Thành Thủy Tinh

Chương 14: Đồng hồ Dây cót: Giống một cái bát cổ xưa mờ ảo



Tống Hi nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, cảm xúc trập trùng lên xuống như cơn sóng.

Đêm đó cô bị mất ngủ.

Rõ ràng đêm đã quá muộn, cơ thể thì mệt rã rời, miệng cứ ngáp liên hồi, mắt thì cay cay rơi cả nước mắt nhưng cô không tài nào ngủ nổi.

Tình tiết vụ án giết người trong trò chơi và những cử chỉ, lời nói của Bùi Vị Trữ cứ như ngựa phi trong đầu của cô...

Bên trong hành lang im lìm, đủ loại áp phích được dán trên tường để quảng cáo cho các kịch bản.

Bùi Vị Trữ dừng chân trước một bức vẽ tối màu, nở nụ cười tiếc nuối với cô: "Có điều cũng chưa chắc, người đó ẩn nấp quá sâu, chúng ta lại không tìm thấy chứng cứ then chốt."

Bình thường anh đã cực kỳ đẹp trai rồi, giờ cười rộ lên khiến hai mắt như phát sáng...

Như quăng một hòn đó nhỏ vào trong biển tâm trí, gợn sóng lăn tăn...

Như vậy cô ngủ kiểu gì?

Ba giờ rưỡi sáng, Tống Hi chịu không nổi bèn bật ngồi dậy trên giường, lục lọi dưới ánh đèn đầu giường.

Bên ngoài cửa sổ tối đen một mảnh, thi thoảng có hai ba ánh đèn lóe lên bên ngoài cửa sổ.

Bé cá vàng trong hồ đã ngủ, lòng Tống Hi cứ thấp thỏm không yên. Cô đi tới lui trong phòng vài vòng, vạch xem lịch hôm qua, uống một vài hớp nước đun sôi để nguội, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mặt trăng...

Cuối cùng cô cầm lấy [Và rồi chẳng còn ai] rồi lại chui vào ổ chăn.

Một tờ bookmark được dán bên trong quyển sách, đó là do cô làm với hình cây nấm nhỏ màu hồng sơn bằng màu nước.

Tống Hi lấy bookmark ra, tiếp tục đọc từ dòng lần trước...

"Năm người ngồi vây quanh bàn ăn tựa như không tìm được bất cứ chủ đề nào cả. Bên ngoài, gió táp rền vang kéo đến, Vera rùng mình một cái..."

Ánh mắt của cô đờ đẫn nhìn thấy chữ Tống được in bằng mực nhưng thật ra cô không nhìn vào đó.

Cô đã đọc quyển sách này rất nhiều lần, biết đám người trong sách sẽ nhanh chóng phát hiện tướng quân MacArthur đã chết và chỉ còn lại bảy binh sĩ nhỏ bằng gốm ở trên bàn...

Mỗi khi binh sĩ bằng gốm biến mất là tình tiết mà cô thích nhất.

Nhưng đây là lần đầu cô không theo sự dẫn dắt của Agatha Christie bước vào sương mù trong truyện, trải nghiệm cốt truyện ly kỳ mà nhớ lại những lời Bùi Vị Trữ đó nói với cô trong xe.

Nghĩ kỹ lại, ngoài những đối thoại của các nhân vật trong kịch bản ra, anh chỉ nói với cô hai câu:

"Tống Hi rất giỏi."

"Trùng hợp quá, tôi cũng là người mê sách của bà."

Vì vậy... Cô đã cho anh một ấn tượng coi như tích cực rồi nhỉ?

Vầng trăng mang theo đất mặt trăng, biển mặt trăng và nghìn năm thăng trầm của đại lục Thần Châu đang lẳng lặng treo giữa màn đêm, giống một cái bát cổ xưa mờ ảo.

Dù Tống Hi có dời sự chú ý bằng cách nào đi nữa, cô vẫn không thể bình tĩnh sau khi gặp mặt Bùi Vị Trữ.

