Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 48



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 48

Trên đường từ võ quán về nhà, Kỳ Cảnh Văn truy hỏi: "Chị, nhà chúng ta lúc nào đề ra gia quy không cho chị thi đấu rồi hả? Không phải ba mẹ rất ủng hộ chị sao?"

Cố Dịch Đồng lành lạnh liếc mắt nhìn cậu ta: "Ai nói gia quy nhất định là do ba mẹ đặt ra?"

Kỳ Cảnh Văn càng thêm khó hiểu: "Vậy còn có thể là ai? Chẳng lẽ là do chị tự đặt ra hả?"

Không đợi câu trả lời của Cố Dịch Đồng, Kỳ Cảnh Văn cũng không xoắn xuýt vấn đề này cho lắm, ngược lại tràn đầy phấn khởi nói: "Chị, sinh nhật bạn nữ thì nên mua gì tặng đây?"

Cố Dịch Đồng lời nói có thâm ý: "Tặng quà cho bạn nữ? Vậy còn phải coi coi quan hệ là gì đã, nếu như là tặng cho bạn học cùng bàn cấp ba kia của em, tên là gì ta, cái gì Diệp đó..."

Kỳ Cảnh Văn lườm Cố Dịch Đồng một cái, tức giận nói tiếp: "Diệp Thanh Việt, chính là tặng cậu ấy đó, vài ngày nữa là đến Quốc khánh rồi, em định tổ chức sinh nhật cho cậu ấy".

Cố Dịch Đồng khẽ "Ồ" một tiếng, rồi nói: "Xem em ấy thích gì thì tặng cái đó, mấy bạn nữ đều thích lãng mạn, hoa hay socola gì cũng ok đó. Chị nhớ Diệp Thanh Việt học cũng rất giỏi, em có thể tặng bút máy cho em ấy".

Sau khi nói xong, Cố Dịch Đồng nhớ lại đồ ăn vặt Hạ Lộc Sanh thích nhất là socola.

""Hoa... socola... huhm... chị nghĩ sao nếu yêu cầu làm riêng mấy bông hoa bằng socola?", Kỳ Cảnh Văn lóe lên ý tưởng, vui mừng hỏi.

"Nếu em ấy thích em thì như vậy rất tốt nhưng nếu không thích em thì em tặng cái gì cũng như nhau cả thôi".

Kỳ Cảnh Văn nói làm liền làm. Hai ngày sau, tay nâng một chiếc hộp tinh xảo trở về nhà, đắc ý hướng về Cố Dịch Đồng khoe quà của mình.

Từng viên socola được khắc thành hoa, vòng bên ngoài là màu đen, bông hoa bên trong màu trắng, trắng đen xen kẽ vốn là thật bình thường nhưng bởi vì hình dạng bông hoa được khắc thật tinh xảo nên nhìn thật khác biệt với mấy hộp socola khác.

Sau khi cho Cố Dịch Đồng xem, Kỳ Cảnh Văn để socola ở chỗ mát trong phòng khách tránh ánh nắng mặt trời, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị món quà khác.

Mà vào lúc này Cố Dịch Đồng cũng không để ý tới Kỳ Cảnh Văn, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt ở trên người Hạ Lộc Sanh. Với sự giúp đỡ của Triệu Nhã Tô, Hạ Lộc Sanh lần đầu tiên trong đời sẽ tổ chức buổi diễn độc tấu. Mặc dù chỉ là một buổi diễn nhỏ nhưng bất kể là đối với Hạ Lộc Sanh hay là Cố Dịch Đồng thì đều mang một ý nghĩa vô cùng quan trọng.

Trong hai năm qua, mặc dù Cố Dịch Đồng mặc dù biết Hạ Lộc Sanh đã tiến bộ rất nhanh và trở nên nổi tiếng, nhưng cô cũng không biết rõ đến tột cùng Hạ Lộc Sanh đã phát triển đến mức độ nào. Cố Dịch Đồng lo lắng lần đầu tổ chức độc tấu sẽ không mấy khả quan, sẽ đánh vào tâm lý của Hạ Lộc Sanh, vì vậy để tránh ảnh hưởng tâm lý em ấy, Cố Dịch Đồng đã âm thầm trong bóng tối giúp đỡ em ấy tuyên truyền.

Địa điểm biểu diễn độc tấu của Hạ Lộc Sanh là hội trường lớn cho thuê của đại học A, kinh phí thuê không cao, sức chứa không tới một nghìn người. Cố Dịch Đồng vốn tưởng rằng sẽ thật vất vả để bán hết gần một nghìn vé kia nhưng thật sự không nghĩ tới, không tới hai ngày vé vào cửa đã bán hết sạch.

