Thành Thủy Tinh

Chương 17: Đồng hồ Dây cót: Trông quen quen…



Đại khái là NPC có nhiệm vụ trong người, không hù dọa được người chơi thì không được tan tầm không bằng…

Anh ta cố chấp đứng trước mặt Bùi Vị Trữ, thè một khúc lưỡi giả làm bằng silicon ra khỏi miệng, phát ra tiếng kêu đe dọa “khè khè”.

Chiếc đèn đã tắt ngóm thật lâu trên trần nhà bỗng chốc vụt sáng vào thời điểm này.

Phối hợp với hành vi hù dọa người chơi của NPC, tăng thêm bầu không khí kinh dị.

Bốn người còn lại đứng đằng sau Tống Hi và Bùi Vị Trữ không xa, sau khi hét toáng lên thì hoảng sợ tụm lại thành một đoàn, nhắm mắt rúc vào gần nhau, giả vờ mình là những chú chim cút bị mù.

Tống Hi có Bùi Vị Trữ che khuất tầm nhìn nên không nhìn thấy bất cứ thứ gì, vậy nên đỡ sợ hơn một chút.

Người duy nhất đối mặt với NPC là Bùi Vị Trữ thì lại rất ung dung bình tĩnh.

Vóc dáng của anh rất cao, gương mặt lại thuộc tuýp lạnh lùng, khi cụp mi nhìn lướt qua NPC trước mắt mình trông giống như đang trào phúng người ta.

NPC không khỏi sốt ruột, lại phát ra tiếng kêu “khè khè”, ghé lại gần hơn một chút.

Bùi Vị Trữ nâng tay lên vỗ vai NPC, có vẻ rất bất đắc dĩ, nói bằng giọng điệu như an ủi: “Làm tôi sợ gần chết.”

NPC: “…”

Cửa bị NPC đóng lại cái rầm.

Đến khi mở cửa ra thì không thấy ai ở bên trong, Bùi Vị Trữ kiểm tra một lượt, tạm thời xem như “an toàn”, bèn xoay người lại vẫy tay gọi mọi người: “Lại đây đi.”

Căn mật thất thứ hai là một hành lang rất chật hẹp, chiều ngang chỉ có thể chứa tối đa hai người đi song song cạnh nhau.

Thiết bị chiếu sáng không đủ nên căn phòng này cũng tối om giống hệt căn phòng trước, chỉ lờ mờ thấy vách tường cũ xưa loang lổ, cho người ta áp lực rất lớn.

Áp lực hơn nữa là những cánh cửa từ lớn đến nhỏ đủ mọi kích cỡ được khảm đầy trên tường, số lượng còn nhiều hơn cả căn phòng trước.

Đã gặp được NPC một lần nên lúc này, mọi người ít nhiều gì cũng bị ám ảnh. Chẳng qua họ còn phải tìm manh mối thoát khỏi nơi này nên không thể không đến gần những cánh cửa trên tường, kiên trì tìm kiếm chung quanh, lục soát những món đồ nội thất như tủ đựng đồ, kệ trang trí vân vân…

Cửa hàng trò chơi “Trốn thoát khỏi mật thất” có những chiêu trò mà người chơi không hay biết, nhân viên cửa hàng đều theo dõi người chơi thông qua camera giám sát, nếu phát hiện người chơi nhát gan thì họ sẽ rất vui mừng, sẽ dùng bộ đàm thông báo cho NPC chỉ tập trung hù dọa những người chơi nhát gan đó.

Nhóm người bọn họ, ngoại trừ Bùi Vị Trữ, đều đúng kiểu người chơi mà nhân viên cửa hàng thích nhất, thế nên NPC cũng thường xuyên kiếm chuyện với họ…

Thỉnh thoảng ván cửa sẽ bị gõ vang từ bên ngoài.

Có cánh cửa bỗng nhiên hé mở một khe hở nhỏ, lộ ra ánh mắt đáng sợ…

Tống Hi vẫn đi theo bên cạnh Bùi Vị Trữ, khi NPC tóc tai bù xù định thử bước ra ngoài đối mặt với cô, Bùi Vị Trữ đang tìm kiếm manh mối trong một chồng báo giấy tạp chí.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh chẳng buồn ngẩng đầu lên mà trực tiếp giơ một cuốn tạp chí thò tay chặn tầm mắt của Tống Hi, nói với NPC: “Quá đáng lắm nhé.”

