Thanh Quan

Chương 951: Tần Đại Pháo Lại Xuất Hiện (2)



Trở lại khách sạn, tâm tình của Tần Mục rất ảm đạm, ăn qua loa chút gì đó, liền trở về phòng. Tây Môn Nhạn nhìn theo bóng lưng Tần Mục, lấy điện thoại gọi cho Vân Băng báo cáo tình hình.

Sáng sớm hôm sau, khi Tây Môn Nhạn đi tìm Tần Mục, đã phát hiện trong phòng Tần Mục nghi ngút khói, trong gạt tàn đầy ắp tàn thuốc, còn ánh mắt Tần Mục có chút ửng đỏ, giống như cả đêm không ngủ, vội vàng hỏi thăm mấy câu.

Tần Mục không phải không ngủ, mà là không thể ngủ. Nhắm mắt lại, hắn lại cảm thấy bên tai có tiếng gào khóc, kêu la, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng mực nước dâng trào nhìn thấy trên ti vi. Điều này làm cho Tần Mục vô cùng bất an, nghĩ đến ba đứa bé sắp ra đời, đêm đó hắn đã quyết định, nên nói, hay là phải nói!

Buổi sáng, Phó thị trưởng, cục trưởng cục Văn hóa, chủ quản xây dựng văn hóa biểu thị hoan nghênh Tần Mục , hơn nữa trong phòng họp của tòa thị chính cũng treo biểu ngữ: hoan nghênh đồng chí Tần Mục.

Bức biểu ngữ này có hàm chứa ý tứ châm chọc hay không, Tần Mục không để ý, chỉ là khi buổi báo cáo bắt đầu, khi đến phiên hắn báo cáo, hắn đặt tập bản thảo đã chuẩn bị trước sang bên cạnh, ánh mắt lấp lánh nhìn phía dưới bục, một tay đặt trên microphone, ho khan một tiếng, nói rất rõ ràng : 

- Hoàn cảnh tự nhiên chủ đạo điều kiện sinh tồn của con người, còn tiến bộ khoa học kỹ thuật, lại có thể giúp con người sử dụng hoàn cảnh tự nhiên. 

Lời dạo đầu mới mẻ, không giống với diễn giảng của hai thành phố trước đó. Hơn mười người ngồi trên đài chủ tịch đưa mắt nhìn nhau, phảng phất không nghĩ tới Tần Mục lại chọn lựa lời dạo đầu như vậy. Khi hai thành phố trước làm báo cáo, bản thảo của Tần Mục vẫn quy củ, giọng nói và cường điệu hoàn toàn đúng mực với cấp bậc cán bộ của hắn, hơn nữa bên trong tràn đầy ngôn ngữ khiêm tốn của Tần Mục. Nhưng hôm nay, Tần Mục mới vừa há miệng, lời nói đã tương đối có tính áp bách và tổng kết, câu nói tiếp theo, khẳng định sẽ mang mùi vị rất đặc biệt.

Trong những người ngồi trên đài hội nghị, vẻ mặt Quách Tự Tại rất phức tạp. Với hành xử hai năm qua của Tần Mục, hoàn toàn có thể dùng hình tượng nghé con mới đẻ không sợ cọp để hình dung, khi đó Quách Tự Tại vô cùng lo lắng về tiền đồ của Tần Mục. Nhưng trải qua tôi luyện ở kinh thành và Châu Quảng, Quách Tự Tại vốn tưởng rằng cá tính của Tần Mục đã thu liễm rất nhiều, nhưng hôm nay hắn vừa diễn giảng, Quách Tự Tại đã biến sắc. Tần Mục vẫn là Tần Mục, vẫn là một bí thư thôn ủy của Tây Sơn thôn có thể khiến một Huyện trưởng kinh ngạc, chẳng qua, lần này pháo kích của Tần Đại pháo, sợ rằng mơ hồ chỉ vào bí thư thị ủy.

- Cửu Giang có truyền thống lịch sử lâu đời, cũng có nền kinh tế phát triển khiến cả nước chú ý, có vị trí tương đối trọng yếu trong công cuộc xây dựng thành thị loại 1 của Trung Quốc.

Ngữ điệu của Tần Mục không thay đổi.

- Có trụ cột, có tiến bộ, thì phủ nhận hoàn cảnh hay là thất vọng không để ý. 

Tần Mục chậm rãi nói: 

- Ở Cửu Giang, có một hạng mục tương đối chuẩn xác với hoàn cảnh tự nhiên, chính là khu phong cảnh mới vừa thành lập. 

Đây là đang thổi phồng Phó Ngọc Bình rồi. Quách Tự Tại đưa tay che trán, tận lực điều chỉnh biến hóa trên mặt mình. Câu nói tiếp theo của Tần Mục, khẳng định sẽ là mưa rơi xối xả, tuyệt đối sẽ không nể mặt tân bí thư.

Quả nhiên, sau đó Tần Mục hùng hổ nói về tính quan trọng trong chống lũ của đập nước, và tính trọng yếu đối với an toàn tài sản của nhân dân, thậm chí còn lấy ra một phần số liệu tương đối chi tiết của nước ngoài, ý tứ hàm chứa trong đó rất rõ ràng, chính là phê phán hệ thống chống lũ của thành phố Cửu Giang không đúng chỗ, hơn nữa trăm ngàn chỗ hở.

Khi kết thúc nói chuyện, Tần Mục chỉ ngón trỏ lên trời, giọng nói âm vang: 

- Hoàn cảnh là điều kiện sinh tồn của con người, nhưng vi phạm quy luật, xem thường uy lực của thiên nhiên là sai lầm. Báo cáo của tôi đến đây là hết, cám ơn mọi người. 

