Thành Thủy Tinh

Chương 32: Thành thủy tinh: Câu thần chú từ tận đáy lòng



Vẻ mặt của Bùi Vị Trữ vô cùng nghiêm túc, trông không giống như đang nói đùa một chút nào.

Tông Hi không thể đoán được mục đích câu hỏi của anh là gì, cô lắc đầu trả lời theo bản năng: "Không phải."

Sau đó Bùi Vị Trữ lại mỉm cười hỏi số điện thoại của cô.

Anh có trí nhớ rất tốt nên khi cô đọc số cũng không cần dùng đến điện thoại để hỗ trợ ghi nhớ, khi cô đọc xong anh chỉ gật đầu rồi nói đã biết.

"Lạnh quá, cô lên đi."

Tống Hi tạm biệt Bùi Vị Trữ, dọc theo đường đi trái tim cô đập rất nhanh.

Cô không đứng chờ thang máy mà chạy một hơi lên tầng năm, sau khi bước vào nhà cô dựa vào cánh cửa thở hổn hển, lồng ngực cũng đau nhói.

Một loại cảm giác muốn ngóc đầu trở lại, lại bị cô cố gắng đè nén.

Hai phút sau, điện thoại của cô bỗng sáng lên trong đêm, đó là cuộc gọi từ một dãy số lạ.

Tống Hi nghe máy, giọng nói của Bùi Vị Trữ truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tống Hi, là tôi đây, cô về đến nhà chưa?"

Cô hít thở để bình tĩnh lại rồi trả lời: "Ừm, tôi về đến nhà rồi."

Trong nhà lặng ngắt như tờ, dường như cô có thể nghe thấy bên Bùi Vị Trữ có tiếng động khởi động xe truyền đến.

Tống Hi như cảm thấy điều gì đó, cô nhanh chóng cởi giày chạy đến bên cửa sổ.

Quả nhiên dưới ánh đèn mờ mờ dưới tầng, chiếc xe màu trắng quen thuộc kia vừa mới quay đầu chuẩn bị rời đi.

Chết mất thôi.

Cái người này thật là, dễ khiến người ta có cảm tình.

Bùi Vị Trữ nói trong điện thoại: "Về đến nhà là tốt rồi, cô nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Chiếc xe màu trắng kia lao vào trong màn đêm nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Buổi tối Tống Hi có uống mấy cốc bia, sau khi tắm rửa xong hai mí mắt buồn ngủ đến nỗi sắp dán chặt vào nhau.

Cô nằm trên giường lướt xem vòng bạn bè.

Vẫn còn rất nhiều người thức đêm, hình ảnh mì sợi trứng luộc đã đăng lên hơn một tiếng nhưng vẫn còn rất nhiều "con cú" like và bình luận.

Bình luận mới nhất là của một thẳng nam nào đó, người này là đồng nghiệp của Tống Hi: "Cô ăn nhiều như vậy à? 66666!"

Kéo lên nữa thì thấy Tống Tư Phàm chỉ bình luận một dấu "?".

Tống Hi nhận ra, có lẽ cậu ta phát hiện ra cô đi chưa ngủ qua vòng bạn bè.

Tống Hi đã khá buồn ngủ rồi nhưng có lẽ đây là vấn đề chung của giới trẻ, không "cú đêm" đến giây phút cuối cùng thì tuyệt đối không chịu bỏ điện thoại xuống.

Cô rời khỏi WeChat, tiện tay ấn vào một phần mềm hỏi đáp trên mạng xã hội.

Không biết dữ liệu điện thoại bị nghe lén hay là nửa đêm có quỷ.

Cô vừa làm mới trang thì màn hình đã tràn ngập các câu hỏi khác nhau liên quan đến "yêu thầm":

"Yêu thầm có cảm giác gì?"

"Nếu một chàng trai yêu thầm bạn sẽ có biểu hiện như thế nào?"

"Yêu thầm thật sự có kết quả ư?"

...

Đúng là theo đuổi tới cùng, thậm chí còn hơn cả mấy người Trình Thương nữa.