Có lẽ NPC nghĩ rằng cô gái này có người che chở khó mà hù dọa được, bèn quay đầu bỏ đi, thay vào đó mở cánh cửa bên cạnh Trình Thương.

Lúc đó Trình Thương lập tức nổi điên, bỏ chạy nhanh như chớp, suýt nữa thì nhảy lên lưng Bùi Vị Trữ, trốn sau lưng anh khóc nức nở: “Anh Bùi, em chịu hết nổi rồi, em cần được bảo vệ.”

Dương Đình vẫn bịt mắt không dám nhìn chung quanh, nhưng điều đó không ảnh hưởng cô ấy cười nhạo trên nỗi đau của người khác, thế là cô ấy lập tức cười thật to trong bóng đêm.

Ỷ vào mình chưa từng “tiếp xúc gần gũi” với NPC, Thái Vũ Xuyên cười nhạo Trình Thương: “Đường đường là sinh viên chuyên ngành tâm lý học của đại học Melbourne, người theo thuyết vô thần, chẳng phải chỉ sợ mỗi búp bê thôi hay sao? Sao bây giờ ngay cả NPC người thật cũng sợ? Mất mặt, mất mặt quá đi thôi. Nếu tôi là anh Bùi thì tôi sẽ bảo tôi không quen biết gì cậu hết.”

“Rồi rồi rồi, tôi mất mặt, lát nữa đừng để tôi nghe thấy tiếng kêu của cậu nhé. Lúc nãy NPC vừa xuất hiện, không biết là ai mà kêu to nhất cái nhà này.”

Trình Thương nhắm mắt lại, vỗ tay bôm bốp: “Quả thực đinh tai nhức óc hết chỗ chê.”

Bùi Vị Trữ cũng bật cười: “Đừng đấu võ mồm nữa, chẳng lẽ hôm nay các cậu không định ra ngoài? Tính ở lại đây luôn hả?”

Lúc họ đùa giỡn với nhau, Tống Hi dùng hơn một nửa thân thể của mình chặn cánh cửa cách mình gần nhất, tránh việc bị “tập kích” một lần nữa.

Lẽ cô nên tập trung phân biệt chữ viết trên cửa để xem đó chỉ là những nét chữ nguệch ngoạc tiện tay viết lên, hay là manh mối nào đó nhưng cô khó có thể tập trung tinh thần.

Không phải vì sợ hãi, mà bị phân tâm vì lý do khác.

Lần đầu tiên được Bùi Vị Trữ giúp đỡ chặn trước mặt NPC, quả thực Tống Hi sợ hãi vô cùng, cả người vẫn còn kinh hồn bạt vía nên không kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng lúc nãy đã là lần thứ hai.

Khi lấy tạp chí về, Bùi Vị Trữ còn nhẹ giọng an ủi cô: “Được rồi, không sao rồi.”

Hoàn cảnh này cho người ta cảm giác áp lực, khiến người ta sợ hãi, còn giọng nói của anh lại chứa một sức mạnh dịu dàng ấm áp, cũng như nhiều năm trước cô gặp anh lần đầu tiên, khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn, cảm thấy an toàn hơn nhiều.

Đó là cảm giác rất dễ chịu.

Tựa như tháng chạp mùa đông giá rét, bạn đang bước đi trong gió lạnh thì bỗng nhận được một củ khoai nướng thơm ngào ngạt, nóng hầm hập, nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng…

Lúc cầm củ khoai nướng, chẳng có ai tim đập thình thịch đâu nhỉ?

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, NPC kia vẫn chưa bỏ cuộc, lại thò đầu ra lần nữa.

Vừa lúc chui vào giữa Thái Vũ Xuyên và Trình Thương. Hai người đang đấu võ mồm với nhau, vừa quay mặt sang thì thấy dáng vẻ đáng sợ của NPC, Trình Thương lập tức đóng cửa cái rầm.

