Thành Thân

Chương 44



Đậu Diệu ở điền trang hơn nửa tháng, rốt cuộc Đậu Dư Hữu cũng đến, mang theo rất nhiều điểm tâm cho nàng: "Ở đây không có mấy món này, lúc ta tới, tổ mẫu và mẫu thân đã dặn dò ta rất nhiều lần." Hắn nhìn về phía muội muội, "Diệu Diệu, muội có khỏe không?"

"Đương nhiên là khỏe rồi." Đậu Diệu nằm trên giường trúc nhỏ, "Mỗi ngày muội đều ra ngoài câu cá, tản bộ."

"Vậy sao?" Đậu Dư Hữu kinh ngạc, "Sao lại không vẽ tranh luyện chữ?"

"Thói quen của muội phải sửa lại thôi." Đậu Diệu cười cong mắt, "Không cần chuyện gì cũng chấp nhất như vậy."

Sau khi nàng đến điền trang, yên tĩnh ngày qua ngày lại nhớ đến rất nhiều chuyện đời trước.

Từ sau khi mẹ ly hôn, hai mẹ con đều sống dựa vào nhau. Vì biết trong lòng mẹ đau khổ nên nàng không thể khiến bà ấy lo lắng, cho nên mọi chuyện đều cố gắng làm tốt nhất có thể.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng lại giúp mẹ kinh doanh.

Tuy rằng thời gian chỉ ngắn ngủi một năm nhưng nàng cũng không hề lười biếng, cố hết sức làm mọi chuyện thật tốt. Hôm xảy ra tai nạn là hôm trước sinh nhật của mẹ hai ngày, mẹ dặn nàng về nhà sớm một chút nhưng bởi vì một chút việc nhỏ mà nán lại. Đồng thời sợ mẹ lo lắng nên lái xe từ S thị về nhà trong đêm, kết quả lại xảy ra tai nạn giao thông.

Bây giờ nhớ lại, ngày đó, cho dù nàng có buông bỏ cũng không thể đánh mất mạng sống của mình.

Đậu Dư Hữu kinh ngạc, hắn biết Đậu Diệu lúc nào cũng vạch ra kế hoạch trước, nói đến chuyện học hành lại càng nghiêm túc hơn: "Diệu Diệu, không phải là muội đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?"

Hắn nhìn chằm chằm muội muội.

Đậu Diệu làm một cái mặt quỷ với hắn: "Huynh nhìn ta giống gặp chuyện không may sao?"

"Sao lại không giống chứ?" Đậu Dư Hữu nói, "Muội ở đây lâu rồi mà Vương phủ chưa từng sai người đến đón, muội... Muội không cãi nhau với thế tử chứ?"

Đậu Diệu phì một tiếng cười rộ lên: "Ba ngày hai bữa đều tranh cãi với nhau, không không, cũng không hẳn là tranh cãi, là thảo luận mới đúng."

Đậu Dư Hữu hoài nghi nhìn nàng một cái: "Vậy muội còn trở về không?"

"Chờ mùa hè trôi qua đã." Nàng thoải mái duỗi tay duỗi chân, "Mùa hè trôi qua trời sẽ không còn nóng nữa."

Đậu Dư Hữu tính toán: "Còn tận một tháng nữa đấy!"

"Ca ca!" Đậu Diệu có chút không kiên nhẫn, "Ca ca, muội gọi huynh tới không phải là để huynh chất vấn muội, huynh nhìn huynh xem, chỉ biết hỏi chuyện của Vương phủ."

Nếu không phải vì chuyện này hắn cũng không chịu tới.

Đối với chuyện của muội muội, Đậu Dư Hữu luôn luôn cảm thấy vô lực. Có đôi khi nghĩ đến chuyện phải đối mặt với nàng, hắn cực kỳ áy náy. Là bằng hữu tốt thúc giục hắn mới đến.

"Khoảng thời gian trước trời mưa, nương trượt chân ngã bị thương, nếu không thế nào cũng phải tự mình đến." Đậu Dư Hữu nói, "Tuy rằng nương không nói nhưng trong lòng rất lo lắng cho muội."

Đậu Diệu vội hỏi: "Nghiêm trọng không? Sao không nói cho muội biết một tiếng?"