Cũng may giờ là cuối tuần nên có thời gian ngủ bù. Tống Hi thức trắng đến trời tảng sáng mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ một giấc mơ kỳ lạ, khung cảnh trong mơ là cửa hàng trò chơi Murder Mystery, khi thì là con đường dưới những tán ngô đồng xum xuê đến trường cấp ba.

Cô ngủ say tận mấy tiếng, khi mở mắt ra là đã mười một giờ hơn.

Tống Hi yên lặng lấy điện thoại dưới gối lên, bên trên hiển thị đầy tin nhắn chưa đọc.

Cô lập tức tỉnh táo trở lại, còn tưởng rằng sếp phân công bảo mình tăng ca thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp nào đó.

Có điều khi cô vào wechat thì đã thở phào nhẹ nhõm.

Hại cô sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả tin nhắn đều xuất phát từ "nhóm 6 người vương giả game Murder Mystery" mới được lập hôm qua.

Bạn của Bùi Vị Trữ là Thái Vũ Xuyên, Trình Thương, Dương Đình và bạn trai của mình đều có mặt, xem ra họ đang bàn về kịch bản hôm qua, có điều không thấy Bùi Vị Trữ đâu cả.

Hôm qua nhóm người còn cảm thấy khó khăn thì nay đã mổ xẻ kịch bản chi tiết nhất có thể, thậm chí họ còn dò được bug ảo trong kịch bản nữa kìa.

"Chọn nơi để kiểm tra thông tin, thông tin không được chia sẻ, hơi sai sai rồi đó, hình như chúng ta bị cản lại rồi."

Đó là tin nhắn của Dương Đình.

Tống Hi nằm trên giường, tay cầm quyển [Và rồi chẳng còn ai] ngày hôm qua.

Cô bất giác muốn nói nếu kịch bản được viết với logic chặt chẽ thì rất khó chơi.

Nhưng đây không phải nói chuyện riêng với Dương Đình, hơn nữa Bùi Vị Trữ còn trong nhóm, hôm qua anh đã nói mình cũng là người mê sách của bà còn gì.

Nếu hôm nay cô nhắc đến bà, không biết anh còn phụ họa cô không nữa.

Những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu nên Tống Hi không nói gì cả.

Tin nhắn trong nhóm ngày càng nhiều, cô lướt đọc thì mới biết đêm qua không chỉ mỗi mình cô bị mất ngủ.

Sáu giờ sáng, Trình Thương đã om sòm trong nhóm chat, nói đêm qua anh ấy đã mơ thấy Murder Mystery cả đêm và giật mình rất nhiều lần.

Hơn bảy giờ, bạn trai của Dương Đình cũng thức giấc, anh ấy nói tối qua mình nhập vai quá sâu nên tới hừng đông mới ngủ được.

Còn Dương Đình lạp gặp ác mộng, cô ấy nói mớ la lên "chắc chắn hung thủ là người đó", hơn nữa đêm mà cô ấy la om sòm suýt đã tiễn anh ấy đi luôn.

Tống Hi lo lắng cho bạn thân mình, bèn tìm hình "Koala" trong danh bạ rồi gọi điện cho cô ấy.

May là Dương Đình đang rất phấn chấn, nói trong mơ cô ấy đuổi kịp hung thủ trong kịch bản, điều khó chịu duy nhất đó là: "Haizz... Sao ngày mai lại đến thứ hai nữa rồi, lại phải đi làm, tớ không muốn đi làm."

Đúng vậy, cuối tuần đã kết thúc, ai nấy cũng có việc riêng của mình, quay về quỹ đạo cuộc sống vốn có của nó. Hãy‎ tìm‎ đọc‎ t𝗋a𝔫g‎ chí𝔫h‎ ở‎ ⩵‎ 𝑇𝗋‎ Umt𝗋uyệ𝔫.𝒱𝔫‎ ⩵

Thi thoảng mọi người trong nhóm sẽ trò chuyện đôi ba câu, hy vọng sẽ có thời gian gặp nhau và chơi một kịch bản nghe nói được đánh giá tốt hoặc là trò trốn thoát khỏi mật thất.

