Thánh Thủ Y Phi: Vương Gia Thỉnh Tự Trọng!

Chương 7: Cứu người



Hạ Uyển Đồng cũng không muốn nói nhiều lời, dù sao ở thế giới xa lạ này vốn dĩ không nên tin ai.

Huống hồ, ở nơi này nàng chỉ muốn giữ lấy cái mạng của mình, chứ không muốn kết giao gì đó với người hoàng tộc.

Lại nói, chuyện này còn không phải do nguyên chủ gây ra, nếu không phải một mực nàng ta muốn lấy Đại hoàng tử, bị mọi người nghi kỵ, bản thân là Hạ tiểu thư phủ Hạ tướng, lại còn là hôn thê Đại hoàng tử.

Ai mà không nghĩ Hạ tướng có tâm thuật bất chính chứ?

Kết quả này xem như không ngoài dự tính.

“Ta chưa nghĩ nhiều như vậy.”

Hạ Uyển Đồng chỉ nhàn nhạt đáp.

Đây là sự thật.

Nàng không có thời gian để nghĩ nhiều.

Điều đầu tiên nàng cần làm là giữ mạng đã xong rồi, may mắn còn rước được danh phận Huyện Chúa cùng tài nguyên không lo ăn ở.

Sau đó cũng nên xây dựng cho bản thân chút thực lực, dù sao cũng không để bản thân là con giun con dế ai cũng chà đạp được.

Sự việc tối nay thể xảy ra một lần thì cũng có thể xảy ra lần nữa, nàng không thể đảm bảo lần sau có thể may mắn thoát chết.

“Hí…Bộp…”

Bỗng nhiên một tiếng ngựa hí và tiếng động vang lên.

“Bẩm báo Vương gia, phía trước dường như có người bị thương nằm giữa đường…”

Thị vệ phía trước bẩm báo.

Hàn vương nhíu mày, đây là người bị thương thật hay là có phục kích.

“Đi kiểm tra xem sao.”

Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền ra.

Thị vệ “vâng” một tiếng rồi sau đó nhanh chóng đi kiểm tra.

“Nô tài đã kiểm tra xung quanh không có dấu hiệu phục kích, nhìn qua người kia có vẻ là nữ tử nào đó… chỉ là chúng nô tài đều là nam nhân thô kệch… cũng không dám mạo phạm.”

Dù sao hắn nhìn qua thì vị tiểu thư kia có lẽ bị thương rất nặng, y phục trên người không tầm thường.

“Để ta…”

Hạ Uyển Đồng nói xong liền vung màn che xe ngựa đi xuống.

Động tác dứt khoát rõ ràng, không chút suy nghĩ thừa.

Hàn vương vốn dĩ không muốn lo chuyện bao đồng, chỉ là nhìn dáng vẻ kia của Hạ Uyển Đồng có chút tò mò cũng muốn xem nàng là muốn làm gì.

“Nhanh đưa nàng ta tới nơi sạch sẽ hơn.”

Hạ Uyển Đồng như đang ra lệnh.

Đám thị vệ nhìn nhau, dù sao họ cũng là thị vệ của vương gia, kia lại là nử tử, họ có thể động tay sao?

Nhìn ra được sự trở ngại trong mắt bọn thị vệ, Hạ Uyển Đồng bất lực.

“Mạng người hơn hay các ngươi muốn trơ mắt nhìn một nữ tử chết?”

Ánh mắt nàng quay sang Hàn vương như muốn hắn có thể nói gì.

“Nghe nàng ta đi.”

Hàn vương lên tiếng.

Lúc này đám thị vệ mới đưa nử tử kia lên xe Hàn vương.

“Rắc rối này là ngươi đem lên người bổn vương, nên tự biết.”

Hàn vương thâm sâu nói.

“Được.”

Hạ Uyển Đồng không nghĩ nhiều, chỉ đáp.

Mà nàng không biết rằng đây chính là một rắc rối không đáng chút nào.

Không biết lúc đó nàng có hối hận hôm nay đã cứu nữ tử kia.