Tống Hi tránh trái tránh phải, cuối cùng vẫn ấn vào một câu hỏi khiến cho người ta buồn bã...

"Khi nghĩ đến những năm tháng còn đi học ở trường bạn sẽ nghĩ đến điều gì? Là bài thi chưa làm xong hay là tiếng chuông tan học kêu lanh lảnh? Là lớp học buổi chiều buồn ngủ hay là lúc bí mật chuyển tờ giấy nhỏ với bạn cùng bàn?"

Tống Hi đã tốt nghiệp hơn một năm, nửa đêm lướt đến đoạn văn này trong đầu cô lại không kiềm chế được hiện lên hình ảnh của Bùi Vị Trữ.

Câu trả lời bên dưới muôn màu muôn vẻ, khi đọc xong câu có số lượt thích cao nhất, mọi người không khỏi xót xa.

Người trả lời đã viết về tình yêu thầm trong những năm tháng còn đi học.

Viết về việc cô ấy trốn ở một góc hành lang nhìn về phía cầu thang không biết bao nhiêu lần để tìm kiếm bóng dáng và hành tung của chàng trai mà cô ấy thích. Sau đó cô ấy tính toán đủ điều chỉ vì muốn "tình cờ" gặp chàng trai ấy.

Cũng viết cô ấy lén đi theo chàng trai ấy vào trong một quán net, khói thuốc ở nơi đó nhiều đến mức khiến cho cô ấy ho sặc sụa.

Người trả lời mở một chiếc máy tính cạnh chàng trai ấy lên, khi nhập mật khẩu tài khoản mạng xã hội rõ ràng cô ấy đã thuộc lòng nhưng vẫn căng thẳng đến mức run rẩy.

...

Những lời này đã khiến Tống Hi cảm động.

Trong phút chốc, cô cũng hứng khởi viết một phần trả lời bên dưới câu hỏi này.

Mùa đông năm 2009, trong tiết thể dục giữa giờ nào đó, Lý Cẩn Du đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng muốn chết.

Chủ nhiệm lớp là một giáo viên thấu tình đạt lý, bình thường chỉ nghiêm khắc với việc học ở trường, trong lớp của họ, học sinh nữ được phép không tham gia tập thể dục giữa giờ trong thời kỳ kinh nguyệt.

Nhưng Lý Cẩn Du vẫn đi, cô ấy không xin phép nghỉ, cô ấy nói là cô ấy muốn thử xem "sức mạnh tinh thần" của mình.

Cô gái nhỏ bị gió thổi lạnh đến mức mũi đỏ bừng thở ra từng đám sương trắng, cô ấy vừa chạy trong sân thể dục giữa trời băng đất tuyết vừa quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng Lý Thịnh Trạch.

Tống Hi giấu tên đi, chỉ viết về câu chuyện.

Cô viết với tâm trạng thực sự của bản thân lúc đó:

"Tôi rất ngưỡng mộ bạn tôi vì khi đó người trong lòng tôi đang ở nước ngoài xa xôi, tôi nghĩ nếu chỉ cần nhịn đau bụng kinh là có thể nhìn thấy anh thì tốt rồi."

Những chuyện nhỏ nhặt nhưng có liên quan đến Bùi Vị Trữ thì Tống Hi vẫn luôn nhớ vô cùng rõ ràng.

Khi đang viết cô lại nhớ đến một chuyện cực kỳ ngu ngốc.

Có một lần không biết Lý Cẩn Du nghe thấy "học thuyết xằng bậy" ở đâu, cô ấy bí mật ghé sát tai Tống Hi nói với cô chỉ cần viết tên người trong lòng lên giấy một trăm lần thì người đó sẽ chú ý tới mình.

Hai cô gái ngốc nghếch tin là thật, thậm chí họ còn tìm cho bản thân một vài cái cớ để biện hộ cho hành vi ngu ngốc của mình:

"Thà rằng tin là có, còn hơn là không có."

"Thử xem như thế nào, cũng đâu có mất mát gì đâu."

