Thanh Thu

Chương 7



11.

Ta cõng Chiêu Chiêu đi về phía Bạch Trung, binh lính phía sau lập tức căng thẳng chờ đợi.

Họ sợ ta sẽ gi///ết Bạch Trung.

Những binh lính phía sau ta cũng đã sẵn sàng tấn công, giao tranh sắp nổ ra.

Ta vừa định nói thì có ai đó chạm vào tay ta.

Chiêu Chiêu vén đi tấm áo choàng đang che chắn nàng, lộ ra khuôn mặt gầy gò, xanh xao, không chút khí sắc.

Giơ cánh tay đầy s//ẹo lên, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.

Ở một số nơi, có màu đỏ tươi bao phủ nhiều vết bỏng và vết roi.

Lúc này, mắt ta lại đỏ bừng.

Sự hận thù trong lòng gần như lấn át ta, cho dù người kia có là Bạch Trung, chỉ cần hắn dám ngăn cản, ta cũng sẽ vì con gái mình mà gi///ết hắn.

“ Bạch gia gia…." Chiêu Chiêuđột nhiên lên tiếng, hét lên với Bạch Trung bằng giọng khàn khàn.

"Ngươi là ai?" Bạch Trung kinh ngạc nhìn Chiêu Chiêu trong ngực ta, tựa hồ đang suy nghĩ người đáng thương trong ngực ta là ai.

"Cháu là Chiêu Chiêu, nữ nhi của Vũ Thanh Thu... Bạch gia gia vẫn ôm cháu vào lòng ngày mẫu thân ta đi chinh chiến, nhìn bà ra đi... Bạch gia gia cũng nói..."

"Oẹee.." Chiêu Chiêu bỗng nhiên ho ra một ngụm m///áu.

Toàn thân ta run lên: "Chiêu Chiêu…. Chiêu Chiêu…."

Ta lập tức bảo thái y quân đội phía sau tiến lên: “Mau chữa trị cho tiểu thư.”

Hiển nhiên trước khi rời khỏi phủ, ta đã yêu cầu thái y chẩn bệnh chữa trị cho Chiêu Chiêu rồi cho sắc thuốc.

Chiêu Chiêu sao nàng lại nôn ra máu, một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt ta, nhỏ xuống lông mi Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu nhanh chóng lau nước mắt trên mặt ta.

"mẫu thân... mẫu thân không được khóc. Bạch gia gia đã nói với Chiêu Chiêu ở cổng thành mười năm trước... mẫu thân là một vị tướng quân và là nữ thần, người bảo vệ gia đình và đất nước.”

“Vì mẫu thân mà dân chúng có thể sống và làm việc trong hòa bình, an nhàn mà không có chiến tra///nh. Vì mẫu thân mà những đứa trẻ như Chiêu Chiêu có cơ hội lớn lên. Vì mẫu thân mà hàng ngàn người sẽ giữ được gia đình, Vì mẫu thân sẽ chiến đấu nên khi đó mọi chuyện mới êm xuôi, bình yên mãi mãi…”

"Bạch gia gia còn nói, Chiêu Chiêu không chỉ là nữ nhi của mẫu thân, mà còn là nữ nhi của tất cả mọi người trong triều đình, phải được ông bảo vệ. Ông ấy sẽ thay mặt mẫu thân ta chăm sóc Chiêu Chiêu thật tốt..."

12.

Mỗi câu Chiêu Chiêu nói đều khiến sắc mặt Bạch Trung tái đi một chút.

Ông ấy dường như không thể tin được rằng cô nương bị tra tấn không thành hình người trong tay ta lại có thể là Chiêu Chiêu.

“Vũ nữ tử, sao Chiêu Chiêulại có thể như thế này? Thẩm gia đã nói rõ ràng với ta, Chiêu Chiêuhiện tại sống rất tốt, nó đã kết hôn và có một đứa con với người yêu của mình…”

"Thánh nhân và Thái tử cũng nói cho ta biết, bọn họ không truy cứu lỗi lầm của Chiêu Chiêu, để Chiêu Chiêu đuổi theo tình yêu của đời mình, Chiêu Chiêu sao có thể trở nên như thế này..."