Hạ Uyển Đồng nhanh chóng bắt mạch cho nữ tử kia.

Nàng nhíu mi thật chặt.

“Không ổn.”

Hạ Uyển Đồng nhanh chóng dùng tay kéo xuống y phục của nữ tử.

Mà Hàn vương bị hành đồng của nàng làm giật mình.

“Này, Hạ tiểu thư… là đang làm gì?”

“Này là phi lễ.”

Hắn hơi khó hiểu.

Dù sao cũng chưa từng thấy ai như Hạ tiểu thư này, không nói không rằng cứ thế lôi y phục người ta xuống.

Lại là khi có mặt hắn.

“Ngài có thể lánh đi chỗ khác.”

Nàng không nhanh không chậm nói, tay nàng vẫn thành thục như việc này đã làm rất nhiều lần.

“Đây là xe ngựa của bổn vương, chỗ nào lánh đi chứ?”

Hắn hơi bực tức nói.

“Vậy ngài có thể cưỡi ngựa.”

“Hoặc cứ thế nhìn.”

Hạ Uyển Đồng không nói hai lời, tiếp tục kéo y phục cho tới khi xương quai xanh của nữ tử lộ ra.

“Ngươi…”

Hàn vương còn chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Hạ Uyển Đồng không ở yên, nhanh chóng dò xét gì đó trên người nữ tử.

“Ta ở bên ngoài.”

Hắn đứng lên nhanh chóng ra ngoài.

Nhưng lời nói kia ngụ ý nếu có chuyện thì có thể gọi hắn bất cứ lúc nào.

Hạ Uyển Đồng chỉ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục việc dò xét vết thương trên người.

Mà rất nhanh Hạ Uyển Đồng tìm ra vấn đề, vị tiểu thư này chính là bị hãm hại, nhìn khí sắc và y phục này có lẽ là có người cố ý bày ra kế hoạch kỹ lưỡng.

Kiểm tra toàn thân thì y phục ban đầu nhìn vào có vẻ chỉnh tề, nhưng thực ra đã bị người nào đó kỹ lưỡng mặc lại tạo cảm giác như chưa có gì xảy ra.

Trên người tuy không có dấu vết giao hoan, các bộ phận cơ thể sạch sẽ không có chút xây xước như ai đó làm gì, nhưng thực sự là bị người ta phá thân.

Chỉ là… Hạ Uyển Đồng phát hiện ra một chuyện khác còn kinh thiên hơn, ở thời đại này lại có người có thủ pháp cao đến vậy.

Tuy nữ tử này bị phá thân, nhưng khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ không cảm thấy gì bất thường, vì trên người nàng ta có một mùi hương.

Hạ Uyển Đồng nhận ra kẻ hãm hại nữ tử này đã ngâm nàng ta qua một loại bí dược, sau đó còn thoa thuốc gì đó vào vùng kín của nàng ta.

Chính vì vậy, dù nữ tử này có tỉnh dậy cũng xem như là bị bắt cóc chứ không hề biết bản thân đã thất thân.

Hiện tại nàng ta ngất chỉ vì bị đánh thuốc, theo tính toán có lẽ sẽ tỉnh lại vào sáng hôm sau.

Phải nói là kẻ hạ thủ có kỹ năng khá tốt, chỉ là nàng tò mò, nữ tử này là ai lại bị hại thảm như vậy.

Hạ Uyển Đồng chỉ có thể chỉnh lại y phục cho nàng ta, sau đó thò đầu ra ngoài.

“Ngài… có ngân châm không?”

Hàn vương nhíu mày.

“Không biết Hạ tiểu thư còn biết y thuật.”

“Cũng chỉ biết sơ.”

“Bổn vương không có, nhưng có thể trong phủ có, sẽ cho người đến đưa đến phủ Hạ tướng.”

Hắn vừa dứt lời đã có một thân ảnh như nhân mệnh biến mất trong bóng tối.

Mà nàng cứ thế một đường về Hạ phủ, còn phải đưa theo một nữ tử không quen biết.