"Chắc là không thể sai được đâu, nó đã được lan truyền rộng rãi như vậy thì chắc chắn sẽ có phần đúng."

Trong giờ nghỉ trưa, bọn họ mượn bàn học của Lâm Vĩ Nam, trốn trong một góc phòng học sau đó lại lấy đồng phục che lại, hai người chụm đầu vào nhau sau đó viết thật nhanh.

Lý Cẩn Du viết: "Lý Thịnh Trạch, Lý Thịnh Trạch, Lý Thịnh Trạch..."

Tống Hi viết: "Bùi Vị Trữ, Bùi Vị Trữ, Bùi Vị Trữ..."

Giống như câu thần chú từ tận đáy lòng.

Lần đó thực sự rất ngu ngốc, có vẻ như đây không phải là việc hai học sinh nằm trong top năm của lớp có thể làm ra.

Tống Hi gõ chuyện ngu ngốc này vào điện thoại, tất nhiên cô vẫn giấu tên.

Cô nhấn vào chữ "B" kia để tô đậm, sau đó lại tức giận viết thêm hai câu ở bên dưới:

"Giả đấy, không cần thử, chẳng có tác dụng gì cả!"

"Thà chép công thức thêm mấy lần còn hơn!"

Tống Hi thực sự rất buồn ngủ nên sau khi cô viết bài xong thì ôm điện thoại ngủ luôn.

Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, Tống Hi cũng quên luôn chuyện này, cô chỉ nhớ đến chuyện bạn bè của mình vẫn chưa ăn sáng.

Thậm chí cô không nhìn điện thoại lấy một cái đã loạng choạng đứng dậy sửa sang lại.

Vì để tiết kiệm thời gian, cô vừa đánh răng vừa thuận tay cho cá vàng ăn, vừa sấy tóc vừa xé lịch ngày...

Buổi sáng ngày lễ nên không quá đông đúc vì vậy cô không phải xếp hàng khi đến quán cháo, Tống Hi mua sáu xuất cháo và bánh bao.

Trước khi lên tàu điện ngầm, cô cảm thấy không yên tâm nên đã xách theo bữa sáng vào trong tiệm thuốc cạnh tàu điện ngầm để mua thuốc giải rượu.

Hơn nữa còn bị nhân viên nhà thuốc lừa mua thêm một lọ viên uống bảo vệ gan.

Trên tàu điện ngầm không có nhiều người nên Tống Hi tìm một chỗ ngồi xuống, cô mở khóa điện thoại định gửi tin nhắn cho mọi người.

Vừa mở khóa màn hình cô đã nhìn thấy câu trả lời tối qua của mình.

Tống Hi sửng sốt.

Những năm tháng chua sót ngốc nghếch khờ dại này...

Đã không còn sự xúc động của đêm qua nữa nên cô muốn xóa nó đi.

Nhưng nghĩ lại thì nền tảng này có thể để ẩn danh và không ai có thể biết được cô là người đã viết nó, vì vậy cô nhấn ngay vào nút "đăng".

Tống Hi không để bụng chuyện này cho lắm, cô mở WeChat ra nhắn trong nhóm rằng cô đã mua bữa sáng rồi, lát nữa sẽ tới.

Dương Đình đã tỉnh dậy, nhanh chóng trả lời cô:

[Vẫn phải nhờ đến Hi của tớ, mau đến cứu tớ đi.]

[Tối qua tớ chỉ ăn hai miếng dưa hấu, tớ đói quá, đói lắm luôn ấy.]

[Các cậu đã bao giờ phải trải qua cái cảm giác bị cơn đói đánh thức chưa?]

Cái gì mà chỉ ăn hai miếng dưa hấu?

Đây là... Bị mất trí nhớ do uống rượu rồi hả?

Tống Hi không nhịn được cười khi nghĩ đến bát mì không còn một giọt canh mà Dương Đình đã ăn tối hôm qua.

Khi đến nhà Trình Thương, Bùi Vị Trữ đang cầm máy tính bảng ngồi ở trong sân, không biết anh đang xem cái gì.

