Thành Thủy Tinh

Chương 30: Thành thủy tinh: Tôi đã từng yêu thầm một người



Có đôi khi trong cuộc trò chuyện giữa bạn bè với nhau, có một số bí mật hay chuyện hay ho gì đó sẽ dùng mấy câu như “Đừng bảo ai là tôi nói nhé”, “Không được nói cho người khác biết đâu đấy”, “Trời biết đất biết, tôi biết cậu biết” làm câu kết thúc cuộc trò chuyện.

Cũng có lúc chỉ vừa mới nói như vậy xong, có người vừa quay đầu ngoảnh đi đã quên ngay lập tức, cái gì cũng nói ra hết.

Nhưng Tống Hi lại không phải người như vậy, chỉ cần là chuyện cô đã đồng ý thì cô tuyệt đối sẽ không nói ra.

Nếu đã đồng ý với câu “Cũng đừng nói cho anh Bùi biết là tôi nói cho cậu nhé” của Thái Vũ Xuyên, vậy cô sẽ giữ đúng lời hứa.

Huống hồ chi thân phận của cô bây giờ chỉ là một người “Bạn mới” mới quen biết Bùi Vị Trữ hơn một tháng mà thôi.

Vốn dĩ “Bạn mới” không nên biết người nhà của anh, cũng không nên có sự đồng cảm quá mênh mông và sự an ủi đường đột không đúng lúc.

Thế nên cho dù giờ phút này cõi lòng Tống Hi đang có những cảm xúc phức tạp cuồn cuộn dâng lên như những cơn sóng to gió lớn, cô cũng vẫn gạt bỏ hết sự quan tâm dư thừa của mình, ngấm ngầm chịu đựng chỉ một ngón tay vào cửa sổ đang mở toang bên cạnh mình.

Ngọn gió đêm thổi vào ban công vô tội bị vu oan.

Cô nói: “Do gió lớn quá, tôi không để ý nên bị bụi bay vào mắt thôi.”

Nghe cô nói như vậy, Bùi Vị Trữ lại nhìn cô lâu hơn một chút.

Tống Hi cũng không biết anh có tin lời giải thích của mình hay không, cô không dám tiếp tục đứng ở ban công nữa nên sau khi nói xong cô cũng quay lại phòng khách luôn.

Trên bàn trà để hai cái đĩa to đựng hoa quả đã được sửa sạch cắt gọt sẵn, dưa hấu và quả cam tỏa ra mùi trong lành của thiên nhiên hòa lẫn với mùi trái cây hơi chua chua.

Nghe nói ngoài rượu và đồ uống ra thì đây là hai thứ duy nhất có thể ăn được trong tủ lạnh nhà Trình Thương.

Trông thấy Bùi Vị Trữ quay về, Thái Vũ Xuyên nhanh chóng vẫy tay với anh: “Anh Bùi, cậu mau tới cứu tôi một mạng đi. Tôi chơi cái này vừa phải uống rượu cho người ta nhìn vừa phải hát cho người ta nghe, làm thư ký cũng chưa bao giờ mệt như vậy cả, nhanh lên nhanh lên, cậu đến làm vài bài đi.”

Người đau lòng là lớn nhất nên gần như Trình Thương được tất cả mọi người nuông chiều, có thể nói là muốn gì được nấy.

Chỉ một câu “Có thể hát bài nào vui vẻ chút được không” của anh ấy thôi, mấy người này hễ ai mà rảnh đều sẽ cầm micro lên hát vào câu, những bài được chọn đều là những bài có giai điệu nhẹ nhàng.

Những bài đơn ca chưa hát đã xếp thành một danh sách dài, cũng không biết do ai chọn mà thượng vàng hạ cám có đủ cả, đến cả bài [Cối xay gió lớn] cũng có.

Bùi Vị Trữ nhận lấy micro.

Đồng hồ treo trên tường đã điểm mười một giờ, có lẽ bởi vì đêm đã về khuya nên dáng vẻ anh có phần lười nhác uể oải, bất kể là tiếng phổ thông, tiếng Anh hay là tiếng Quảng Đông, máy tự động chuyển đến bài gì, anh đều sẽ tùy tiện hát theo vài câu.

Nhưng dù trạng thái anh có lười biếng uể oải như vậy thì giọng hát anh cũng vẫn rất êm tai.

