Thanh Thu

Chương 9



14.

Một tiếng "bốp", ta tát thật mạnh vào mặt Thẩm Dịch, cái tát này mạnh hơn cái tát vào Thẩm Ngọc Kiều hai phần, Thẩm Dịch dúi đầu xuống đấy, Đỗ Như Yên đang đỡ hắn cũng ngã xuống.

"Vũ Thanh Thu, ngươi không biết sự thật, chỉ nghe Thẩm Chiêu nói mấy câu vu vơ mà dám đ///ánh ta. Ngươi có biết nó đã trở thành người như thế nào, những năm qua nó đã làm bao nhiêu chuyện tà ác không?" Nó ở đây, toàn nói ra điều điêu ngoa dối trá!.”

Thẩm Dịch vô cùng tức giận, lần đầu tiên hắn mất đi phong thái lịch thiệp mà hắn vẫn luôn duy trì, hắn mắng ta chẳng thèm quan tâm đến mặt mũi.

Ta giẫm lên mặt Thẩm Dịch và dùng đế giày chặn họng hắn lại.

Chiêu Chiêu nắm chặt quần áo của ta: “Mẫu thân, mẫu thân có tin con gái của con nữ nhi của mẫu thân không?”

Tất nhiên ta tin Chiêu Chiêu, trên đời này ta có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng ta sẽ không nghi ngờ Chiêu Chiêu.

Ta đã vất vả sinh ra con bé và nhìn con bé lớn lên từ một chiếc bánh bao hồng hào, mũm mĩm trở thành một tiểu cô nương sáu tuổi mềm mại và thơm tho.

Ta biết rất rõ tính cách của con bé.

"Ha, ta sẽ tra khảo tất cả những người ở đất nước này, nhưng không bao giờ tra khảo Chiêu Chiêu, dù chỉ một lần!"

Thẩm Dịch đang giãy giụa dưới chân ta một cách tuyệt vọng, ta nhìn đôi mắt đỏ ngầu giận dữ của hắn đang hung ác nhìn ta, ước gì hắn có thể gi///ết ta ngay lập tức.

Đáng tiếc, hắn chỉ có thể bị ta gi//et mà thôi.

Đỗ Như Yên ở một bên bây giờ mới nhớ tới việc kêu thị vệ cùng cung nhân, nhưng dù có hét lớn đến đâu cũng không có người dám đáp lại.

Những người lính phía sau ta được trang bị vũ khí đầy đủ, những thanh ki///ếm trong tay họ đã cướp đi bao sinh mạng của vô số quân địch, họ đều đầy rẫy những linh hồn tà ác, những người này không thể so được.

Huống chi ta Vũ Thanh Thu đứng ở chỗ này, ai dám động thủ?

Lúc này Chiêu Chiêu kéo tay áo ta nói: "Mẫu thân ơi, mẫu thân hãy đặt nữ nhi xuống. Nữ nhi không thể chịu đựng được sự sỉ nhục vô cớ đó."

Ta cẩn thận đặt Chiêu Chiêu xuống, lúc con bé vừa xuống, Chiêu Chiêu lắc lư vài cái, ta nhanh chóng bước tới đỡ con bé lên.

Chiêu Chiêu đặt tay lên tay ta và đan chặt các ngón tay của con bé với ta.

"Thẩm tiên sinh, ngài nói trong miệng ta không có một từ nào là thật, chỉ là bởi vì ngài chưa bao giờ tin lời ta nói, ngài chỉ tin Đỗ Như Yên và nữ nhi của bà ấy.”

“Ta nói Thẩm Nhu trộm thơ của ta, ngài không tin, còn nhất quyết nói ta vu khống nàng, hắt nước bẩn cho nàng.”

"Thẩm tiên sinh, ngài rõ ràng là một học giả có tài năng và học thức xuất chúng. Làm sao có thể không nhìn ra những bài thơ mà Thẩm Nhu viết nổi tiếng ở Kinh thành đều ca ngợi những người lính đang chiến đấu ở phương xa, đều đang nhớ về người thân ở đó?"

“Từng nét, từng chữ đều là nỗi khao khát của ta dành cho mẫu thân. Thẩm tướng không nhìn thấy sao? Dù nhìn thấy nhưng ngài cũng không muốn thừa nhận. Nữ nhi quý giá mà ông trân trọng trong lòng chính là như vậy, chính là một tên trộm ghê t//ởm.”

Trên mặt Thẩm Dịch hiện lên chút xấu hổ, hắn sẽ không thừa nhận mình đã trách lầm Thẩm Chiêu.

"Mẫu thân, thả hắn đi."