Anh đã thay một bộ quần áo khác nhìn qua có vẻ vô cùng thoải mái, vừa nghe thấy tiếng mở cửa anh ngẩng đầu lên: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

"Cô đi vào trước đi, bọn họ dậy hết rồi đó." Chắc hẳn Bùi Vị Trữ đang bận, vừa nói anh lại nhìn vào màn hình máy tính bảng thêm một lần nữa.

Nhà Trình Thương đã được dọn dẹp sạch sẽ, mớ hỗn độn tối qua không còn nữa.

Các cửa sổ được mở để cho không khí trong lành tràn vào bên trong.

Không chỉ có Dương Đình mất trí nhớ sau khi say rượu mà gần như tất cả mọi người đều mất trí nhớ luôn rồi.

Bùi Vị Trữ có một số công việc phải làm nên mọi người không muốn làm phiền anh, vì vậy họ chỉ có thể vây quanh Tống Hi hỏi này hỏi kia.

Tống Hi chột dạ nên không nhắc đến ván cuối cùng của trò "Tôi có bạn không có", cô đánh trống lảng, chỉ nói về chuyện mọi người đã ăn mì với nhau.

"Lại còn ăn mì nữa cơ à á? Không thể nào, tại sao tôi vẫn đói thế nhỉ?"

"Ngốc nghếch."

Dường như tâm trạng của Trình Thương đã tốt hơn ngày hôm qua, anh ấy húp một ngụm cháo khinh thường nói: "Uống có mấy chai mà đã mất trí nhớ luôn rồi hả? Tôi vẫn nhớ chuyện ăn mì sợi đây này, mì thịt bò sốt cà chua đúng không Tống Hi?"

Tống Hi không đành lòng liếc mắt nhìn Trình Thương một cái: "... Là mì sợi nấu cùng canh xương heo sữa."

Thái Vũ Xuyên cười lớn: "Há há há há há! Nói ai ngốc nghếch cơ? Kẻ tám lạng người nửa cân thôi. Lại còn mì thịt bò sốt cà chua nữa chứ, chuyện này đủ để tôi cười cả đời."

Một cuộn giấy ăn bị ném đến bên cạnh bát cháo của Thái Vũ Xuyên, Trình Thương thẹn quá hóa giận: "Cậu câm miệng được chưa?"

"Á!"

Dương Đình cắn một miếng bánh bao hấp lộ vẻ mặt vui mừng: "Quả nhiên là món bánh bao nhân tôm rau tớ thích ăn nhất! Tớ biết Hi Hi là tốt nhất trên đời, yêu cậu một vạn năm."

Bạn trai ở bên cạnh bưng một bát cháo thở dài: "Ngày nào anh cũng xuống tầng mua bữa sáng cho em mà chưa từng thấy em nói như vậy. Haiz, anh là nô lệ, nô lệ, nô lệ mà."

"Không phải không phải, cái gì mà nô lệ chứ, chỉ là em thấy mắc cỡ thôi." Dương Đình trợn mắt nói lung tung: "Cục cưng, là em không giỏi bày tỏ ra ngoài, thật ra em cũng yêu anh một vạn năm, một vạn năm rưỡi. Một vạn năm rưỡi là hơn bạn thân em nửa năm đấy."

Trình Thương thản nhiên nhìn đôi tình nhân nhỏ "rải cơm chó": "Tôi nói này các bạn, các bạn còn nhớ vì sao hôm qua lại đến nhà tôi uống rượu không?"

Thái Vũ Xuyên biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao?"

Anh ấy vừa hỏi xong đã bị Trình Thương đuổi quanh phòng khách, cuối cùng anh ấy bị một cái gối phi trúng vào gáy rồi anh dũng ngã xuống thảm lông.

"Nhưng mà Tống Hi này, tối qua cậu về kiểu gì vậy? Trên tầng vẫn còn nhiều phòng trống mà."

Tống Hi mỉm cười lặp lại lý do thoái thác tối qua cho mấy người say rượu mất trí nhớ nghe: "Tôi về cho cá ăn, trong nhà có nuôi hai con cá vàng."