Có một số bài Tống Hi chưa bao giờ nghe thấy, ví dụ như bài hiện nay anh đang hát này:

“Từng phút từng giây đều hi vọng được gặp anh, lặng lẽ chờ đợi từ trước đến nay cũng chưa từng oán trách nửa lời, từng giây từng phút đều khát khao được thấy anh, tình cờ chạm mặt nhau trên đường cũng đủ khiến em vui suốt cả mấy ngày…”

Cô xem MV trên màn hình, từ chất lượng hình ảnh hay lời bài hát cô đều cảm thấy đây là một bài hát xưa.

Tiếng Quảng Đông của Bùi Vị Trữ có cảm giác mê hoặc lòng người, Tống Hi bưng chén rượu lên uống, không nhịn được nhìn xuôi theo mép chén nhìn lén anh.

Bùi Vị Trữ cầm micro ngả người dựa vào ghế sofa.

Chẳng biết tại sao lúc hát anh lại không nhìn lời bài hát trên màn hình, đôi mắt lộ ra dưới hàng lông mi đen nhánh như lông quả của anh lại đang nhìn sang chỗ cô.

Ngay khi cô nhìn sang chỗ anh, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tống Hi vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn anh nữa.

Dương Đình ngồi bên cạnh cô cắn một miếng dưa hấu ngả đầu dựa vào vai Tống Hi, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi Trình Thương: “Trong nhà cậu thật sự không còn thứ gì khác có thể ăn à? Tôi đói quá đi mất, cái chậu cảnh có lá dài dài mảnh mảnh kia là thuộc giống rau hẹ đúng không? Có thể xào lên ăn không thế?”

“Cái đó là rau hẹ cái quỷ gì chứ, nó là hoa Thủy Tiên, cậu không muốn sống nữa à?”

Đồ ăn nhà Trình Thương quả thực vô cùng khăn hiếm.

Cũng không biết bản thân anh ấy sống như thế nào nữa, trong căn nhà lớn như này mà đến cả một gói mì cũng không có, khó khăn lắm mới lôi được từ trong ngăn kéo bàn trà ra một gói kẹo mềm nhưng kẹo lại là kẹo hết hạn.

Hồi học đại học, Tống Hi và Dương Đình ở cùng ký túc xá suốt bốn năm, cô cũng biết bạn thân mình có thói quen ăn thêm bữa khuya vào nửa đêm.

Người khác vì khống chế cân nặng mà cơm tối chỉ ăn một quả táo và sữa chua nhưng Dương Đình lại là kiểu người gầy ăn mà không béo, cô ấy còn bị bệnh hạ đường huyết, hay đói đến nỗi nửa đêm nửa hôm cũng leo từ trên giường xuống, ăn mì ăn liền.

Sợ bạn thân thật sự đói bụng đến mức động vào chậu hoa Thủy Tiên kia, Tống Hi để ly thủy tinh xuống, đứng dậy: “Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn về, mọi người cứ uống trước đi.”

Trình Thương uống nhiều nên vô cùng cố chấp, khăng khăng bảo Tống Hi cầm ví tiền của anh ấy đi.

Nói gì mà mọi người đến nhà anh ấy chơi, tuyệt đối không có lý nào lại để người khác tiêu tiền.

Không nói lý lại được anh ấy, Tống Hi đành phải không từ chối nữa.

Cô bắt đầu xuống nước dỗ dành Trình Thương giống như bình thường cô dỗ dành Tống Tư Tư vậy: “Được rồi được rồi, tôi cầm ví tiền đi là được chứ gì, mua nhiều hay ít đều để cậu tính tiền.”

Lúc ví tiền của Trình Thương sắp sửa được đưa cho Tống Hi, Búi Vị Trữ lại lấy ví tiền từ trong tay anh ấy ra: “Để tôi đi cho.”

Tống Hi cười cười: “Vẫn nên để tôi đi đi, mấy người cũng không biết Dương Đình thích ăn gì mà.”

Dù cô đã nói thế nhưng Bùi Vị Trữ vẫn cầm áo khoác mỏng để trên thành ghế sofa lên: “Vậy đi thôi, tôi đi với cô.”

