Thánh Thủ Y Phi: Vương Gia Thỉnh Tự Trọng!

Chương 19: Bạc của nàng




Hàn vương hơi giật giật mí mắt.
Gì mà trăm vạn lượng?
Đúng là Vương phủ không thiếu số này, nhưng Hạ Uyển Đồng há miệng lại đòi số bạc lớn như vậy thì có chút không biết làm sao.
“Hàn vương cảm thấy tiểu nữ đòi nhiều sao?”
Hạ Uyển Đồng cười gian xảo nói.
Nhìn bộ dáng kia của Hạ Uyển Đồng rõ ràng là đang tính kế hắn, nhưng không hiểu sao lại thuận mắt vô cùng.
“Được thôi.”
Hàn vương cười nói.
“Chỉ là không biết ngươi có nhận nổi hay không thôi.”
Ánh mắt Hàn vương dời đi chỗ khác, nhìn về hướng cửa sổ, có lẽ định rời đi.
“Bạc tới cửa tiểu nữ lấy đủ, có gì không nổi chứ?”
“Vẫn là khuyên vương gia đường đường chính chính mà đến, đừng như trộm được không.”
Hạ Uyển Đồng nhìn ánh mắt Hàn vương, mỉa mai nói.
Rõ ràng là vương gia, tới đâu không được chứ? Sao cứ phải nửa đêm vào từ cửa sổ.
“Ngươi chắc chắn là muốn ta ra bằng cửa chính?”
Hàn vương nhíu mày nhìn Hạ Uyển Đồng, nụ cười lạnh nhếch lên.
Lúc này, nàng có chút chột dạ, thật ra hắn đi cửa sổ cũng không có gì là không tốt.
“Cửa sổ là tốt nhất. Vương gia, mời.”
Hạ Uyển Đồng nở nụ cười tiêu chuẩn nhất, đưa tay làm động tác mời như muốn hắn đi ngay.
“Hạ tiểu thư, nhớ lời nàng nói, bạc sẽ tới, nhưng ngươi cũng nên có chút bản lĩnh nhận lấy.”
Nói xong hắn cũng bay vút khỏi cửa.
Hạ Uyển Đồng còn đang suy nghĩ kia là ý gì, nhưng cũng không quan tâm, bạc tới cửa nàng sẽ lấy cả.
Thứ nàng cần hiện tại là bạc nha.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Uyển Đồng đã dậy từ sớm đi dạo bộ quanh trang viên, dù sao ở đây nàng vẫn nên vận động cho cơ thể khỏe mạnh chứ nhỉ.
Không có võ công, nhỡ gặp nguy hiểm cũng có thể chạy được mà.
“Chủ tử, mọi thứ đã được làm xong, cũng theo lưu ý của người mà làm xong.”
Từ quản gia nhanh chóng bẩm báo.
Nhìn đám dược liệu được trồng cẩn thận, Hạ Uyển Đồng vô cùng hài lòng.
“Trước mắt những loại này, theo ghi chú của ta, kêu vài người đi tìm nhổ cả gốc, sau đó trồng ở đây.”
“Còn đây, để Dung ma ma vào thành, mua loại vải này, làm theo thiết kế ta vẽ là được.”
Nàng phân phó xong, Từ quản gia nhanh chóng đi làm.
Cả đêm qua nàng đã thiết kế một số thứ, khí hậu ở đâu không khác thời hiện đại, có chăng là trong lành hơn.
Nghĩ tới việc mình sắp có một vườn dược liệu lại thấy vô cùng phấn khích.
“Tiểu An, sau khi về phủ, ngươi đưa bạc đến đây đi. Sau này có lẽ chúng ta sẽ ở đây.”
Tiểu An nghe vậy thì hơi giật mình, cảm thấy bản thân nghe nhầm rồi sao?
“Chủ tử… ý người là?”
“Ý ta chính là sau này sẽ ở đây, vẫn tốt hơn chốn bon chen kia, dù sao trước mắt cũng không có gì nguy hiểm.”
“Nhưng cần sắp xếp một chút, nếu không…”
Nàng đang suy nghĩ làm sao để mọi người tin rằng nàng muốn tới nơi hẻo lánh tránh đời.
Nếu đi như thế sẽ tạo lên nghi ngờ với Thanh đế, lão già hồ ly đó ngồi vị trí cao, cái gì mà chẳng suy diễn được.
Còn có đám người kia vẫn tìm kiếm gì đó từ nàng, mặc kệ là gì, nàng chỉ muốn an ổn sống.
Chợt nàng nghĩ tới Hàn vương.
Có lẽ nên nhờ hắn giúp?