Một hôm nọ, Thái Vũ Xuyên bất ngờ tag Tống Hi trong nhóm chat và hỏi cô đã dùng cơm chưa.

Lúc đó cô đang ở căn tin và đang bưng khay đồ ăn, cô khá ngạc nhiên khi thấy tin nhắn đó.

Lúc nãy Dương Đình và mọi người đang bàn về chuyện ăn trưa, cô không nghĩ nhiều, người ta hỏi thì thật thà trả lời. Cô còn gửi menu của căn tin vào nhóm, sau khi tìm được chỗ ngồi bèn chụp hình bàn thức ăn gửi vào nhóm.

Mấy phút sau, Tống Hi trông thấy Thái Vũ Xuyên trả lời.

Anh ấy nói người mình muốn tag tên là Bùi Vị Trữ nhưng vì tên wechat của cô và anh giống nhau nên anh ấy đã tag nhầm.

Thái Vũ Xuyên nói xong còn phàn nàn đến giờ cơm là đau đầu vì không biết nên ăn gì. Công ty của anh ấy và Bùi Vị Trữ ở gần đó, thế là hỏi anh muốn ăn gì.

Tống Hi đọc tin nhắn trong nhóm thì đỏ mặt, ước gì có một cái lỗ để chui vào.

Thật ra đó chỉ là chuyện nhỏ nhưng cô cảm thấy vô cùng mất mặt, thậm chí không còn cảm giác muốn ăn thịt lợn hấp mà mình vừa thèm nhỏ dãi nữa.

Nếu bình thường xảy ra việc như vậy hoặc giả nó xảy ra khi cô trò chuyện với Dương Đình, cô cũng sẽ phớt lờ, hơn nữa còn cho rằng "cơm trưa khó chọn thật đấy."

Bây giờ cô phản ứng thái quá là vì Bùi Vị Trữ đang ở trong nhóm.

Sau hôm chơi trò Murder Mystery, cô đã dần quen với việc "làm quen với Bùi Vị Trữ".

Có điều vẫn cảm thấy không được tự nhiên và hay nhạy cảm bởi những chuyện nhỏ nhặt.

Tống Hi ôm lòng tránh né cả buổi chiều nên không dám đọc tin nhắn trong nhóm nữa.

Đến tối về nhà mới biết người trả lời Thái Vũ Xuyên hồi trưa là Bùi Vị Trữ.

Anh nói hôm nay mình không ở công ty và đã đi công tác, sau đó còn đùa rằng: "Ban đầu tôi định giới thiệu một tiệm phở khá ngon nhưng vì cậu đã tag nhầm nên khỏi."

Sau tin nhắn đó, Thái Vũ Xuyên bèn đáp lại bằng mấy biểu cảm đáng thương, gào khóc sau này mình không tag nhầm nữa, cầu xin anh hãy cho anh ấy biết tiệm phở bò đó tên là gì.

Trình Thương thì lại châm ngòi ly gián: "Anh Bùi, cậu đừng nói cho cậu ấy biết. Mấy năm qua cậu chưa từng thay đổi ảnh đại diện mà cậu ấy còn tag nhầm, đúng là không coi cậu ra gì, loại người này không xứng được ăn phở bò."

Sau đó chủ đề biến thành chuyện cười giữa họ.

Tống Hi đọc xong bèn cảm thấy ấm áp.

Giữa tháng chín, Tống Hi bận tối mặt tối mày.

Cô làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước tại thủ đô, lương bổng và chế đô rất tốt, hơn nữa bên đó còn giải quyết vấn đề hộ khẩu cho cô.

