Thánh Thể Bất Phàm

Chương 4: Tôi muốn người phụ nữ này



"Vương Uy chết... chết rồi sao?" "Sao có thể chứ, hơn nữa còn một chiêu lập tức giết chết!"

Mọi người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt, trợn tròn mắt.

Vương Uy vốn là võ giả Minh Kình trung kỳ lại bị thanh niên này dùng một chiêu giết chết trong nháy mắt?

Tất cả quan khách đều sững sờ, họ vốn tưởng rằng lần này nhất định sẽ có kịch hay để xem. Dù sao thực lực của nhà họ Vương đều được thể hiện ở đây, ai dám lỗ mãng trước mặt nhà họ chứt

Nhưng kết quả hiện tại đã vượt quá dự liệu của bọn họ, bọn họ không ngờ hôm nay nhà họ Vương lại đón một sát tinhI

"Rốt cuộc anh là ai?" Quản gia Vương Hổ vô cùng sợ hãi nhìn Diệp Phong.

Khả năng chiến đấu của thanh niên này thực sự đáng sợ. Ngay cả ông ta- một võ giả Minh Kình đỉnh phong cũng không thể giết chết Vương Uy chỉ bằng một chiêu!

Trên khán đài, đôi mắt đẹp của Tô Khuynh Thành tràn đầy kinh ngạc, cô không ngờ Diệp Phong lại có sức chiến đấu đáng sợ như vậy.

Đêm qua khi hai người ở cùng nhau, hắn nói mình là chiến thần Bắc Vực, lúc đó Tô Khuynh Thành cho rằng hắn khoác lác, không để trong lòng. Bây giờ có vẻ như hắn không hề nói dối.

Nhất thời, nhịp tim của Tô Khuynh Thành đập nhanh hơn, đập thình thịch không ngừng.

Nghe Vương Hổ nói vậy, Diệp Phong thờ ơ mỉm cười: "Xin lỗi, đến vội quá nên tôi quên tự giới thiệu."

"Tôi là Diệp Phong." Diệp Phong tiết lộ tên của mình.

"Diệp Phong?"

Vương Hổ nheo mắt lại, ông ta cảm thấy cái tên này khá xa lạ.

Dám làm loạn đám cưới của nhà họ Vương, Vương Hổ nghi ngờ Diệp Phong là con của một hào môn nào đó. Nhưng nếu cân nhắc kỹ thì ở khu vực Giang Nam, thậm chí cả Hoa

Hạ không có danh môn vọng tộc nào họ Diệp.

Trong nháy mắt, thân phận của Diệp Phong trở nên mơ hồ, khó hiểu.

Quản gia Vương Hổ tiếp tục trầm giọng hỏi: "Mày đến nhà họ Vương làm gì?"

Diệp Phong cười nhạt, chỉ vào Tô Khuynh Thành trên khán đài, nói: "Tôi muốn người phụ nữ này."

Lời này vừa thốt ra, hiện trường đều náo động! Diệp Phong lại đến nhà họ Vương để cướp cô dâu! Điên rồi! Đúng là điên rồi!

Người nhà họ Vương, đặc biệt là chú rể Vương Dương nở nụ cười tức giận.

Diệp Phong lại dám đến nhà hắn ta để cướp vợ, đúng là ăn mật báo gan hùm mài

"Tôi không nghe nhầm đó chứ? Hắn thực sự đến nhà họ Vương chúng ta để cướp cô dâu sao?!"

"Đây chắc chắn là thanh niên ngông cuồng nhất mà tôi từng thấy!"

"Ha ha, hắn đúng là chui đầu vào chỗ chết! Quyền thế của nhà họ Vương là thứ mà hắn có thể thách thức hay sao?" Các

vị quan khách lắc đầu chế giễu.

Mặc dù bọn họ khâm phục sự dũng cảm của Diệp Phong nhưng hắn sẽ phải trả giá cho hành vi này của mình!

"Mày là cái thá gì? Sao lại dám tới nhà họ Vương ta cướp người!"

Vương Hổ chỉ vào Diệp Phong và hét lên.

Ngay giây tiếp theo, Diệp Phong bước tới và xuất hiện trước mặt Vương Hổ như một cơn gió.