"Còn không phải là sợ muội lo lắng hay sao, may mắn là không bị thương đến gân cốt, bôi thuốc cũng đã đỡ hơn rồi. Vừa rồi những lời huynh hỏi muội cũng là nương bảo đấy."

Đậu Diệu thở dài, một lát sau mới nói: "Ca ca, có lẽ đến mùa thu muội sẽ hòa ly, huynh nói xem, nên nói với mẫu thân như thế nào đây?"

Nàng muốn gặp Đậu Dư Hữu cũng là vì lý do này.

Nàng đã cảm nhận được sự biến hóa của Tống Trạch.

Ngay từ đầu, hắn đã luôn đối chọi gay gắt, nhưng sau này càng ngày càng trầm mặc hơn.

Đời trước, cha mẹ sống chung với nhau không hòa hợp, cha mà bất mãn là lại im lặng không nói gì cả.

Nàng nghĩ đại khái là Tống Trạch không muốn nhiều lời với nàng nữa.

Đó là dấu hiệu từ bỏ.

Đậu Dư Hữu giật mình: "Muội nói thật sao? Sao hắn lại bằng lòng được?"

Lúc trước hao tâm tổn trí cướp muội ấy trong tay Vương Thiều Chi, giờ lại dễ dàng từ bỏ như vậy sao?

Hắn dừng một chút: "Rốt cuộc muội đã giày vò hắn như thế nào vậy?"

"Cái gì mà giày vò chứ, sau này muội đều ăn ngay nói thật, hắn cũng không phải là người không có não, tất nhiên nên biết lựa chọn như thế nào." Đậu Diệu chớp mắt, "Bây giờ chỉ cần một lý do thích hợp là được?"

Đậu Dư Hữu nhìn nàng chắc chắn như vậy, nhất thời vui mừng: "Vậy thì tốt quá!"

"Còn phải có lý do nữa mà."

"Lý do thì dễ thôi." Đậu Dư Hữu chớp mắt, "Nói hắn đối xử với muội không tốt."

Đậu Diệu vỗ tay: "Đúng, phải nói như vậy thì chuyện này mới đổ hết lên đầu Vương phi được, nếu không thì nương không đau lòng cho muội, sẽ không đồng ý. Thế nhưng, huynh cũng biết đấy, không thể kết thù với Tống gia, để nương biết chuyện này là được rồi."

Tống Trạch đã đồng ý thì nàng cũng phải cho hắn chút mặt mũi, không thể phá hỏng thanh danh của hắn được.

Về phần Vương phi, phải để bà ta phải chịu oan ức rồi.

Đậu Dư Hữu liên tục gật đầu.

Hai huynh muội nói chuyện một hồi, Đậu Diệu sai người đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, đợi thức ăn được bưng lên, lúc này Đậu Dư Hữu mới nhẹ giọng nói: "Thật ra Vương Thiều Chi cũng đến đây."

Đậu Diệu ngẩn ra: "Vậy người đâu?

"Không ở đây, đang ở điền trang của hắn."

Vương gia giàu có khắp thiên hạ, điền trang có ở khắp nơi.

Đậu Diệu à một tiếng.

"Ngốc tử kia hứa là sẽ không gặp muội, nhưng hết lần này đến lần khác lại nhịn không được. Muội nói xem, nếu không gặp muội thì ở đến chỗ này làm gì chứ?" Đậu Dư Hữu tức giận ném đũa, lại hận Tống Trạch.

Một mối nhân duyên tốt như vậy lại chia rẽ cho bằng được, mà bây giờ hắn cũng không đạt được mong muốn.

Nhưng bây giờ mà hòa ly, muội muội gả cho Vương Thiều Chi cũng có chút...

Hắn cho rằng Đậu Diệu đã là người của Tống Trạch.

Đã cho một nam nhân rồi lại gả cho nam nhân khác, ngộ nhỡ sau này Vương Thiều Chi vẫn có một vướng mắc, vậy thì phải làm sao? Không tốt cho tình cảm hai người lúc đó một chút nào cả.

Hắn một bụng tâm tư, Đậu Diệu lại ăn một mạch.

Không phải nàng không nghĩ đến chuyện này, nhưng mà dù sao tương lai nàng cũng là nữ tử đã hòa ly. Cũng không biết Vương gia sẽ nghĩ như thế nào, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Đậu Dư Hữu rời đi, mấy ngày kế tiếp là ngày nghỉ cho nên Tống Trạch đến đây.