Ta nhấc bàn chân đang giẫm lên mặt Thẩm Dịch lên, Thẩm Dịch vừa thở được, lập tức hỏi Chiêu Chiêu: “Vậy đúng là ngươi đã đẩy Nhu Nhi xuống nước rồi đánh thuốc mẫu thân hoàng tử và Nhu Nhi. Đừng có dùng sự nguỵ biện lừa mẫu thân ngươi!"

15.

Chiêu Chiêu nắm chặt tay ta, sắc mặt có chút tái nhợt so với lúc trước, trong mắt tràn đầy nước mắt, như thể con đập sắp vỡ tung vào giây phút tiếp theo.

"Tại sao ta phải ngụy biện? Tại sao ta phải buộc tội ai đó về điều gì đó?”

“Chính Thẩm Nhu là người cố ý kéo ta và nàng xuống nước trong bữa tiệc sinh nhật của Thẩm phu nhân. Trước khi rơi xuống nước, nàng chỉ ướt giày và tất nên bị người giúp việc gần đó kéo lên bờ, còn ta thì trở thành kẻ xấu, kẻ ta đồ muốn gi///ết nữ nhi con của vợ lẽ trong bữa tiệc sinh nhật của tổ mẫu.”

“Thẩm Nhu khóc lóc thảm thiết trước mặt tất cả các quý cô nương đến nỗi bịa ra chuyện ta đẩy cô ấy xuống nước. Nhưng tổ mẫu thậm chí còn không giải thích cho ta một lời mà bắt ta ngâm mình trong nước đá, trước mặt tất cả các quý cô trong hồ.”

“Ta kiệt sức suýt chết đuối. Nếu không phải vì một trong các cô nương không chịu nổi thì ta đã ch/et trong tiệc sinh nhật của Thẩm phu nhân rồi.”

Thẩm Dịch ngữ khí s//ắc bén: “Là chính ngươi tự chuốc lấy, không phải muốn đẩy Nhu Nhi xuống nước, sao có thể rơi xuống hồ? Còn muốn tiểu nhân tố cáo trước, nói như Nhu Nhi kéo ngươi xuống!”

Nghe Thẩm Dịch nói, ta thực sự muốn dùng d//ao g////iết hắn.

"Thẩm học giả, ngài có ngốc không? Lúc đó xung quanh ta không có ai cả. Trước bữa tiệc sinh nhật của Thẩm phu nhân một ngày, Thẩm Nhu nói rằng Tiền nhũ mẫu đã va chạm với nàng, và ngài đã ra lệnh cho người nhốt Tiền nhũ mẫu vào kho chứa củi.”

"Có mấy chục người đi theo Thẩm Nhu. Ngài đã ra lệnh cho ta đi xuống, không cho ta xuất hiện cách Thẩm Nhu một thước. Làm sao ta có cơ hội đẩy cô ấy xuống nước."

Thẩm Dịch làm sao có thể thừa nhận sai lầm của mình: “Vậy thì ngươi đã đánh thuốc mẫu thân Nhu Nhi và Thái tử. Đây là sự thật chắc chắn, ngươi không thể trốn thoát được.”

Ánh mắt ta nhìn Thẩm Dịch càng ngày càng lạnh lùng, Thẩm Nhu đã đổ tội cho Chiêu Chiêu trong hai chuyện trước đó.

Bất chấp những bằng chứng rõ ràng và không thể chối cãi như vậy, Thẩm Dịch vẫn không tin Chiêu Chiêu và vẫn thích Thẩm Nhu hơn.

Ta thật mù quáng và ngu ngốc biết bao trước khi có thể tin tưởng giao Chiêu Chiêu cho hắn ta.

Chiêu Chiêu dường như nhận thức được sự tự trách và tức giận của ta, liền siết chặt tay ta như muốn an ủi.

“Mỗi lần mẫu thân ra trận, ta đều vào phòng mẫu thân ngồi cả ngày. Đây không phải là bí mật trong nhà, bởi vì Thẩm Nhu và Thái tử đã bí mật liên lạc với nhau từ rất lâu rồi. Họ dàn dựng cảnh họ gian dam^ trong phòng mẫu thân ta và yêu cầu ta báo cáo chuyện này với ngài để đổ tội cho ta đánh thuốc mê hai người họ.”

"Chiêu Chiêu... Ngày thường ngươi ức hiếp Nhu Nhi, tại sao còn nói nàng cùng Thái tử bày mưu hãm hại ngươi? Ngươi có chứng cứ gì chứng minh điều này không?"

Đỗ Như Yên rơi nước mắt hỏi