Xem ra Thẩm gia và hoàng thượng không chỉ lừa gạt ta, còn lừa gạt Bạch Trung.

Chiêu Chiêu cười khổ, giọng nói có chút nghẹn ngào tuyệt vọng.

"Bạch gia gia, Chiêu Chiêu không có người tình nào cả. Chính Chiêu Chiêu đã bắt gặp tỷ tỷ mình và hoàng tử gian dam^ trong phòng của họ vào ngày hôm đó. Tổ mẫu, phụ thân và hoàng tử đã buộc Chiêu Chiêu phải thú nhận ta ác mà Chiêu Chiêu không hề gây ra.”

"Chiêu Chiêu là nữ nhi của mẫu thân, trong người mang dòng m//áu Vũ gia, làm sao có thể gày bẫy họ? Chiêu Chiêu không chịu nên bọn họ giao Chiêu Chiêu cho Trung Nghĩa Hầu…”

“Nếu phải đợi mẫu thân ta chiến thắng trở về, nín thở đến hơi thở cuối cùng, Chiêu Chiêu đã chết ở hậu viện Trung Nghĩa Hầu.”

“Nếu Bạch gia gia không tin những gì Chiêu Chiêu nói, gia gia có thể cử người đi điều tra những điều bẩn thỉu mà Trung Nghĩa Hầu làm trong cuộc sống hàng ngày.”

“Nếu Bạch gia gia vẫn không tin thì sự ra đời của Thẩm Nhu hôm nay chính là bằng chứng tốt nhất. Cô ấy gả vào Đông Cung chưa đầy sáu tháng trước, làm sao có thể sinh ra Mạt Nhi kịp thời.”

Bạch Trung đã ra lệnh cho người của mình điều tra những điều Chiêu Chiêu nói.

Người đó rất nhanh đã quay trở lại, ghé vào tai Bạch Trung thì thầm, không cần suy nghĩ cũng biết lời đó ra sao.

Sắc mặt Bạch Trung càng ngày càng khó coi, cuối cùng trông cực kỳ tức giận.

“Bọn quái vật…Sao chúng dám, lũ quái vật này!”

“Tại sao hoàng thượng lại lừa dối ta? Họ nói rõ ràng với ta, mục đích phong tước Trung Nghĩa Hầu là để đền bù cho hoàng tử công chúa bị oan, đồng thời để tổ tiên của hoàng tử có được địa vị cao. Vì sự ích kỷ của Chiêu Chiêu mà hai người bị tổn hại, phải kết hôn.”

"Hiện tại sự thật là như thế này, Vũ tướng, chúng ta đi thôi. Ngươi cùng ta đi đến Ngự thư phòng gặp Thánh nhân. Ta muốn hỏi Thánh nhân vì sao lại lừa dối chúng ta."

Gặp hoàng thương là điều bắt buộc, nhưng không phải bây giờ.

"Bạch thúc, ngài trước tiên đưa ta đi nơi khác. Ta muốn hỏi phu quân tại sao ông ấy lại đối xử tàn nhẫn với nữ nhi ta như vậy trong suốt mười năm ta chiến đấu vì tổ quốc."

ta vừa nói xong, Bạch Trung không biết nên nói gì, vội vàng ra lệnh cho binh lính đóng quân tránh đường và chỉ nói với ta:

“Đừng làm tổn thương người thừa kế của hoàng đế, Vũ tướng. Nếu hoàng thượng không thể đưa ra lời giải thích, ta sẽ không ngăn cản nữ nhi Vũ gia muốn làm gì thì làm. Đất nước là Vũ Gia của ngươi chinh phục, ngươi kế thừa di sản của tổ tiên để bảo vệ nó."

"Không ai có thể hại ngươi, kể cả hoàng đế."

Trở ngại lớn nhất cho việc gi//et tất cả của ta đã bị lung lay, tiếp theo là triều đình quê hương của ta, Vũ Thanh Thu.

Bạch Trung nói đúng, thế giới này là do tổ tiên Vũ gia của ta chinh phục, nếu tổ tiên Vũ gia của ta không bị tổ tiên nhà họ Lý lừa gạt tự nguyện phong hắn làm vua thì đất nước này ắt là của Vũ gia.

Bây giờ việc của ta là sắp xếp lại mọi thứ.