Diệp Phong nhìn về phía hai người kia, giọng nói lạnh như băng: "Lời này tôi trả lại cho các người, quỳ gối dập đầu hai cái với tôi, nói không chừng tôi còn có thể tha cho hai người một mạng."
Nghe vậy, người đàn ông gầy gò và người đàn ông cường tráng lập tức nổi giận.
"Mẹ nó, thằng khốn, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tao thấy mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, muốn chết à!"
Dứt lời, người đàn ông cường tráng xông lên tấn công trước, giơ nắm đấm to cỡ bao cát lên đánh về phía Diệp Phong.
Tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng sức lực rất lớn, thủ đoạn cũng rất xảo quệt, một quyền này đánh ra mang theo cả tiếng xé gió khiến người ta tim đập nhanh.
Nhưng Diệp Phong lại giống như không nhìn thấy nắm đấm đó, vẫn đứng yên bất động, mặc kệ gã đấm vào ngực mình.
Không ngờ Diệp Phong không né tránh, người đàn ông cường tráng mừng rỡ.
"Thằng nhóc này, tìm chết!"
Gã nhe răng cười không ngừng, chắc chắn sẽ đánh trúng Diệp Phong.
Cú đấm này của gã có tổng lực khoảng 200 ký, gã vô cùng tự tin một cú đấm này có thể đấm nát tim Diệp Phong.
Kết quả ngay sau đó vẻ mặt gã trở nên cứng ngắc!
Một tiếng "bốp" vang lên!
Gã đánh vào ngực Diệp Phong, nhưng Diệp Phong không hề nhúc nhích, mà sắc mặt người đàn ông cường tráng kia đã tím như gan lợn, ôm lấy cánh tay kêu la thảm thiết!
"A! Đau chết mất, tay của tao!"
Cú đấm này giống như đấm vào tấm thép vậy, xương cốt vỡ vụn, đau thấu xương!
"Mẹ nó, sao lại cứng như vậy?" Người đàn ông cường trán hoảng sợ nhìn Diệp Phong.
"Các người như vậy cũng xứng với cái danh võ giả sao?"