Nghe nói nàng câu cá ở bờ sông, hắn đi qua xem.

Vẫn là con sông kia, vẫn trong veo như xưa.

Lúc trước hắn đã đến chỗ này câu cá.

Nghe được tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên, thấy một người đầu quấn khăn bố, thân mặc một bộ y phục màu xanh sẫm, cực kỳ giống cách ăn mặc của nông dân.

"Tống Trạch?" Nàng kinh ngạc.

Nghe nàng gọi thẳng tên mình như vậy, Tống Trạch thở dài: "Mẫu thân nàng dạy nàng như vậy sao?"

Đậu Diệu cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc: "Không, ta cảm thấy thỉnh thoảng gọi tên như vậy rất thú vị, không phải sao?"

Tống Trạch nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng: "Câu được mấy con rồi?"

"Hai con." Nàng đưa giỏ trúc cho hắn xem, "Mới câu không bao lâu, bình thường câu nhiều nhất có thể hơn mười con, nấu canh vừa ngọt vừa ngon." Nàng dừng một chút, "Ngươi muốn ở lại ăn thử không?"

Hắn ừ một tiếng: "Được, sáng mai ta mới trở về."

Nàng lại cúi đầu.

Ánh mặt trời bên ngoài cực kỳ nóng, nhưng ở đây có có lau che bóng.

Tống Trạch nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt nàng điềm tĩnh, lúc cười khóe miệng nhếch lên trông rất ngọt ngào. Đây là lần đầu nàng nói chuyện với hắn như vậy.

Cũng là lần đầu tiên nàng mời hắn ở lại ăn cơm.

Đại khái là nàng đã nhận ra rồi.

Đang nghĩ ngợi thì nàng nhấc cần câu lên, một con cá mắc vào móc câu ra sức vùng vẩy, vảy cá lấp lánh tỏa sáng, con cá cũng không nhỏ chút nào.

Hắn đưa tay giúp nàng lấy con cá ra: "Là cá trắm đen."

"Đáng tiếc, nếu như là mùa đông thì có thể làm cá ướp muối rồi." Nàng thả cá trắm đen xuống sông.

Khóe môi Tống Trạch giương lên.

"Xem ra hôm nay cũng chỉ có thể ăn canh cá diếp thôi, không còn món nào nữa rồi." Ánh mắt nàng xẹt nhìn qua mặt hắn, "Ngươi muốn ăn món nào không?"

"Không." Hắn lấy khăn ra lau tay, "Tùy nàng."

Nàng là người rất có chủ trương, hắn cũng vậy.

Cho nên bọn họ thật sự là cùng một loại người.

Đậu Diệu câu cá một lúc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng sáo. Không cần nghĩ cũng biết là Tống Trạch thổi, năm trước nàng theo Lão phu nhân đến điền trang, Tống Trạch cũng từng thổi một khúc.

Tiếng sáo du dương giống như âm thanh ngoài tự nhiên.

Nàng dựng lỗ tai lên lắng nghe, không thể so với lần đó chỉ cảm thấy phiền phức, bây giờ nàng đã cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Tiếng sáo này có chút khác biệt.

Lần trước hắn thổi là vì muốn chiếm được sự chú ý của nàng, còn lần này hắn chỉ thổi theo tâm tình của mình.

Đến khi tiếng sáo từ từ ngừng lại.

Nàng mỉm cười: "Lại khiến ta nhớ lại lần đầu tiên nghe ngươi thổi sáo ở Linh Tuệ tự."

Thời gian như quay lại vào cái đêm ấy, đó là một hồi ức rất đẹp.

Tống Trạch ngồi xổm xuống, buộc cây sáo vào thắt lưng nàng: "Tặng cho nàng."

Hành động này khiến nàng lắp bắp kinh hãi, nàng nhìn Tống Trạch một cách mờ mịt, chẳng lẽ đã đoán sai, hắn không phải vì hòa ly mà đến sao?

"Hòa ly rồi có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa." Hắn thản nhiên nói, "Tặng cho nàng làm kỷ niệm, tất nhiên nàng có thể ném vào sông này cũng được."

"Không... Không phải ngươi nói đây là di vật của mẫu thân ngươi sao?" Nàng hỏi.

