có tình cảm từ lâu, xin Hoàng đế tứ hôn cho bọn họ.

Phí công khi đó nàng còn cảm động không thôi, cảm thấy chắc chắn trong lòng Sở Vương yêu thương trân trọng nàng.

Nhưng nếu thật sự yêu nàng thì tại sao lại cho người bắt cóc nàng, khiến nàng mang theo ô nhục cả đời không thể tẩy sạch phải làm thiếp thất, nếu thật sự trân trọng nàng thì tại sao lại để “tâm phúc” của mình ngang nhiên bắn chết nàng nơi hoang dã.

Đơn giản vì nàng đã hết giá trị, không còn tác dụng nữa rồi, để lại thì cũng chỉ là gánh nặng và trở ngại mà thôi. Hắn ta muốn nàng biến mất hoàn toàn thì mới có thể lấy được trái tim của quý nữ dòng chính Dư gia, chuẩn bị lót đường cho nghiệp đế vương của hắn.

Tuy rằng nàng nhỏ bé, quyền thế không cao, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để hắn ta được như ý nguyện lần nữa, cho dù hiện tại có lẽ chỉ là một cơn ảo mộng trước khi chết của nàng.

Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân của Dư Thanh Yểu càng trở nên vững vàng, ngọc bội phát ra tiếng kêu trong trẻo êm tai.

Mọi người nhìn nàng bước ra khỏi ghế, đi tới giữa đại điện.

Dư Thanh Yểu chắp tay trước ngực làm lễ, khom lưng hành lễ với Hoàng đế.

Trước kia, nàng luôn bị người ta cười nhạo xuất thân quê mùa hoang dã, lễ nghĩa kém cỏi, mỗi lần đều sẽ xảy ra chút sai lầm. Vẫn là do Sở Vương tìm một vị ma ma dạy dỗ nghiêm khắc, chỉ bảo nàng một tháng, dạy nàng ngoan ngoãn giống như một con vẹt trong lồng tre, rồi mới giúp nàng không còn làm ra trò cười trước mặt người khác.

Hiện giờ nàng vẫn mang theo ký ức đời trước, cho nên khi hành đại lễ vô cùng tiêu chuẩn, động tác lưu loát, đẹp mắt, khiến người ta không bới ra được chút lỗi lầm nào.

“Thần nữ khấu tạ bệ hạ.”

Lần trước vì nàng quá sợ hãi, lần đầu tiên gặp mặt thiên tử không dám nói chữ nào.

Cho nên mới chờ đến khi Sở Vương xuất hiện thay nàng mở miệng mới cầu được ban hôn.

Lần này, nàng không thể chờ.

Không thể chờ Sở Vương tới……

Hình như Hoàng đế không ngờ là Dư Thanh Yểu sẽ mở miệng, hành động này có vẻ không giống với “Tính tình thiếu nữ hướng nội, thẹn thùng hay sợ hãi” mà ông ấy hỏi thăm được. Thế nhưng Hoàng đế vẫn rất khoan dung, ông ấy như một vị trưởng bối thân thiện, vuốt chòm râu nói: “Đừng vội tạ ơn, ngươi cứ nói trước đi đã.”

Tuy rằng ông ấy đã cố hết sức thả lỏng sắc mặt và giọng nói, nhưng quầng xanh dưới mắt vẫn để lộ ra Hoàng đế đang mệt mỏi không chịu nổi.

Dù là phế hậu, hay là phế Thái tử thì cũng đều khiến đế vương mất hết thể diện.

Hiện giờ buổi thịnh yến này chẳng qua cũng chỉ là cảnh bình yên giả tạo, ngoài Trương Các lão, cựu thần Chiêm sự phủ, và Trần gia - Mẫu tộc của Hoàng hậu ra, thì những người còn lại đều đang cố gắng quên đi cơn gió lốc khiến người ta kinh sợ trên triều đình trước đó không lâu kia.

Dư Thanh Yểu to gan, đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi bên phải, nơi vốn dĩ là chỗ ngồi được sắp xếp cho Hoàng Thái tử, không có gì bất ngờ khi nơi đó trống rỗng.

Đối với chuyện Thái tử bị phế, Dư Thanh Yểu chỉ nghe nói được đôi câu vài lời, không biết tình hình cụ thể chi tiết bên trong.

Nhưng mà nàng biết, tuy Thái tử bị phế, nhưng mãi đến ngày nàng chết kia, phế Thái tử vẫn còn sống khỏe mạnh.

Sau khi từ hôn với Dư gia hắn cũng không cưới phi nạp thiếp, cứ sống cô độc một mình như vậy.

Nàng nhìn xuống chút nữa, là vài vị Hoàng tử đã thành niên hoặc sắp thành niên, ngoài Sở Vương vừa mới thay quân chưa kịp đến đây và Tề Vương đã được chia lãnh địa thì chỉ còn lại Đại Vương, Việt Vương, Ngô Vương. Lúc này mấy người bọn họ đều nhao nhao nhìn về phía nàng, trên mặt cũng không có vẻ chờ mong mà chỉ có vẻ xem kịch, thậm chí Ngô Vương nhỏ tuổi nhất còn nghịch ngợm nháy mắt với nàng một cái.

Lần tứ hôn này chẳng qua bọn họ chỉ đi ngang sân khấu, tất cả đều biết nàng sẽ chọn ai.

Dư Thanh Yểu thu ánh mắt lại, hai tay dưới ống tay áo nắm chặt, mồ hôi lạnh rơi bên thái dương còn nhanh hơn giọng nói của nàng, nàng ổn định tinh thần, chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn Hoàng đế nói: “… Thần nữ nguyện gả Tần Vương.”

Một tiếng vang lớn truyền từ ngoài cửa điện đến, giống như cánh cửa bị người ta đạp mạnh một cái, suýt nữa đã che mất hai chữ trong trẻo rõ ràng cuối cùng của Dư Thanh Yểu.

Nhưng cũng chỉ là suýt nữa, bởi vì trước khi tiếng động lớn vang lên, những người có mặt ở đây đều nghe rõ, người trong miệng Dư Thanh Yểu nói là Tần Vương, không phải Sở Vương.

Là Tần Vương Lý Sách đã bị phế truất ngôi Thái tử.

Ngoài cửa điện, một vị nam tử trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng, người mặc nhuyễn giáp, chiếc áo choàng đỏ buộc chặt trên vai tung bay theo từng bước chân hắn ta, giống như một lá cờ đang diễu võ dương oai.

Tiểu thái giám đứng ngoài cửa kinh hoảng đến mức không nói nên lời, sau đó mới muộn màng bổ cứu, thông báo một tiếng:

“Sở, Sở Vương đến!”