Dưới đài nhất thời xôn xao, lần này Tần Mục trở lại Cửu Giang níu chặt lấy chuyện đập nước, không xem cán bộ của thành phố Cửu Giang ra gì, ngay cả người chủ trì khi tuyên bố báo cáo kết thúc giọng nói cũng khẽ run rẩy, giống như đang kìm nén tức giận.

Tần Mục báo cáo xong, cũng không quay đầu lại, rời khỏi hội trường. Hắn vọng động như vậy, là đòn trí mạng, nhưng không nói ra những lời này, hắn cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Hắn cảm thấy tiền đồ chính trị nhẹ hơn rất nhiều so với tính mạng của dân chúng.

Lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên, là điện thoại của Phó Ngọc Bình, Tần Mục vừa bắt máy, câu nói đầu tiên của Phó Ngọc Bình là: 

- Tần bí thư, cám ơn. 

Tần Mục buồn bã nở nụ cười, nói: 

- Tôi chỉ nói lời tôi phải nói thôi. 

Phó Ngọc Bình thoáng trầm mặc, một lát sau muốn mời Tần Mục buổi tối đến nhà nàng, nàng tự mình xuống bếp nấu cơm. Đối với thái độ của Phó Ngọc Bình, Tần Mục rất cảm kích, nhưng nhã nhặn từ chối, lời nói này của hắn tất nhiên sẽ khiến tân bí thư thị ủy bất mãn, Phó Ngọc Bình hôm nay đã có chút khó khăn, nếu mình qua đó, Phó Ngọc Bình tất nhiên sẽ chọn được ăn cả ngã về không, như vậy quá bất lợi với Phó Ngọc Bình. Tần Mục hi vọng suy đoán của mình sai lầm, nhưng vẫn nói với Phó Ngọc Bình mấy chỗ sơ hở hôm qua mình nhìn thấy ở đập nước, đề nghị nàng chuẩn bị chống lũ.

Phó Ngọc Bình cũng nói với Tần Mục, thông qua suy đoán của mấy người bên thuỷ lợi, kết hợp với tin tức từ trên thượng du truyền đến, Cửu Giang rất khó chống cự được đỉnh lũ này. Nhưng Phó Ngọc Bình cũng tiết lộ chút nội tình, không chỉ có đập nước ở Cửu Giang có vấn đề, đỉnh lũ vào Giang Bắc đến Cửu Giang, đập nước của hai thành phố ở giữa đồng dạng cũng có vấn đề không nhỏ. Ý tứ ẩn chứa trong này là, có lẽ đỉnh lũ chưa đến Cửu Giang, hai thành phố khác đã xảy ra vấn đề rồi, ngôn luận của Tần Mục nhằm vào Cửu Giang, bị những người khác quy kết là thổi phồng. Không khó nhìn ra, trong mắt những người khác, nếu Cửu Giang có vấn đề, như vậy hai thành phố khác đương nhiên cũng không gánh được, có lẽ đỉnh lũ sẽ bộc phát ở hai thành phố kia, căn bản không liên lụy đến Cửu Giang. Đồng dạng, nếu hai thành phố kia không có chuyện gì, vậy Cửu Giang đương nhiên cũng có thể kháng cự.

Tần Mục nhìn hạt mưa rơi xuống, chậm rãi nói: 

- Cửu Giang, mùa mưa này tôi sẽ không rời đi, tôi muốn thấy nó bình an. Tôi hi vọng biết bao, ngôn luận của tôi là sai lầm, cũng hi vọng, tôi buồn lo vô cớ.

Ngôn luận của Tần Mục đã tạo ra sóng gió, mặc dù hắn là cán bộ của Châu Quảng, không cùng hệ thống với Giang Bắc, nhưng vào lúc xế chiều, Phương Chấn Bang gọi điện đến, nghiêm nghị phê bình Tần Mục một trận. 

Một cán bộ cấp xử của tỉnh khác, chạy đến Giang Bắc quơ tay múa chân, hơn nữa ngôn ngữ vô cùng khó nghe. Tin tức kia nhanh chóng bị phong tỏa, chỉ có nhân viên tham dự hội nghị được biết. Khẩu khí này Cửu Giang chắc chắn sẽ không biết nín nhịn, nhất là tân bí thư của Cửu Giang Giang Trung Thiên càng không thể nhẫn. Năm ngoái Tần Mục đã gây họa cho Cửu Giang một thời gian ngắn, đó là thượng phương bảo kiếm của bộ tổ chức đeo trên người hắn, hiện tại lại chạy đến Cửu Giang gây chuyện, thật sự xem Cửu Giang là nắm bùn trong tay Tần Mục hắn sao, thích nắm thế nào thì nắm? Cho dù hắn là cháu trai của Tần lão gia tử thì thế nào, ở trước mặt mọi người ban bố ngôn luận nguy hiểm, ảnh hưởng tới yên ổn của thành phố Cửu Giang, đắc tội như vậy không phải người bình thường có thể gánh chịu nổi.

Giang Trung Thiên phát hỏa, Tần Mục trực tiếp bị dẫn tới cục Công an thành phố. Lần này Tần Mục không phải tới thị sát công việc, mà bị dẫn tới cục Công an để thẩm vấn . Cấp lãnh đạo của Châu Quảng và Cửu Giang đã đạt thành nhận thức, Tần Mục đột nhiên nã pháo, vô cùng ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai thành phố, đối với loại phần tử cực đoan gây tổn hại xã hội như hắn nhất định phải xử phạt thật nặng.