Thanh Tình Chậm Rãi

Chương 17: Đêm tâm sự



Beta: Hduyen

Nhận được điện thoại của Nhiếp An lúc 8 giờ tối, Nhiếp Hâm mới gọi một phần đồ ăn hộp, chuẩn bị vừa ăn vừa nghe bài hát mới gần đây, từ đó học tập một chút kinh nghiệm.

“A Hâm.” Nghe giọng nữ trên điện thoại so với Nhiếp Hâm không hề lớn tuổi hơn, ngược lại càng thêm trẻ trung. 

“Chị, ăn cơm xong chưa?” Không hỏi có chuyện gì vậy, mà là hỏi ăn cơm xong chưa, Nhiếp Hâm luôn quan tâm người thân của mình trước sau như một.

Mỗi khi Nhiếp An nghĩ đến em trai, trong lòng cô luôn tràn đầy kiêu ngạo, cho dù bận rộn vất vả như thế nào cũng chưa bao giờ quên hỏi thăm gia đình, mỗi một lần đạt được thành tựu hay được giải thưởng đều sẽ cảm ơn cha mẹ đầu tiên.

“Ăn rồi. Còn em thì sao, không phải lại ăn cơm hộp đó chứ?”

“Chị, chị thật sự là…” Nhiếp Hâm bất đắc dĩ nở nụ cười, Nhiếp An đúng là dự liệu như thần, dường như mỗi lần đều có thể đoán trúng mình đang ăn cơm hộp.

“Nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng lúc nào cũng muốn nhanh với thuận tiện mà ăn đồ ăn đóng hộp, không tốt cho sức khỏe đâu.” Nhiếp An biết em mình là ca sĩ rất mệt mỏi, cho nên càng đau lòng em ấy sẽ không chăm sóc bản thân thật tốt.

“Chị, em không sao, chị và ba mẹ thế nào rồi?” Nhiếp Hâm cảm thấy mình không nói sang chuyện khác, sẽ bị Nhiếp An lầu bầu mãi không dứt.

“Em đừng nghĩ đến việc chuyển đề tài. Nếu em có thể đưa bạn gái về, chị và bố mẹ mới vui lên được.” Cuối cùng Nhiếp An  cũng nói mục đích gọi điện thoại lần này.

Nhiếp Hâm cười khổ: ” Sao em có thể dẫn theo bạn gái…”

Nhiếp An lại hiểu lầm ý của anh, vui mừng hỏi: “Em đã có bạn gái rồi sao?” Nhưng lập tức phủ định: “Không đúng, với thân phận này của em, có bạn gái sẽ không được công khai trước mọi người?” Đây cũng là điều cô ấy lo lắng, em trai làm sao có thể giống như một người bình thường yêu đương ngọt ngào, bước tới con đường hôn nhân được? 

Nhiếp Hâm im lặng không nói, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu em nói em cũng vì lý do này, mới không có cách nào theo đuổi một cô gái mà em thích, chị có tin không?” Vấn đề này quấy rầy anh, muốn suy nghĩ rõ ràng, rồi lại sợ kết quả không như mình mong muốn, cho nên anh tạm thời tránh đụng vào vấn đề này, nhưng một cuộc điện thoại của Nhiếp An, lại làm cho anh không thể không nhìn thẳng.

“Cái gì… Có ý gì? Em nói rõ ràng đi.” Lượng tin tức trong lời nói của Nhiếp Hâm có hơi lớn, Nhiếp An nhất định phải hỏi rõ ràng, mới có thể thương lượng với cha mẹ. 

“Lại nói tiếp, có thể chị sẽ cảm thấy em rất qua loa, không biết tình huống của người ta, đã tự tiện thích người ta rồi.” Nhiếp Hâm nghĩ vẫn nên nói chuyện này cho Nhiếp An, nói không chừng chị ấy có thể giúp mình giải quyết một chút.

“……Em, với cô ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?” Nhiếp An không thể tưởng tượng được em trai bình thường thành thục cẩn trọng lại có thể trải qua chuyện yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghe vậy cảm thấy không đáng tin cậy. 

“Có thể nói là đúng. Ngay từ đầu em cảm thấy cô ấy đặc biệt, có đôi lúc thấy nhớ tới thời điểm gặp cô ấy, không thể quên, khắc sâu trong trí nhớ. ” 

“Khoảng thời gian đó đã từng nói chuyện với cô ấy vài câu, cô ấy bị sự chủ động của em dọa sợ, sau đó bởi vì công việc không trả lời cô ấy nữa, không biết cô ấy nghĩ như thế nào….. Sau đó, bởi vì một số hành động của em đã bị Lucy biết, cô ấy đã nói chuyện với em một vài lần, đại khái ý muốn nói là bây giờ không thích hợp cho yêu đương, nhưng em … vẫn không khống chế được. Lén theo dõi weibo của cô ấy, phát hiện ra rằng cô ấy đã chia sẻ một bài hát trữ tình nhưng vừa đăng lên đã nhanh chóng xóa đi, em đã học bài hát này suốt đêm, hy vọng cô ấy nghe nó sẽ không buồn nữa. Em không biết liệu bây giờ cô ấy còn độc thân hay không, vì vậy em không liên lạc với cô ấy nữa … Nhìn thấy cô ấy đăng ảnh mình lên, phản ứng đầu tiên là lưu giữ bức hình ấy…”

Nghe Nhiếp Hâm bình tĩnh nói những lời này, Nhiếp An lại có thể nghe được nội tâm Nhiếp Hâm đang ẩn nhẫn sóng gió mãnh liệt —— em trai này của mình thật sự rung động rồi. 