Thái Vũ Xuyên nhìn cánh cửa đó với vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, khoác vai Trình Thương: “Được đấy, đủ anh em, bây giờ tôi thấy cậu thuận mắt hơn nhiều!”

Trình Thương “xí” một tiếng: “Cậu thấy tôi thuận mắt thì có ích lợi gì?”

Dừng lại trong chốc lát, anh ấy bỗng nói với vẻ buồn bực: “Nơi này vẫn thích hợp để chơi với người khác phái hơn nhỉ, còn có thể lợi dụng hiệu ứng cầu treo.”

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người thì có vẻ như Trình Thương mới thất tình không lâu.

Tuy nhiên câu nói kế tiếp của họ, Tống Hi không nghe được, cô chỉ vỗ ngực, tìm một cái cớ để giải thích cho tâm trạng của mình lúc này:

Hiệu ứng cầu treo, chỉ là hiệu ứng cầu treo thôi.

Tim đập thình thịch gì đó đều là do bị sợ hãi.

“Tống Hi?”

“Hửm?” Tống Hi ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt thăm dò của Bùi Vị Trữ.

Bùi Vị Trữ cầm một tờ báo đi qua bên cạnh cô, sau đó đi lùi về chỗ cô.

Anh cúi đầu, trong bóng tối góc nghiêng của anh vô cùng đẹp đẽ. Anh cuốn tờ báo thành cuộn tròn lắc lư trước mặt cô: “Cô sợ à?”

“Không có, tôi đang xem manh mối, hơi mất tập trung thôi…”

Sợ bị hỏi nguyên nhân khiến mình mất tập trung là gì, Tống Hi vội đánh trống lảng: “Bùi Vị Trữ, anh không sợ chút nào luôn hả?”

“Tôi không sợ mấy thứ này.”

Bùi Vị Trữ ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu như nhất quyết phải so sánh thì tôi sợ tiếng dao nĩa ma sát với đĩa sứ hơn.”

Tống Hi âm thầm so sánh trong lòng. Mặc dù tiếng dao nĩa ma sát với đĩa sứ cũng khiến người nghe sởn gai ốc nhưng so sánh với việc gần sát NPC, tất nhiên vế sau sẽ đáng sợ hơn nhiều!

Có phải anh cố tình nói như vậy để an ủi đám người nhát gan bọn họ không nhỉ?

Tuy nhiên việc Bùi Vị Trữ không sợ NPC là thật. Anh vẫn dẫn đầu cả nhóm, khi cánh cửa nào đó mở ra mà có NPC bên trong, anh sẽ chào hỏi với NPC nấp sau cánh cửa, thái độ còn rất thân thiện.

Thậm chí sau này, khi vào căn phòng thứ ba, có một manh mối cần một mình đi theo NPC ra ngoài lấy, anh cũng ung dung bĩnh tĩnh đi theo NPC.

Trong nhóm có một người to gan, những người khác cũng dần dần bị ảnh hưởng, dần dần không bị NPC quấy nhiễu, bắt đầu nghiêm túc giải câu đố.

Sau khi thực sự tiếp xúc với Bùi Vị Trữ, Tống Hi mới nhận thấy anh thật sự rất thông minh.

Có lẽ là vì Tống Hi rất chú ý tới hành động của anh nên trong gian mật thất cuối cùng, cô vừa thấy Bùi Vị Trữ lấy được đạo cụ manh mối thì nghĩ rằng anh đã đoán được là nam chân, sẵn sàng đi về phía rãnh nam châm…

Nhưng những người khác vẫn đang tiếp tục phỏng đoán, suy luận. Anh dừng lại một lát rồi quay về bên cạnh mọi người, không ngắt lời họ mà chỉ im lặng lắng nghe, sau đó gia nhập vào cuộc thảo luận của nhóm, âm thầm hướng dẫn mọi người bằng những ý nghĩ của mình.

Chẳng những thông minh mà còn không thể hiện một mình, khiến người ta cảm thấy thoải mái khi ở bên anh.

Thời gian chơi mật thất ngắn hơn chơi Murder Mystery rất nhiều. Khi mọi người rời khỏi mật thất, sắc trời vẫn còn sáng.