"Ừ, nhưng mẫu thân ta để lại rất nhiều di vậy, đây chỉ là một trong số đó mà thôi." Hắn nói, "Nếu nàng không có ý định ở bên cạnh ta, ta giữ lại cũng không có ý nghĩa gì."

Ánh mắt hắn dừng trên người nàng, cảm xúc trong con mắt dần dần dày hơn, nhưng lại từ từ nhạt đi.

Đậu Diệu đưa tay xoa nhẹ sáo ngọc, cảm giác trên nó còn lưu lại độ ấm, nàng cười nói: "Được, cái cũ không đi cái mới sẽ không tới, ngươi đem cái này tặng cho ta, đi đánh bóng thêm chút nữa chắc chắn sẽ rất đẹp."

Tống Trạch cười: "Tùy nàng."

Tối đó, quả thật hắn ở lại ăn cơm với nàng.

Mùi vị canh cá diếc thật sự rất ngon, nước dùng đậm đà trắng như sữa, hai người uống hết một vò rượu.

Trong lúc không tỉnh táo, Tống Trạch nằm ở trên giường nghe loáng thoáng được tiếng sáo. Hắn nhớ tới vừa rồi lúc uống rượu, nàng lộ ra bộ dáng phóng túng, nhịn không được cười cười.

Nữ tử này, hắn khó có thể buông bỏ, nhưng lại không đành lòng dằn vặt nàng, vậy thì để nàng đi đi.

Lần đầu tiên hắn học được cách từ bỏ.

Đợi đến khi Đậu Diệu trở về, Tống Trạch đã viết xong đơn hòa ly. Nhưng mà tin này rơi vào tai người Đậu gia, khiến mọi người hoảng hốt không thôi.

Nhưng mà Tống gia đã quyết định như vậy, chẳng lẽ bọn họ còn mặt dày không chịu? Mà lúc trước Trương thị đã nghe Đậu Dư Hữu kể, nghĩ đến việc Chung thị ngầm khi dễ Đậu Diệu, hai người xích mích với nhau mà Tống Trạch lại không giúp đỡ, khiến Đậu Diệu sợ hãi trốn đến điền trang."

Vốn bà đang muốn chờ Đậu Diệu về nhà mẹ để đề khuyên nhủ một phen, ai ngờ Tống gia lại làm ra loại chuyện này.

Trương thị thật sự rất tức giận.

Hai huynh đệ Đậu Quang Phụ và Đậu Quang Đào đến hòa giải cũng phải bất lực trở về, Ung vương Tống Đình quyền cao chức trọng, căn bản không chấp nhận chất vấn của bọn họ. Đậu Quang Đào tức giận, làm phụ thân ông vẫn có quyền quyết định chuyện này, thấy nữ nhi cũng đồng ý lập tứ ký vào giấy hòa ly.

Ông quyết không để cho nữ nhi ở đó chịu sỉ nhục.

Ngày kia Đậu Diệu trở về nhà mẹ đẻ.

Khi bước vào cửa, cả người nàng thoải mái hơn, trên mặt không tự chủ nở nụ cười, vui vẻ phấn chấn. Đậu Quang Đào nhìn nàng như vậy, vô cùng kinh ngạc: "Diệu Diệu, con..."

"Phụ thân, con thật sự rất vui vẻ!" Nàng kéo tay Đậu Quang Đào, "Cuối cùng thì con cũng có thể ở với mọi người rồi."

Lòng Đậu Quang Đào chua xót, chỉ cho rằng nàng đã chịu rất nhiều cực khổ.

Bằng không thì một nữ tử vừa mới hòa ly sao có thể vui mừng như vậy chứ? Dù sao sau này ra ngoài cũng không dễ dàng gì.

Trương thị bước nhanh ra, ôm lấy nữ nhi khóc lóc, mở miệng kêu: "Diệu Diệu, tâm can của ta..."

Đậu Diệu dựa vào ngực nàng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong lòng hiểu rõ, cuộc sống về sau của nàng sẽ không thuận lợi mấy, không ai là không chê một nữ tử hòa ly.

Cho dù có xinh đẹp tài hoa như thế nào đi nữa thì cũng bị chụp cho cái nón bị trượng phu ruồng bỏ.

Sau này, có lẽ nàng cũng chỉ có thể làm bạn với Tần phu tử, hai người cùng nhau vẽ tranh nhỉ?

Chuyện này đối với nàng mà nói thật sự rất tuyệt vời.