Thật ra chắc hẳn Tống Hi rất quen thuộc với đoạn đường này, trước đây những lúc cô không muốn đi ngang qua trước cửa nhà Bùi Vị Trữ, cô sẽ dẫn “Siêu Nhân” đi bên này.

Nhưng những lúc thay đổi tuyến đường đi dạo như vậy, thông thường cô đang có tâm sự, trong lòng có ngàn vạn nỗi băn khoăn nên cũng chẳng có tâm trạng gì để ý ngắm nhìn phong cảnh dọc con đường này.

Cô chỉ biết cửa hàng tiện lợi nằm ở chỗ cách đây không xa, đi khoảng mười mấy phút là đến nơi.

Hôm nay lại quan sát phong cảnh hai bên đường mới phát hiện ra con đường này lại rất đẹp, đường đi quanh co lối nhỏ, trong khu vực xanh hóa còn có giàn nhỏ.

Khu vườn cộng đồng được chăm sóc rất tốt, những quả nho đã to mọng bóng bẩy óng ánh sáng long lanh treo giữa dàn dây leo, bị ánh đèn chiếu vào phát sáng lên giống đá quý màu tím.

Tống Hi và Bùi Vị Trữ sánh vai đi trong màn đêm.

Gió đêm có hơi lạnh, kế hoạch ban đầu của cô trong hôm nay là đi quán xông hơi với nhóm Trương Thiến nên cô chỉ mặc áo tay lỡ và váy bò.

Bây giờ bị gió lạnh thổi, trong lúc không để ý cô vô thức đưa tay lên xoa xoa cánh tay.

Bùi Vị Trữ đưa áo khoác của mình cho Tống Hi: “Cô khoác vào đi.”

“... Vậy anh thì sao?”

Trong đêm đen yên tĩnh trăng sáng gió mát, anh cười nhẹ trả lời cô: “Dù sao tôi cũng mặc áo dài tay, cô mặc ít quá, sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Trên áo khoác anh vẫn còn mùi bạc hà thoang thoảng, Tống Hi mặc vào, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Năm bà nội Tống Hi qua đời, cô cũng mới học lớp sáu.

Mặc dù bình thường cô sống cùng bà nhưng rất hiếm khi cô được hưởng thụ tình yêu thương của bà nội, bởi vì bà nội ghét cô là một đứa con gái chứ không phải con trai.

Thị trấn nhỏ nơi cô sống vẫn khá lạc hậu, tư tưởng vẫn là tư tưởng cổ hủ lạc hậu trước đây, luôn cảm thấy con trai tốt hơn con gái.

Cũng vì Tống Hi là con gái nên bà nội không ưa mẹ Tống Hi, lúc tâm trạng bà ta không tốt còn hay nói mấy câu khó nghe.

Chỉ là vào một hôm nào đó Tống Hi tan học về nhà, lúc cô phát hiện bà ta - người bà nội không phải quá yêu thương cô - đã được che vải trắng nằm yên không động đậy gì, cô vẫn khóc đến khàn cả giọng, vẫn vô cùng đau lòng.

Có một khoảng thời gian rất dài, cô đều cảm thấy mặc dù đã chuyển rất nhiều thứ lặt vặt lộn xộn vào căn phòng trước đây bà nội ở nhưng căn phòng đó vẫn rất trống trải, khiến trong lòng cô cũng trống trải cô đơn theo.

Tống Hi thở dài một hơi trong lòng.

Người bà không quá thân thiết với cô qua đời mà cô đã cảm thấy đau khổ như vậy, bà nội của Bùi Vị Trữ tốt như thế, chắc chắn lúc đó anh rất đau buồn nhỉ?

Tuy giờ này đã muộn nhưng cửa hàng tiện lợi vẫn đèn điện sáng trưng.

Bùi Vị Trữ nhìn Tống Hi mặc cái áo khoác rộng thùng thình của mình đi qua đi lại giữa các kệ hàng, chọn chọn lựa lựa một lúc lâu. Cô cầm khoai tây chiên vị dưa leo mà bạn thân mình thích lên ôm vào trong ngực, sau đó lại cầm sữa chua giơ lên cao, xem ngày sản xuất dưới đáy chai.

Anh đi theo sau lưng cô.

Nhưng đột nhiên lại thấy Tống Hi quay đầu lại, trong tay cô còn cầm một dây gồm năm gói tonkotsu ramen trong nước súp đặc, đôi mắt sáng lên nói: “Có phải uống rượu xong lại ăn chút canh nóng sẽ dễ chịu hơn chút không? Chúng ta về nấu cái này nhé?”