Trong hội trường, Cố Dịch Đồng đến xem cách bài trí sân khấu. Vừa tới đã bị Dương Tuyền nhào vào trong lòng, Dương Tuyền hưng phấn lôi kéo Cố Dịch Đồng kích động nói: "Chị Đồng, vé xem biểu diễn đều bán sạch sành sanh rồi!!! Em biết tiểu Lộc nhất định làm được mà!!!"

Cố Dịch Đồng kinh ngạc: "Bán hết rồi???"

Dương Tuyền gật đầu lia lịa: "Hết sạch rồi! Gần một nghìn vé!"

Đang nói chuyện thì Triệu Nhã Tô cũng đến hội trường, Dương Tuyền quay đầu chạy nhanh về phía Triệu Nhã Tôi: "Cô Triệu! Vé buổi diễn của tiểu Lộc đã bán hết sạch rồi cô!!"

Nghe vậy, Triệu Nhã Tô kinh ngạc rồi nở nụ cười: "Nhanh như vậy sao?"

Nhìn thấy nụ cười không mấy ngạc nhiên của Triệu Nhã Tô, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cố Dịch Đồng, cô nói: "Cô Triệu, là cô giúp Lộc Sanh tuyên truyền sao?"

Dương Tuyền kinh ngạc, nhìn về phía Triệu Nhã Tô, chỉ thấy Triệu Nhã Tô gật đầu: "Hôm qua ở chỗ mấy người bạn có đề cập một chút thôi".

Vậy thì không có gì đáng ngạc nhiên. Với danh tiếng của Triệu Nhã Tô thì đừng nói đây là buổi diễn của học trò cô, cho dù chỉ là được Triệu Nhã Tô đến ngồi dự thính thôi cũng đã không cần buồn rầu chuyện bán vé rồi.

Sự phấn khích của Dương Tuyền giảm hẳn đi, cô có chút thất vọng nói: "Hóa ra đều là vì cô Triệu mà tới".

Một năm qua, thời gian ở cùng nhau của Dương Tuyền cùng Hạ Lộc Sanh còn nhiều hơn so với Cố Dịch Đồng, Dương Tuyền biết Hạ Lộc Sanh đã nỗ lực như thế nào, cô nhìn Hạ Lộc Sanh tiến bộ từng ngày, thật tâm hy vọng Hạ Lộc Sanh có thể có được thành tựu của chính mình.

Cố Dịch Đồng vỗ vỗ vai Dương Tuyền nói: "Bất kể là đến vì nguyên nhân gì, chỉ cần Lộc Sanh biểu hiện thật tốt trong ngày diễn ra buổi diễn, có thể khiến cho khán giả bất ngờ thì đó cũng sẽ là một thành công rồi. Tuyên truyền chỉ là một cầu nối, có giữ được lòng người không thì đó chính là bản lĩnh của Lộc Sanh".

Cách đó không xa Hạ Lộc Sanh đem lời nói của Cố Dịch Đồng ghi vào trong tai, cô khẽ động, quay đầu về phía Cố Dịch Đồng, trong lòng rung động, mặc kệ khán giả vì ai mà đến, giữ được lòng họ... chính là bản lĩnh của mình sao?

Dương Tuyền được Cố Dịch Đồng an ủi, cô bừng bừng tự tin gật đầu: "Chị Đồng nói thật đúng!"

Triệu Nhã Tô tán dương nhìn Cố Dịch Đồng một chút.

Rất nhanh đã đến ngày biểu diễn của Hạ Lộc Sanh. Sáng sớm mấy người Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh đã đến hội trường, kiểm tra các loại thiết bị, thực hiện công việc kiểm tra cuối cùng cho buổi biểu diễn vào buổi tối.

Cho đến giữa buổi chiều, Hạ Lộc Sanh đi ra sau tấm màn để thay lễ phục, Cố Dịch Đồng đã đợi ở bên ngoài.

Một lúc sau, Hạ Lộc Sanh thì thào sau tấm rèm: "Chị Dịch Đồng, chị, chị vào đây chút với".

"Có chuyện gì vậy?", Cố Dịch Đồng vén một góc rèm lên, bước vào.

Vừa bước vào đã thấy Hạ Lộc Sanh đưa lưng về phía cô, lộ ra tấm lưng trắng nõn, Cố Dịch Đồng sững sờ nhìn bóng lưng mảnh mai và xinh đẹp của em ấy, không thể rời mắt.

Giọng nói ngượng ngùng của Hạ Lộc Sanh truyền đến: "Dây kéo phía sau em không kéo tới được".

"Tôi giúp em", Cố Dịch Đồng không biết cô đang hoảng sợ cái gì, cắn cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn không ít, ổn định lại tâm lý thay Hạ Lộc Sanh kéo dây kéo lên.

Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi xoay người lại.

Trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của em ấy có một mặt dây chuyền hình cỏ ba lá. Khi em ấy cúi đầu sửa làn váy, cổ em ấy hình thành nên một độ cong duyên dáng, cổ cũng thật đẹp mà...

"Chị Dịch Đồng, em mặc xong rồi, chúng ta ra ngoài đi", thanh âm của Hạ Lộc Sanh khiến Cố Dịch Đồng tỉnh lại.

Cố Dịch Đồng đáp lại hai tiếng, quay đầu thay Hạ Lộc Sanh vén rèm lên, sau đó dẫn Hạ Lộc Sanh đi ra. Chuyên gia trang điểm đang chờ bên ngoài, liếc nhìn Hạ Lộc Sanh nói: "Ôi, cô gái nhỏ trưởng thành rất có khí chất nha, không cần trang điểm đậm đâu, phần khí chất này rất hiếm có".

Cố Dịch Đồng đối với trang điểm thật đúng là chả biết gì nhiều, bản thân cũng là một người không biết trang điểm, nói: "Cô xem mà làm đi, cô thấy Lộc Sanh trang điểm kiểu nào hợp thì cứ làm cho em ấy".

Chuyên gia trang điểm rất thoải mái: "OK, cứ để tôi".

Dương Tuyền cầm một đôi giày cao gót đi thẳng đến chỗ Hạ Lộc Sanh, khi cô đi ngang qua Cố Dịch Đồng thì bị Cố Dịch Đồng túm lấy: "Đôi giày này cho ai mang?"

"Tiểu Lộc đó!".

Cố Dịch Đồng không nhịn được nhíu mày: "Gót giày cao như vậy sao Lộc Sanh mang được? Lỡ trẹo chân..."

Hạ Lộc Sanh vốn đã không nhìn thấy, đi lại không tiện, mang giày cao gót chẳng phải sẽ càng khó hơn sao?

Không nghĩ tới lời vừa dứt, Dương Tuyền đã cười "hì hì" một tiếng: "Vậy là chị Đồng không biết rồi, tiểu Lộc mang giày cao gót rất giỏi đó! Hơn nữa cũng không phải là lần đầu mang cao gót lên sân khấu. Giáo viên dạy hình thể của em ấy cũng khen tiểu Lộc mang giày cao gót bước đi thật đẹp đó!"

Đây là chuyện Cố Dịch Đồng không biết, cô ngẩn người, sau khi thẩm thấu lời nói của Dương Tuyền liền đem giày cao gót trong tay Dương Tuyền cầm lấy: "Chị mang cho Lộc Sanh".

Cầm giày cao gót đi đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh, ngồi xổm xuống, Cố Dịch Đồng nắm mắt cá chân gầy gò của Hạ Lộc Sanh, chậm rãi đem giày mang vào bàn chân của em áy, thở dài: "Lộc Sanh đã trưởng thành thật rồi."

Trang điểm xong, đã là một giờ sau, chuyên viên trang điểm đem cọ trong tay cất đi, lui về phía sau hai bước, quan sát tỉ mỉ Hạ Lộc Sanh, hài lòng nói: "Pơ phẹt!"

Hạ Lộc Sanh chậm rãi đứng dậy, quay người lại, cười hỏi: "Chị Dịch Đồng thấy thế nào?"

Ánh mắt Cố Dịch Đồng sáng lên, nhìn Hạ Lộc Sanh không nói nên lời.

"Oa, tiểu Lộc trang điểm thật là đẹp nha!", Dương Tuyền không nhịn được lên tiếng, lúc trước Hạ Lộc Sanh giống em gái nhỏ nhà hàng xóm mà nay lại giống như tiểu tinh linh lạc bước vào nhân gian, đi giày cao gót làm cho người cao thêm một đoạn, vừa xinh đẹp lại có khí chất.

Hạ Lộc Sanh được Dương Tuyền khen ngợi có chút xấu hổ, cô đỏ mặt, đợi một lúc cũng không nghe được thanh âm của Cố Dịch Đồng, liền lên tiếng: "Chị Dịch Đồng?"

Cố Dịch Đồng bị gọi tên, cô cong môi, mắt nheo nheo nhìn Hạ Lộc Sanh: "Thật đẹp!"

Hạ Lộc Sanh cười ngọt ngào.

Bầu không khí vừa vặn, đột nhiên nghe được thanh âm của Kiều Quan: "Cô, tin lời lúc trước con nói với cô rồi chứ? Lộc Sanh trang điểm lên rất đẹp đúng không?"

Mặc dù Kiều Quan nói chuyện với Triệu Nhã Tô nhưng ánh mắt thẳng tắp khóa chặt trên người Hạ Lộc Sanh.