Thoát khỏi hoàn cảnh chật hẹp áp lực trong mật thất, Dương Đình uống nửa chai trà chanh, vươn vai hít thở bầu không khí trong lành, sau đó quay lại nói với bạn trai: “Tự dưng em muốn ăn tôm hùm đất ghê.”

Trong mật thất có rất nhiều bẫy tập, sau này nào là leo cầu thang nào là chui vào hang, sau khi thoát ra ngoài mọi người đều cảm thấy rất đói bụng.

Đám Trình Thương cũng đang thảo luận nên ăn tối ở đâu, nghe thấy lời nói của Dương Đình thì lập tức quyết đoán xin gia nhập vào bọn.

Thế là mọi người ngồi trong cửa hàng mật thất, cùng nhau thảo luận nên đi ăn ở quán ăn nào, dự định tập hợp trong quán ăn đó rồi cùng nhau ăn bữa tối.

Bạn trai Dương Đình bắt một chiếc taxi, Tống Hi cùng đi với họ.

Cơn gió chiều hoàng hôn hơi se lạnh. Có lẽ đang trong kỳ nghỉ chúc mừng ngày quốc khánh nên mới hơn năm giờ mà khách khứa đã gần như ngồi đầy vỉa hè của quán ăn ven đường.

Nhóm Tống Hi và nhóm Bùi Vị Trữ đến quán ăn gần như cùng một lúc. Bùi Vị Trữ tìm vị trí đỗ xe, những người khác tìm một chiếc bàn trống, sau đó ngồi xuống gọi món.

Chung quanh có mười mấy cái bàn, tiếng cười nói rất ồn ào náo nhiệt.

Có người hét lên: “Chủ quán, cho tôi thêm một suất tôm hùm đất, lấy phần to nhé.”

“Chúng ta gọi ba suất tôm hùm đất đi, hôm nay ăn thỏa thích.”

Dương Đình trực tiếp viết số “3” vào thực đơn, sau đó lại gọi thêm mấy món khác, cuối cùng đến đồ uống thì gọi sáu lon Bắc Băng Dương ướp lạnh.

Bởi vì tình trạng sức khỏe của mình nên Tống Hi kéo tay bạn thân, nói nhỏ: “Đình Đình, tớ uống loại thường thôi, đừng ướp lạnh.”

Ngòi bút của Dương Đình khựng lại, lập tức hiểu ngay: “OK!”

Nhân viên phục vụ đến chỗ bàn họ lấy thực đơn, đồng thời áy náy nói với họ rằng hôm nay quán rất bận nên làm phiền thực khách tự lấy đồ uống.

Dương Đình kéo tay bạn trai nhảy cẫng lên: “Đi thôi, hai chúng ta đi lấy đồ uống. Mọi người ngồi chờ nhé!”

Đến khi quay về, Dương Đình chẳng những cầm một lon Bắc Băng Dương nhiệt độ thường cho Tống Hi mà còn mang theo một bình nước nóng: “Cậu thấy tớ tốt với cậu chưa?”

Quán ăn này nằm trong một ngõ nhỏ, ngày nghỉ rất khó tìm chỗ đỗ xe, phải đi vòng vèo một vòng mới thấy có xe rời đi, nhường ra một chỗ trống.

Khi Bùi Vị Trữ đỗ xe xong quay về quán ăn thì đúng lúc thấy cảnh tượng này:

Tống Hi ngồi bên bàn ăn, tay cầm một lon nước cam có ga cắm ống hút, ngẩng đầu mỉm cười với Dương Đình.

Cô đón ánh nắng chiều, vẻ mặt tràn ngập sự sung sướng nhẹ nhàng, nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn cậu, cậu tốt với tớ nhất!”

Dương Đình chống nạnh, dường như đang nói câu gì đại loại như “Cảm ơn gì mà cảm ơn, cậu với tớ mà còn cần khách sáo nữa sao”.

Bùi Vị Trữ chỉ nhìn Tống Hi.

Anh bỗng cảm thấy dáng vẻ này của Tống Hi trông quen quen, cứ như thể mình đã từng thấy một người như vậy, cũng từng vui sướng nói cảm ơn mình như vậy.