“Được.”

Lúc tính tiền là Bùi Vị Trữ thanh toán, anh không động đến ví tiền của Trình Thương mà trực tiếp quét mã thanh toán bằng tiền của mình.

Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Tống Hi chợt dừng bước: “Bùi Vị Trữ, anh đợi tôi một lúc nhé.”

Tống Hi quay trở lại cửa hàng tiện lại, vào chưa được bao lâu cô lại đi ra.

Trong tay cô có thêm hai cái kẹo cứng, là kẹo vị bưởi.

Tống Hi cầm một cái kẹo đứng để vào trong tay Bùi Vị Trữ, vẻ mặt vô cùng tự nhiên mở miệng nói: “Cái này cho anh, anh phải vui vẻ mỗi ngày đấy.”

Thấy cô đột nhiên đưa kẹo cho mình rồi nói vậy, Bùi Vị Trữ sững sờ trong giây lát.

Nhưng Tống Hi đã quay người đi ngược lại con đường lúc họ đến đây, đi được hai bước cô lại quay đầu giơ cái kẹo còn lại trong tay lên, cười nói với anh: “Anh xem, tôi cũng mua cho Trình Thương nữa.”

Không biết cô xem được ở đâu, nói ăn kẹo có thể xua đi mọi buồn đau khổ sở, mặc dù bây giờ Bùi Vị Trữ cũng không gặp phải chuyện không vui gì nhưng Tống Hi vẫn làm vậy.

Cô hi vọng suy nghĩ trong lòng mình không lộ ra ngoài.

Cũng hi vọng mình sẽ không bị lầm tưởng là “Hèn mọn lấy lòng từ một phía là cô” “Tự mình cảm động”.

Bởi thế nên cô cũng mua cho Trình Thương một cái.

Lúc quay lại nhà Trình Thương, cảnh tượng bây giờ thật sự khiến Tống Hi giật nảy mình.

Bọn họ đi ra ngoài chưa đến nửa tiếng, còn chưa vào đến cửa mà mới chỉ bước vào trong sân thôi đã có thể nghe thấy những giọng nói cô rất quen thuộc, giọng nói xuyên qua cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng vang ra ngoài, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước.

Mấy người họ không còn hát nữa mà ngồi ở đằng kia giơ tay chuyển sang chơi “Tôi có bạn không có”.

Bùi Vị Trữ chỉ chỉ vào phòng bếp: “Tôi đi tìm nồi.”

Tống Hi gật đầu.

Dường Đình chính là một con hổ giấy, tính tình cô ấy ừm, tính tình cô ấy rất trượng nghĩa, chỉ là có hơi “Điên”, một khi tụ tập gặp gỡ nhiều người thì sẽ không chú ý đến tửu lượng của mình.

Mấy năm nay có bạn trai cô ấy che chở bảo vệ cô ấy nên cũng hiếm khi cô ấy uống quá chén.

Bây giờ cặp tình nhân này cả hai đã “Hi sinh vì nhau”, ngay cả bạn trai của cô ấy trông cũng không còn quá tỉnh táo, thân mình còn lo chưa xong thì nói gì đến chuyện che chở cô ấy.

Tông Hi trông thấy Dương Đình bắt đầu nói năng lung lung thì vội vàng đến đỡ bạn thân mình, cố gắng đưa một ly sữa chua đã vặn nắp ra cho cô ấy: “Trước đừng chơi nữa, cậu ăn chút gì cho đỡ đói đi, đợi một lúc tớ nấu bát mì cho mọi người ăn.”

“Vậy không được…”

Đương Đình giơ tay làm thành chữ V: “Tớ sắp thắng rối, tớ còn lại hai ngón tay cơ, bọn họ đều chỉ còn một ngón. Hơn nữa có một chuyện tớ từng làm rồi nhưng bọn họ đều chưa từng làm chuyện đó, tớ thắng chắc rồi. Tất cả, mọi người, đến, hát, cho, tôi, nghe!”

“...”

Tống Hi muốn nói, uống gì thì uống nhưng mấy người “sâu rượu” này lại người này ngoan cố hơn người kia, sống chết phải chơi cho xong ván này.