Khi nhìn lại một lần nữa thì thấy Vương Hổ đã bị bóp vào cổ, hai chân không chạm đất, đột nhiên bị nhấc lên giữa không trung.

Diệp Phong nhìn vào mắt Vương Hổ, lạnh lùng nói: "Ông là cái thá gì? Không lẽ ông cho rằng tôi đang thương lượng với ông sao?"

Dứt lời, tay phải Diệp Phong bỗng nhiên dùng lực, một tiếng răng rắc vang lên, cổ Vương Hổ bị gãy thành nhiều mảnh, máu bắn tung tóe trên mặt đất, chết thảm tại chỗ.

XI Hiện trường vang lên tiếng thở hổn hển. Thủ đoạn của Diệp Phong thật tàn nhẫn!

Quản gia nhà họ Vương, đường đường là một võ giả Minh Kình đỉnh phong lại bị Diệp Phong nói giết là giết!

Bọn họ đều không khỏi rùng mình một cái, Diệp Phong cho bọn họ một loại cảm giác rất đáng sợi

Sau khi giải quyết Vương Hổ, Diệp Phong ném thi thể sang một bên, nhẹ nhàng phủi bụi đất trên tay. Sau đó hắn đi tới trước mặt Tô Khuynh Thành, đưa tay nói: "Đi theo tôi? Về khách sạn tiếp tục?"

"Anh..."

Tô Khuynh Thành nghe vậy thì khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, Diệp Phong lại bảo cô về nhà trọ trước mặt nhiều người như vậy!

"Tô Khuynh Thành là người phụ nữ của tao, mày chán sống rồi saol"

Vương Dương hoàn toàn tức giận rồi. Diệp Phong trêu ghẹo vị hôn thê của mình trước mặt nhiều người như vậy đối với hắn ta mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn!

Vương Dương sinh ra đã ngậm thìa vàng, đâu từng trải bị sỉ nhục như vậy! Lúc này hắn ta hận không thể lập tức chém Diệp Phong thành trăm vạn mảnh.

"Hả? Người phụ nữ của mày sao?"

Diệp Phong cười lạnh, tiến lên ôm lấy vòng eo thon thả của Tô Khuynh Thành, quay đầu nhìn Vương Dương lạnh lùng nói:

“Tao nói cô ấy là của tao, mày có ý kiến gì sao?”

Vừa nói, trong mắt Diệp Phong phát ra sát ý đáng sợ khiến toàn thân Vương Dương lạnh lẽo, như thể rơi vào động băng!

Chỉ cần một ánh mắt, Vương Dương gần như ngạt thở, suýt chết!

"Không...không có ý kiến gì." Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ phát ra từ phía Diệp Phong, Vương Dương toát mồ hôi lạnh, không tự chủ được rút lui về phía sau.

"Hèn nhát." Diệp Phong cười nhạt, bình tĩnh nói: "Có ý kiến gì thì cứ nói, con người tao rất dễ nói chuyện."

"Không dám, không dám!" Đầu Vương Dương lắc lư như trống lắc, sau đó bụp một tiếng ngã xuống đất, mông như bị dính keo, không đứng dậy

được, vô cùng sợ hãi.

Diệp Phong đáng sợ đến mức khiến hắn ta không thể có bất cứ ý định phản kháng nào!

Bên kia, hai má Tô Khuynh Thành nóng bừng bừng.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người khác giới ở khoảng cách như vậy!

Diệp Phong là người đầu tiên!

Dáng người hắn cao, cơ bắp hoàn hảo không khuyết điểm. Hắn thuộc kiểu nam nhân khi mặc quần áo trông gầy nhưng khi cởi quần áo ra trông lại rất cơ bắp.

Cô được Diệp Phong ôm trọn vào trong lòng, ngửi được mùi hormone nam tỏa ra từ cơ thể hắn, khiến cô có một loại cảm giác an toàn không thể giải thích được!

Cảm giác này khiến cô vô cùng xấu hổ, muốn giãy dụa thoát ra nhưng bởi vì Diệp Phong ôm eo quá chặt nên cô căn bản không thể thoát ra được.

"Đi thôi."