Dương Đình thừa dịp mọi người đang ăn sáng bèn kéo cô bạn thân ra một góc nhỏ giọng hỏi: "Vậy là hôm qua Bùi Vị Trữ đưa cậu về à? Cậu ấy cũng đi cùng cậu lúc đến cửa hàng tiện lợi mua trứng gà và mì sợi đúng không? Ái chà ái chà..."

Dương Đình vừa nói "ái chà ái chà" vừa đưa tay cù Tống Hi: "Tớ đã bảo cậu ấy có ý với cậu mà, thấy chưa? Cậu còn không tin."

Tống Hi cười né tránh, cô vẫn không quên bác bỏ tin đồn: "Không có đâu, vì anh ấy không uống rượu nên tỉnh táo hơn các cậu thôi."

Nghĩ đến tối hôm qua, một số hành động của Bùi Vị Trữ thật sự đã làm cho Tống Hi rung động.

Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì có vẻ như Bùi Vị Trữ cũng đối xử với người khác giống như vậy.

Anh cũng giúp Thái Vũ Xuyên mua thuốc cơ mà?

Rõ ràng anh không uống rượu nhưng vẫn còn đùa nghịch đến nửa đêm với Trình Thương đang mất kiểm soát nữa, hơn nữa còn nấu mì và trứng luộc cho mấy con ma men này.

"Anh Bùi làm việc xong rồi à?"

Trình Thương nằm sấp trên bàn ăn chỉ vào túi giấy Tống Hi mang đến: "Mau đến đây, Tống Hi mua cháo và bánh bao làm bữa sáng cho cậu đấy, đến ăn một chút đi."

Bùi Vị Trữ cầm theo máy tính bảng bước vào bên trong, anh đi đến bên cạnh bàn ăn kéo ghế ngồi xuống.

Anh híp mắt chào Tống Hi một tiếng: "Bữa sáng nhìn ngon đấy, cảm ơn nhé."

Tống Hi cảm thấy cô bạn thân đang dùng tay chọc chọc sau lưng mình.

"Tống Hi."

Bùi Vị Trữ bỏ chiếc khăn ướt xuống rồi cầm điện thoại của Tống Hi đang đặt ở trên bàn ăn lên, anh không nhìn kỹ chỉ đưa màn hình điện thoại về phía cô: "Màn hình điện thoại của cô vẫn luôn sáng, hình như có thông báo mới đấy, có nhiều thông báo bật lên như vậy nên cô có muốn xem một chút không?"

"À, được."

Tối hôm qua Tống Hi đã chuyển sang chế độ tắt chuông khi ngồi trên xe Bùi Vị Trữ, đến giờ vẫn quên chưa bật tiếng lên.

Vừa nghe có màn hình hiển thị tin nhắn mới, cô nghĩ chỉ có hai khả năng:

Có phải công ty ra thông báo tăng ca không?

Hay là Tống Tư Phàm lại bị động kinh gửi một số thứ linh tinh qua đây.

Nhưng khi cô cầm điện thoại lên thì thấy khá bất ngờ vì đó lời nhắc từ nền tảng hỏi đáp kia.

Trước kia Tống Hi chỉ lướt xem thôi, đây là lần đầu tiên cô để lại câu trả lời.

Cô vừa ấn vào để kiểm tra thì bỗng cảm thấy choáng váng.

Hình như một người nổi tiếng nào đó trên mạng đã like câu trả lời của cô nên câu nói đó được đẩy lên, nhiều người đã nhìn thấy và like nó.

Ôi...

Ngại quá đi mất thôi.

Có thể vì sắc mặt của cô hơi kỳ lạ nên Thái Vũ Xuyên đứng bên cạnh thò đầu qua nhìn: "Cậu đang xem cái gì vậy?"

Tống Hi nhanh chóng úp điện thoại xuống mặt bàn ăn.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Vị Trữ cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.

Cô dựng hết cả tóc gáy, nói năng ậm ờ: "Tôi không xem gì cả!"