Hạ Uyển Đồng còn đang suy tư, mà Tiểu Trúc đã tới trang viên, bộ dạng hổn hển.
“Tiểu thư, có chuyện không ổn rồi.”
Vẻ mặt nàng ta có chút khẩn cấp.
“Chuyện gì, bình tĩnh nói.”
Hạ Uyển Đồng cảm thấy đau đầu.
Có thể nào đừng có chuyện như vậy được không hả?
“Vị tiểu thư kia… Lâm nhị tiểu thư của Hầu phủ đưa người tới làm ầm ĩ đòi tiểu thư làm chứng cho sự trong sạch của nàng ta.”
“Hả?”
Nàng hơi bất ngờ, có chút không hiểu.
“Đây là sao?”
Tiểu Trúc ổn định hơi thở, bắt đầu thuật lại mọi chuyện.
Thì ra Lâm Nhạc Thần sau khi từ phủ nàng về, luôn khẳng định Lâm Giai Kỳ đã thất thân, dù không thất thân việc đi qua đêm cũng làm cho danh tiếng của Hầu phủ bị hủy.
Vì vậy, chủ mẫu Hẩu phủ muốn gả Lâm Giai Kỳ đi, gả đi lại là một nhà không mấy danh tiếng,
Lâm Giai Kỳ không hiểu nắm điểm mấu chốt ở đâu lại cho rằng tối đó nếu như có thất thân cũng là từ Hàn vương.
Mà Hàn vương lại thả tin tối đó có Thanh đế làm chứng đều là tháp tùng Hạ Uyển Đồng.
Mà chuyện Hạ Uyển Đồng cứu ai vốn dĩ hắn không biết.
Chuyện này nháo ầm ĩ, Lâm Giai Kỳ muốn Hạ Uyển Đồng làm chứng là tối đó gặp được nàng cứu giúp, ở lại một đêm, cho nên không hề có chuyện thất thân hay qua đêm không rõ ràng.
Hiện tại, Lâm Giai Kỳ như nằm trên đống lửa, làm sao có thể bỏ qua cọng rơm cứu mạng là Hạ Uyển Đồng.
“Ta có thể không xuất hiện không?”
Hạ Uyển Đồng có chút không tình nguyện.
Đến đây chưa bao lâu, lại gặp bao nhiêu rắc rối, nàng có chút bực bội.
Tiểu Trúc cùng Tiểu An nhìn nhau rồi lắc lắc đầu.
Mấu chốt là Lâm Giai Kỳ quả thật là ở Hạ phủ rời đi, quan trọng hơn Hàn vương nói rõ vì quá tối không rõ là Hạ Uyển Đồng cứu ai vì không quan tâm.
Thái độ lạnh lùng này làm cho Hầu phủ không thể động vào.
Mà người có thể động tới cũng chỉ có thể là Hạ Uyển Đồng.
“Hầu phủ nhiều lần cho người mời, nhưng người vẫn luôn ở đây. Cho nên… vì mời không được, Lâm nhị tiểu thư cho rằng tiểu thư… là muốn trốn tránh nhất quyết làm ầm ĩ.”
Tiểu Trúc giải thích thêm.
“Nàng ta không sợ mất mặt sao? Nếu nàng ta đã không sợ, ta cũng không cần phải sợ.”
Hạ Uyển Đồng cảm thấy có chút mệt mỏi, thật sự không muốn quay về.
“Cái này… Chủ mẫu Hầu phủ nhiều lần cho mời… Lâm Giai Kỳ trước cửa hét lớn nếu tiểu thư không nói rõ thì… thì nàng ta chết trước cửa Hạ phủ để chứng minh trong sạch.”
Tiểu Trúc khó xử nói.
Hạ Uyển Đồng biết Lâm Giai Kỳ kia chắc chắn biết mình thất thân, cho nên mới lấy nàng ra làm lá chắn, một câu nói của Huyện Chúa vẫn xem như đảm bảo cho nàng ta.
Nhưng Huyện Chúa như nàng thì làm chứng cái gì chứ? Ốc còn không mang nổi mình ốc, nàng có thể làm gì?
Tin tức Lâm Giai Kỳ qua đêm bên ngoài chắc chắn là do Lâm Nhạc Thần truyền đi.
Một màn tối đó không thể nào không dính tới Lâm Nhạc Thần.
“Được rồi, đi về thôi.”
Hạ Uyển Đồng đã cảnh báo họ không muốn bị lôi vào.
Nhưng đây là do bọn họ tự chuốc lấy.
“Nói với Hàn vương, ta có việc cần ngài ấy giúp đỡ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.