Thánh Thủ Y Phi: Vương Gia Thỉnh Tự Trọng!

Chương 28: Là người của ta



Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử khi nghe Hàn vương đến thì có chút giật mình,vị Hoàng thúc này thường ngày không lạnh không nóng, cứ như khối gỗ.

Cả bọn họ tuy là được thế lực mẫu tộc chống đỡ nhưng cũng mấy phần kiêng nể vị Hàn vương này.

Mà Hàn vương đối với bọn họ cũng không hình thành uy hiếp, vì cơ bản vị vương gia này chủ yếu chỉ lo việc của mình, không lo việc người khác.

Nhưng nếu Hàn vương xử lý việc có thể nói là trăm lần tàn nhẫn dứt khoát.

“Mời Hàn vương vào đi.”

Hạ Uyển Đồng mỉm cười nói.

Hắn tới dù mục đích gì thì trong lúc này cũng là giúp nàng đỡ phiền toái.

Thanh đế phía trên dung túng, lão hồ ly đó không thể làm gì nàng, mắt nhắm mắt mở cho nhi tử hắn đến quấy rầy nàng.

Nàng nhớ kỹ, nàng chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi.

“Hàn vương ghé thăm không kịp nghênh đón, mong ngài lượng thứ.”

Hạ Uyển Đồng hành lễ cung kính, tỏ vẻ yếu đuối.

Nhìn qua cứ như bị các vị Hoàng tử ức hiếp.

Hàn vương cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu, cứ thế tới ghế chủ vị ngồi một cách tự nhiên.

Mà Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử cũng đứng lên hành bán lễ, nhường chỗ cho Hàn vương.

“Cũng không có gì, Hoàng thượng đã giao phó, bổn vương cũng cần quan tâm Huyện Chúa một chút, nếu không có sơ suất gì lại là tội của bổn vương.”

Hắn lấy lý do rất chính đang là được Hoàng thượng giao phó, quả thực đêm đó Hoàng thượng cũng có tiện lời nói để Hàn vương thay lão ta quan tâm Hạ Uyển Đồng.

Cũng không có ý định thực sự quan tâm, chỉ là nói cho qua chuyện.

Hiện tại tốt rồi, Hàn Dạ Nguyệt thuận lý thành chương mà nói do Thanh đế giao phó.

“Đa tạ long ân cùng sự quan tâm của Hàn vương, tiểu nữ cũng không có gì, chỉ là vô tình dính vào chút thị phi cho nên…”

Nói đến đây, Hạ Uyển Đồng ánh mắt ửng hồng, nhìn qua hai vị hoàng tử, cứ như họ vừa làm gì nàng.

“À… Hai vị Hoàng tử đây là…”

Hàn vương vờ như tình cờ hỏi đến, ánh mắt quét qua có chút nghi ngờ.

Đại hoàng tử tuy đuối lý nhưng ngoài mặt vẫn trấn tĩnh, còn Tứ hoàng tử nhìn thấy Hàn vương vẫn có chút chột dạ.

“Hoàng thúc, chúng ta là đến đây thăm Huyện Chúa.”

Đại hoàng tử nhanh chóng kiếm cớ.

“Lần đầu tiên tiểu nữ thấy người tới thăm mà mang theo nhiều người như thế, lại còn chất vấn về việc Lâm nhị tiểu thư.”

Nói đến đây, Hạ Uyển Đồng chuyển mắt.

“Hàn vương hôm đó là người đưa tiểu nữ về, Lâm nhị tiểu thư kia…”

Hạ Uyển Đồng cúi đầu cứ như uất ức, đẩy mớ phiền phức tới người Hàn vương.

Mà Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử nghe ra việc có dính tới Hàn vương thì âm thầm suy đoán, cũng không dám nói rõ.

“Hạ Huyện chúa suy nghĩ nhiều, bổn hoàng tử thực sự là tới thăm hỏi.”

Đại hoàng tử cũng không còn cách nào khác, vốn dĩ muốn tới làm loạn, tiện thể cho người trà trộn vào tìm kiếm ấn phù trong truyền thuyết kia.

Còn chưa kịp làm gì đã bị Hàn vương chặn một bước.

“Các vị Hoàng tử là có ý kiến gì với ta sao?”

Hàn vương nhàn nhã nói, giọng điệu lạnh lùng.

“Bổn vương đã cho người thông cáo vụ việc Lâm nhị tiểu thư, nàng ta là tự làm tự chịu, có liên quan gì tới Hạ huyện chúa hay bổn vương sao?”

Đây chính là trắng trợn ra mặt giúp nàng, này là muốn gì chứ?

Hạ Uyển Đồng hơi nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nhìn Hàn vương.

Hai vị hoàng tử nghe ra ý của Hàn vương, Tứ hoàng tử cảm giác vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không dám nói gì.

Đại hoàng tử lại khác, hắn cho rằng Hàn vương cũng có thể nhằm vào ấn phù kia.

“Hoàng thúc, việc kia dù sao Lâm nhị tiểu thư cũng là ý trung nhân của Tứ đệ, chỉ là Tứ đệ muốn làm rõ một chút. Vốn dĩ cũng chỉ là hiểu lầm.”

Hắn rất là khôn ngoan, không chỉ biết lấy lui làm tiến, dựa vào lý do của Tứ hoàng tử.

Dù sao một vị hôn thê cứ thế bị hủy, thế lực Hầu phủ cứ thế xa tầm tay, ai mà không có cảm xúc tiêu cực.

“Vậy Đại hoàng tử đến là… thăm hỏi Huyện Chúa.”

Hàn vương cố ý cắn chặt từ ‘thăm hỏi’.

Đây là có ý mỉa mai, Hạ Uyển Đồng từng là hôn thê của Đại hoàng tử cũng chưa thấy hắn tới Hạ phủ lần nào.

Hôn thê của Tứ hoàng tử thì lại quan tâm đến mức tới cửa Hạ gia đòi công đạo.

Này là gì?

“Cũng xem như với Hạ Huyện chúa có chút hiểu lầm, lần này cũng là tới để hòa giải. Dù sao hôn sự cũng đã không còn, cũng không nên tới mức khó nhìn nhau.”

Đại hoàng tử đường đường chính chính mà nói.

Nhưng hắn cũng không ở lại lâu, nhanh chóng đứng lên muốn kiếm cớ để thoái lui.

Dù sao hiện tại ở lại đối đầu với Hàn vương cũng không phải cách, nếu là Hàn vương cũng tìm ấn phù thì rắc rối rồi.

Hắn cần nhanh chóng tìm mẫu hậu bàn bạc, Hạ Uyển Đồng có thể không biết ấn phù, nhưng hắn chắc chắn ấn phù đó sẽ ở đâu đó trong Hạ phủ.

Chỉ là… hắn cần manh mối.

“Hoàng thúc đã ở đây, chúng ta cũng yên tâm rồi.”

“Hạ Huyện chúa mong nghỉ ngơi nhiều một chút, sớm khỏe lại.”

Đại hoàng tử nói xong thì dứt khoát bỏ đi, mà Tứ hoàng tử cũng chỉ biết ngơ ngác đi theo hoàng huynh của mình.

Nhìn bóng dáng hai vị kia đi xa, Hạ Uyển Đồng cũng trở mặt nhanh chóng.

“Hàn vương thật có nhã hứng.”

“Còn không phải lời hứa bảo vệ ngươi sao?”

Hàn Dạ Nguyệt nhàn nhã, cũng không thay đổi sắc mặt.

“Chắc chắn ngài có chuyện cần ta.”