“Cũng đã nói nhiều như vậy rồi, rốt cuộc cô gái ấy là ai?” Nhiếp An hỏi. 

“Một fan hâm mộ của em, khách mời may mắn được mời lên trong câu lạc bộ ca hát.”

Thấy Nhiếp An mang vẻ mặt khó hiểu, Nhiếp Hâm mới nhớ tới hội ca hữu này không có video đầy đủ, hơn nữa Nhiếp An không dùng Weibo, tự nhiên không nhìn thấy hot search video hợp xướng nhất thời. Vì thế anh mở cái mình lưu lại gửi cho Nhiếp An xem.

Trong quá trình xem Nhiếp An không ngừng tán thưởng thanh âm Uyển Tú dễ nghe, Nhiếp Hâm hưng phấn giống như người được khen là mình. Nhiếp An sau khi xem xong nói với Niếp Hâm, cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, nhưng bất đắc dĩ đoạn video quay phim cách bọn họ quá xa, thật sự không cách nào nhìn rõ ràng. Nhiếp Hâm nghe xong tim đập thình thịch, chẳng lẽ Nhiếp An đã từng gặp qua Uyển Tú? Thế nhưng, sẽ không trùng hợp như vậy, có lẽ chỉ là ảo giác của Nhiếp An.

Nhiếp An cũng không suy nghĩ nhiều, cô nghiêm túc nói: “Nếu như em thật sự thích cô ấy, cô ấy cũng độc thân, giống như trước đây em nói đừng bỏ lỡ. Tiếp đến, môi trường sống của em rất phức tạp, hãy chắc chắn bảo vệ cô ấy thật tốt.” Mình và cha mẹ đều hy vọng Nhiếp Hâm có thể gặp được người phụ nữ mà em ấy yêu thích, vui vẻ ở bên nhau cả đời.

Nhiếp Hâm nghe xong phát hiện vấn đề cũng không phải đặc biệt khó giải quyết, vì thế thanh âm cũng mang theo nụ cười: “Cảm ơn chị, em sẽ cố gắng. Tranh thủ…theo đuổi cô ấy.”

“Phải nhất định.” Nhiếp An nói, Nhiếp Hâm không dám không theo, lập tức sửa miệng: “Được, nhất định.” 

“Nếu cô gái kia biết nấu cơm, cũng sẽ có người quản được tật xấu ăn cơm hộp của em.” Đề tài lại trở về đồ ăn hộp, Nhiếp Hâm nghĩ thầm chị thật đúng là không dễ dàng bị dẫn dắt, đành phải ứng phó qua loa, để cho cô nghỉ ngơi sớm. 

Nhiếp An tức giận lắc lắc đầu, nhưng cũng phải cho em ấy ngủ đủ để có sức làm việc. 

Hai chị em chúc ngủ ngon với nhau rồi cúp điện thoại, căn phòng tràn ngập sự tức giận trong nháy mắt lại khôi phục yên tĩnh ban đầu. 

Vừa mới nói chuyện với Nhiếp An cảm giác giống như nói chuyện trực tiếp mặt đối mặt, hiện tại lại chỉ còn lại một mình ở thành phố này. 

Có câu nói: con người hễ cứ đến buổi tối sẽ suy nghĩ miên man, những lời này xem ra cũng không phải là không có lý —— Nhiếp Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có xe cộ đông đúc, nghe tiếng còi xe qua lại, bóng đêm dịu dàng nhưng cũng vô tâm thưởng thức. 

Anh đột nhiên rất muốn biết, giờ phút này Uyển Tú đang làm gì? Có khoảnh khắc nào cô ấy nghĩ đến mình không? 

Nghĩ sao mình lại trở nên giả tạo như thế, đây rõ ràng là suy nghĩ của những cô gái đang rơi vào lưới tình, vậy mà mình cũng mắc phải.

Rõ ràng ngay cả Uyển Tú có độc thân hay không mà mình cũng không rõ ràng, lại còn muốn theo đuổi cô ấy. Cứ cho là lời nói của Nhiếp An đã cho mình rất nhiều động lực, cũng tháo bỏ một phần khúc mắc, nhưng bản thân cảm thấy, vẫn nên bình tĩnh một thời gian là tốt nhất, tránh được vài chuyện sai lầm. 

Nhiếp Hâm nhìn đồ ăn vừa mới mở ra chỉ ăn mấy miếng, thức ăn đã hết sạch, anh chỉ có thể thắt nút thu thập xong, đặt ở bên cửa nhắc nhở mình ngày hôm sau xuống lầu vứt đi.

Không rõ khi nào trạng thái này có thể kết thúc, nếu điều chỉnh không tốt sẽ ảnh hưởng đến công việc, như vậy ý kiến của Lucy sẽ càng lúc càng nhiều, cũng cảm thấy có lỗi với chính mình vẫn luôn nhiệt tình yêu mến âm nhạc.Nhiếp Hâm cưỡng ép mình phải quên Uyển Tú một khoảng thời gian, đợi đến khi suy nghĩ kĩ xong rồi lại quyết định. Bằng cách này, anh sẽ không làm hại bất cứ ai.