Cuối cùng phải để cô đích thân ra trận, đứng sau lưng Dương Đình đỡ cô ấy, giơ hai ngón tay lên cho cô ấy: “Nói một chuyện chỉ có tôi từng làm là được chứ gì?”

Trình Thương giơ một ngón tay: “Cậu chơi thay Dương Đình thì nếu thua cậu cũng phải uống thay cậu ấy.”

Không phải chỉ là trò chơi thôi sao.

Cô chưa bao giờ chơi trò này nhưng cô đã thấy trò này trong chương trình tạp kỹ nên cũng biết sơ sơ cách chơi.

Chỉ có điều cô cũng chỉ là một “người chơi mới vào nghề” không chơi giỏi mấy trò này, không thành thạo điêu luyện được như người chơi lâu năm, trong chốc lát cô không nghĩ ra chuyện gì có thể kể mà chỉ cần một chiêu là có thể trúng ngay mục tiêu.

Sau khi do dự mấy giây, Tống Hi mới mở miệng: “Trước đây tôi…”

Trong phòng bếp, Bùi Vị Trữ vẫn đang tìm nồi dùng để nấu mì, anh hay đến nhà Trình Thương nên cũng quen với đồ đạc trong nhà anh ấy.

Anh vừa lấy một chiếc bếp ga mini từ trong tủ chén ra ngoài, chuông điện thoại đã vang lên, là Bùi Gia Ninh gọi đến.

Bùi Vị Trữ nghe máy, áp điện thoại vào bên tai.

Giọng Bùi Gia Ninh lập tức vang lên: “Không phải chúng ta đã bàn ngày mai cùng về chỗ ba mẹ hay sao? Sao mới vừa nãy chị nói chuyện với mẹ, mẹ lại nói tối hôm mùng 2 tháng 5 em đã quay về rồi?”

“Em chỉ quyết định tạm thời thôi, trở về tìm đồ.”

Chị gái anh Bùi Gia Ninh là người có chuyện gì cũng thích truy hỏi kỹ càng mọi chuyện.

Quả nhiên, anh vừa nói xong, cô ấy lại hỏi tiếp: “Em tìm gì?”

Bùi Vị Trữ cười cười: “Tìm cái video cực quang mọi người quay nhân lúc đi tàu phá băng hồi đi Yamal đấy.”

“À, cái video đó từ rất nhiều năm trước rồi, sao đột nhiên em lại nhớ tới mà đi tìm nó.”

Bùi Gia Ninh cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa nên không chờ anh trả lời, cô ấy đã nói: “Thế hôm nay thì sao, em vẫn về bên ba mẹ chứ?”

“Em không về, đang ở nhà Trình Thương rồi.”

Bùi Vị Trữ dựa vào bệ bếp đã tám trăm năm chưa có ai dùng của nhà Trình Thương, từ nói anh đứng có thể nhìn xuyên qua cánh cửa phòng bếp đang khép hờ kia nhìn ra ngoài, trông thấy mấy người bạn của anh đang chơi trong phòng khách.

Người nào người nấy cũng đã uống quá chén, họ ngồi đó toát ra một cảm giác phấn khích không sao nói rõ được.

Chỉ có Tống Hi vẫn ngồi thẳng lưng trong đám người đang ngã trái đổ phải vì say rượu, cô giơ hai ngón tay lên, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Cô là một cô gái rất hấp dẫn, mặt mày thanh tú, thích cười, lúc cười lên đôi mắt cong cong sáng long lanh, vô cùng có sức hút.

Những lúc cô đang suy nghĩ gì đó giống như bây giờ tạo cho người khác một cảm giác…

Nói như thế nào nhỉ, trông rất bướng bỉnh, vừa bướng bỉnh lại vừa điềm đạm.

Bùi Gian Ninh vẫn đang nói trong điện thoại, căn dặn Bùi Vị Trữ rằng ngày mai về nhà nếu như ba mẹ hỏi đến chuyện yêu đương của cô ấy, anh tuyệt đối đừng để lộ thông tin gì, kêu anh không được phép lắm mồm.

“Chị ấy à, chị vẫn chưa chắc chắn muốn bước tiếp cùng anh ấy hay không đâu, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn khảo sát, không cho phép em nhiều lời nghe chưa…”

Bùi Vị Trữ có phần mất tập trung, không nghe rõ chị mình nói gì nữa.