Nụ cười trên mặt Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh đồng thời ngưng lại, Cố Dịch Đồng lạnh lùng nói: "Không trang điểm thì Lộc Sanh không đẹp sao?"

Kiều Quan ý thức được chính mình nói sai, vội vàng sửa lời: "Không đúng không đúng, Lộc Sanh không trang điểm cũng thật đẹp mà trang điểm lại càng đẹp hơn! Cũng giống như Dịch Đồng vậy, tuy rằng không trang điểm nhưng vẫn cứ xinh đẹp bắn ra bốn phía, trang điểm chỉ là điểm tô thêm mà thôi".

Khen Hạ Lộc Sanh lại thổi phồng Cố Dịch Đồng, chỉ là bị phản ứng ngược rồi, nghe được lời của Kiều Quan, sắc mặt của Hạ Lộc Sanh càng thêm xấu hơn.

"Vậy tôi cùng chị Dịch Đồng ai đẹp hơn?", Hạ Lộc Sanh không nhịn được chặn lời Kiều Quan.

Kiều Quan nghẹn một cái:......

Cố Dịch Đồng nhướng mày nhìn Hạ Lộc Sanh, môi mỏng hơi mím chặt, Lộc Sanh đây là nghe Kiều Quan khen cô nên không vui sao?

"Một người là chị, một người là em. Mỗi người đều có điểm mạnh và điểm khác biệt riêng, không thể so sánh với nhau nha", Triệu Nhã Tô thay Kiều Quan hòa hoãn.

Kiều Quan vội vàng gật đầu nói tiếp: "Đúng đúng, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng".

Cố Dịch Đồng nhìn Kiều Quan mỉm cười: "Anh Kiều không bận sao? Đến đây để nghe Lộc Sanh biểu diễn sao?"

Kiều Quan lấy ra một tấm vé quơ quơ, thoải mái trả lời: "Trước đây tôi đã từng nói tôi là fan của Lộc Sanh rồi mà, idol của tôi tổ chức biểu diễn đương nhiên tôi sẽ tới ủng hộ rồi".

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng không nói thêm nữa, rời mắt khỏi Kiều Quan, sau đó tiến lên dắt Hạ Lộc Sanh: "Tôi thấy đôi giày này còn mới, em có muốn đi tới lui thích ứng một chút không?"

Hạ Lộc Sanh thấy sự chú ý của Cố Dịch Đồng đặt ở trên người mình, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút, cô đáp: "Dạ được."

Đi đi lại lại hai vòng sau hậu tường, Cố Dịch Đồng yên tâm, Lộc Sanh bước đi thực sự vững vàng trên đôi giày cao gót, không có tình trạng chao đảo mà cô lo lắng.

Trong lúc vô tình sắc trời đã tối sầm, kiểm tra thời gian thì đã gần bảy giờ rưỡi, Dương Tuyền vén một góc rèm nhìn ra ngoài, "Ôi chao!" Một tiếng rụt trở về: "Rất nhiều người đang ngồi bên ngoài! "

Thời gian biểu diễn từ tám đến mười giờ tối, kéo dài hai tiếng. khoảng bảy giờ bốn mươi, Triệu Nhã Tô lên sân khấu trước, tiếng hét vang lên từ dưới khán đài: "Cô Triệu! Cô Triệu!"

"Xin chào mọi người, tôi là Triệu Nhã Tô, cảm ơn các bạn đã ủng hộ buổi biểu diễn đầu tiên của Lộc Sanh. Thật sự rất cảm ơn mọi người đã có thể ngồi ở đây...", Triệu Nhã Tô đích thân đảm nhận vai trò người dẫn chương trình, những người hâm mộ bên dưới cực kỳ hưng phấn.

Sau lời phát biểu mở màn, Triệu Nhã Tô nói: "Được rồi, sau đây cho mời Lộc Sanh, mọi người vỗ tay mời Lộc Sanh ra ngoài, được không?"

Dưới khán đài tiếng vỗ tay như sấm, dưới sự dẫn dắt của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh chậm rãi bước lên sân khấu và cúi chào đám đông khán giả ngồi trong bóng tối.

Nhất thời tiếng vỗ tay trở nên nhiệt tình hơn, dưới khán đài có khán giả lớn tiếng gọi tên Hạ Lộc Sanh, khí thế cuồn cuộn: "Lộc Sanh cố lên! Lộc Sanh cố lên!"

Tiếng hò reo cổ vũ một tiếng lớn hơn một tiếng, Cố Dịch Đồng kinh ngạc nhìn dưới khán đài, trong lòng cảm thấy kỳ quái, chuyện này... Mấy người hâm mộ cô Triệu sao lại nhiệt tình gọi tên Lộc Sanh như vậy? Còn đồng loạt như là đã có sự hẹn trước?