Thấy Vương Dương nhượng bộ, Diệp Phong cũng không có thêm động tác gì nữa, chỉ cười nhẹ, sau đó ôm chặt lấy eo Tô Khuynh Thành, muốn đưa cô rời khỏi nhà họ Vương.

“Không được, tôi không thể đi cùng anh được”

Tô Khuynh Thành lắc đầu từ chối Diệp Phong, dường như cô đang có điều gì khó nói.

Diệp Phong cau mày, mặc kệ Tô Khuynh Thành có đồng ý hay không, hắn trực tiếp vòng tay qua chân cô, bế cô lên, sau đó cười nói:

“Nếu cô không đi thì tôi sẽ bế cô đi. Cô là nữ nhân đầu tiên dám chế giễu tôi gầy gò.”

"Thả tôi ra!" Tô Khuynh Thành vùng vãy nhưng vô ích. Cô liều mạng vặn vẹo, muốn thoát khỏi Diệp Phong.

Đáng tiếc, cô càng vặn vẹo, cơ thể cô và Diệp Phong lại càng gần nhau hơn!

Nhưng cô thật sự không thể rời đi, nếu cô không gả cho Vương Dương thì ai có thể chữa khỏi bệnh cho cha cô đây?

Đây cũng là một quân cờ của nhà họ Vương, cô phải gả cho Vương Dương thì họ mới khiến Ngô Minh Cảnh- thần y số một ở Giang Thành ra tay chữa khỏi trọng bệnh cho cha cô.

Cùng lúc đó, một người phụ nữ trung niên mập mạp chạy tới, liều mạng nắm lấy cánh tay Diệp Phong:

"Anh là ai? Mau thả Khuynh Thành nhà tôi xuống. Khuynh Thành nhà tôi vẫn chưa tổ chức hôn lễ với Vương thiếu gia!"

Diệp Phong hơi giật mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người phụ nữ đó.

Tô Khuynh Thành cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, vội vàng nói: "Đừng động vào bà ấy, bà ấy là mẹ tôi!"

"Mẹ cô?"

Sắc mặt Diệp Phong dịu xuống, hắn không để tâm tới người phụ nữ này.

Vương Dương nhìn Diệp Phong bế Tô Khuynh Thành, Tô Khuynh Thành chủ động ôm lấy cánh tay Diệp Phong, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, trên trán gân xanh giật giật không ngừng. Nhưng trước mặt Diệp Phong, hắn ta lại không dám làm gì!

Dường như chỉ cần nói thêm một câu nữa, Diệp Phong sẽ lập tức lấy mạng hắn ta!

Khi Diệp Phong chuẩn bị cùng Tô Khuynh Thành rời đi, đột nhiên lại có một nhóm tay chân khác chặn trước mặt hắn.

Kẻ đứng đầu có khuôn mặt dữ tợn, trên mặt toàn là những vết sẹo gớm ghiếc, trông vô cùng ghê tởm, cứ như ác quỷ vậy.

Người này tên là Vương Bưu, tính tình hắn ta cực kỳ tàn ác, là một trong những võ giả mạnh nhất của nhà họ Vương. Hiện tại hắn ta đã đạt đến Ám Kình trung kỳ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, lạnh lùng quát:

"Tiểu tử, đây là nhà họ Vương, ngươi giết nhiều người của bọn tao như vậy mà còn muốn rời đi, e là không dễ dàng như vậy đâu!"

Nhìn thấy Vương Bưu xuất hiện, mọi người vui mừng khôn xiết: "Bưu gia đến rồi, tiểu tử này chết chắc rồi!"

Vương Bưu cười lạnh nói: "Nếu biết điều thì hãy thả người xuống, sau đó lạy tao ba lạy, lão tử có thể cân nhắc việc để mày chết toàn thây!"

"Vậy sao?"

Nghe Vương Bưu nói vậy, Diệp Phong cười nhạt, giơ tay bắn ra một cây kim bạc, trúng ngay giữa lông mày hắn ta.

Hai mắt Vương Bưu đột nhiên trợn to, đồng tử mơ hồ, còn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết thì đã ngã xuống đất rồi tắt thở!

Vương Bưu, đã chết!