Bởi vì anh trông thấy Tống Hi bỗng nhiên nhìn về phía đám Trình Thương, vẻ mặt cương quyết kiên định, có phong thái như “Quên đi, không thèm đếm xỉa đến bọn họ nữa”.

Ở chung với một đám ma men mà cô còn nghiêm túc như thế.

Đúng là rất thú vị.

Bùi Vị Trữ cũng mỉm cười theo.

Một giây sau, nụ cười của anh ngay lập tức biến mất.

Bởi vì anh nghe thấy Tống Hi nói: “Trước đây, tôi đã từng yêu thầm một người”.

Hàng lông mày Bùi Vị Trữ hơi nhướng lên.

Đám Trình Thương, Thái Vũ Xuyên và bạn trai Dương Đình hiển nhiên không chịu thua, ồn ào tranh luận với Tống Hi.

“Ôi trời, chỉ là chuyện này thôi sao, người nào mà chưa từng yêu thầm ai chứ? Khi còn bé tôi còn yêu thầm Vương Tổ Hiền đây này.”

“Đúng vậy đấy, khi còn đi học yêu thầm người khác là quá bình thường, chuyện này cũng không thể coi như cô thắng.”

“Tôi đây này, hồi đó tôi yêu thầm Dương Đình, suốt hơn hai trăm ngày cô ấy cũng không thèm để ý đến tôi nữa cơ mà.”

Thấy mọi người đều phản đối, Tống Hi rất rầu rĩ, cũng bắt đầu tính toán đường đi nước bước để giành chiến thắng.

“Thời gian tôi yêu thầm người ấy rất lâu, tôi yêu thầm anh ấy sáu năm lận. Không đúng, năm năm… Ừm hơn năm năm, được rồi, là sáu năm.”

Thái Vũ Xuyên nghe cô nói mà đầu óc ong ong mơ màng: “Yêu thầm một người à? Tận sáu năm? Người đấy là người nổi tiếng à?”

“Không phải, chỉ là một nam sinh trong thế giới hiện thực thôi.” Tống Hi đỏ mặt nói.

“Tôi nói cậu này Tống Hi, không phải vì để thắng bọn tôi mà cậu tự biên tự diễn ra chuyện này đấy chứ?”

Dương Đình lắm mồm uống sữa chua ló người ra từ sau lưng Tống Hi, làm chứng cho bạn thân mình: “Không phải, không phải, thật sự Hi Hi đã từng thích một nam sinh đấy.”

Dừng một lúc, cô bạn tốt này bỗng nhiên quay đầu, nghi ngờ hỏi Tống Hi: “Nhưng không phải lúc học năm nhất đại học, cậu đã nói với tớ là cậu quyết định không thích người đó nữa sao? À, hình như năm hai đại học cậu cũng từng nói. Cậu không buông bỏ sao? Sao vẫn là sáu năm thế?”

Người say rượu đều thích hóng hớt.

Bạn trai của Dương Đình cũng hùa theo cô ấy, hào hứng nói: “Ai vậy ai vậy, là bạn thời đại học của chúng ta sao?”

Mặt Tống Hi lập tức đỏ bừng cả lên, cô ấp úng nói: “Dù sao… Có phải tôi thắng rồi không?”

Câu hỏi này của cô và tiếng nói chuyện của Bùi Gia Ninh cùng nhau truyền vào tai anh, chị gái anh Bùi Gia Ninh lớn tiếng hỏi: “Excuse me? Bùi Vị Trữ, em vẫn đang nghe máy đấy chứ?”

Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, vỏ lon nước vứt bừa bãi chất đống ở sàn nhà bên cạnh bàn, sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch màu xám sữa phản chiếu những ngọn đèn được lắp xung quanh nhà.

Tống Hi ngồi bên cạnh bàn, bị ngấy người kia thay phiên hỏi han.

Cô ngượng ngùng che mặt, chỉ để lộ hai tai đỏ bừng ra ngoài.

Bùi Vị Trữ vẫn cầm điện thoại nhưng ánh mắt lại nhìn vào Tống Hi đang ngồi xa xa kia.

Anh nói thẳng với chị mình: “Xin lỗi nhé, em có mất tập trung một lúc.”