Lúc trước khi biết cô thi đậu vào doanh nghiệp này, ba mẹ đã mừng đến nổi nhảy cẫng lên, hơn nữa còn mới cả nhà chú Tống dùng cơm để ăn mừng cô đã tìm được một công việc tốt.

Doanh nghiệp đó tốt thật, cô thi đậu trong một lần duy nhất đúng là không dễ gì.

Nhưng vì đây là "công việc ổn định" trong mắt mọi người, những đồng nghiệp lớn tuổi lại muốn sử dụng những người trẻ tuổi như một lao động rẻ tiền.

Suy cho cùng doanh nghiệp không thiếu người, một người không nỡ từ chức, hàng nghìn người muốn đấu tranh tiến vào.

Không chỉ Tống Hi tăng ca liên tục mà những những người khác cũng bận rộn, cả đám luôn muốn hẹn nhau đi chơi nhưng vẫn chưa sắp xếp được thời gian.

Cuối cùng đến trước ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, nhóm chat mới sôi nổi trở lại.

Đám người Trình Thương đã tìm thấy trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, nghe nói bạn của họ đã từng tham gia, rất đáng để thử một lần.

Cuối tuần trước ngày Quốc Khánh, Tống Hi không được nghỉ ngơi, bây giờ đã được nghỉ. Cô vừa về đến nhà đã lao vào phòng tắm, chuẩn bị ngâm nước nóng để thư giãn.

Vừa ra khỏi phòng tắm, cô mới thấy một đống tin nhắn chưa đọc trên màn hình và mấy cuộc gọi nhỡ, là Dương Đình gọi đến.

Tống Hi không sấy tóc mà lấy mũ trùm lại, sau đó gọi điện lại cho bạn mình.

Cô bật loa ngoài, vừa chờ cô ấy bắt máy vừa đọc tin nhắn.

"Hi Hi, cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi..."

Giọng nói của Dương Đình vang lên trong điện thoại đầy sự hớn hở vì được nghỉ lễ: "Tớ gọi cậu mấy lần nhưng cậu không bắt máy, đừng nói cậu đang tăng ca nhé? Tết Trung Thu đã không được nghỉ mà lễ Quốc Khánh vẫn phải tăng ca ư? Có chừa đường sống cho người ta không chứ?"

"Không phải, hôm nay tớ tan ca đúng giờ, vừa rồi tớ đang tắm nên không bắt máy."

Dương Đình nói mọi người hẹn ngày hai tháng mười sẽ tham gia trốn thoát khỏi mật thất, bây giờ chỉ có Tống Hi và Bùi Vị Trữ chưa nói đi được hay không, những người khác thì đều đi được.

"Ngày đó cậu đã nghỉ chưa? Cậu có đọc tin nhắn của Trình Thương trong nhóm không, trò chơi trốn thoát khỏi mật thất nghe có vẻ khá hay ho, cậu có đi không?"

Tống Hi sẽ cảm thấy đáng tiếc nếu Bùi Vị Trữ không đi.

Nhưng cô đang trong thời gian nghỉ lễ nên sẽ họp mặt với bạn bè, tham gia trò chơi trốn thoát khỏi mật thất.

Tống Hi cầm máy sáng, dứt khoát đồng ý: "Đi chứ, khó lắm mới được nghỉ ngơi."

Màn hình điện thoại lóe lên, vẫn ở giao diện trong nhóm chat.

Cô đang nói chuyện, Bùi Vị Trữ cũng đang nhắn tin trong nhóm. Anh trả lời nãy giờ mình đang lái xe, sau đó nói mình đi được.

Thái Vũ Xuyên trả lời:

[OK, vậy chỉ còn Tống Hi là chưa trả lời, đợi tin của cô ấy thôi nào.]

Mấy giây sao, Bùi Vị Trữ lại gửi một tin nhắn vào nhóm.

Anh tag Tống Hi:

[@Yamal, người đảm nhiệm vị trí đầu não, cô có đi không?]