Thanh Tình Chậm Rãi

Chương 27: Người đuổi theo ánh sáng



Editor: Auroza

Mặc dù cô tự nhủ không nên để ý quá nhiều đến những bình luận tiêu cực đó, nhưng khi tỉnh dậy Uyển Tú vẫn mở bài viết lên xem trong khu bình luận của mình còn có antifan nào cố ý gây sự hay không.

Mặc dù bình luận đã được báo cáo nhưng nó vẫn chưa đến mức bị cấm. Mấy antifan mà hôm qua cô thấy vẫn còn xuất hiện trong khu vực bình luận, ngôn ngữ khiến người ta phát ngán.

Uyển Tú mím môi, sắc mặt rất tệ. Cô đã chặn và báo cáo từng người một, có hơn hai mươi người. Tuy nhiên, so với tình hình “toàn mạng chửi” của ngày hôm qua, tình hình hôm nay tốt hơn rất nhiều. Cô biết rằng chỉ cần loại chuyện này xảy ra thì không thể nào ngăn chặn được hoàn toàn, vì vậy cô chỉ có thể chuẩn bị sẵn trước khi họ có những hành động quá khích hơn nữa. 

Có một tin nhắn riêng từ một người dùng đã xác thực trong tin nhắn chưa đọc. Cô thấy choáng váng khi mở nó ra — đó là một giám đốc cấp cao của ứng dụng radio. Cô ấy nói rằng cô ấy đã xem VCR và nghe chương trình trên radio, muốn mời cô ký hợp đồng làm người dẫn chương trình của radio.

Lời mời đột ngột này là sao? Bây giờ tuyển dụng đều tùy tiện thế sao? Uyển Tú vừa mới hồi phục sau cơn choáng váng của bình luận tiêu cực, lại bị những lời của vị giám đốc này làm cho mơ hồ.

“Xin lỗi… tại sao công ty lại muốn ký hợp đồng với tôi?” Uyển Tú thực sự không hiểu, cô vừa mới ký hợp đồng với bên radio kia không lâu, hơn nữa tham gia hoạt động cũng chỉ vì muốn mở mang đầu óc. Hiện tại chỉ có hai chương trình – nói đúng ra, là chỉ có một, và là chương trình mà tối hôm qua cô đăng bài thanh minh. 

Giám đốc điều hành không trả lời, Uyển Tú cũng không vội tìm ra nguyên nhân. Trước hết cô cứ rửa mặt trước đã, sau đó ra ngoài mở cửa tiệm.

Vào buổi trưa, Nhiếp An đến lấy cuốn sách đã đặt trước và ngỏ ý muốn cùng nhau ăn tối.

Mặc dù Nhiếp An không để ý nhiều đến những thứ trên Internet, nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã nghe nói về VCR đó trên TV. Khi cô nhìn thấy người đứng cùng Nhiếp Hâm trên màn hình là Uyển Tú, cuối cùng cô cũng nhận ra, có lẽ … Uyển Tú là người đã khiến trái tim của Nhiếp Hâm rung động. 

Cô nhanh chóng lên mạng tìm một video rõ ràng hơn, tự nhiên cô nhìn thấy đoạn video nhỏ màu hồng được phát tán rộng rãi ở trạm B*. Cô chắc chắn 100% là Uyển Tú. 

*: Ứng dụng Bilibili (哔哩哔), là nền tảng mạng xã hội chia sẻ clip có nội dung chủ đề hoạt hình, truyện tranh anima và trò chơi từ Trung Quốc.

Lần này nhìn thấy Uyển Tú, ánh mắt Nhiếp An thay đổi. Cô đã sớm muốn giúp Nhiếp Hâm canh giữ Uyển Tú, để tránh cho kẻ ngốc chưa từng yêu này bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc. Quen biết với Uyển Tú lâu như vậy, cô biết rằng Uyển Tú là một cô gái rất tốt, nhưng từ sự quan tâm với em trai của mình, khó tránh khỏi sẽ có một ít yêu cầu về tiêu chuẩn với cô ấy.

Tuy nhiên, nếu cô ấy không thể chấp nhận tính chất công việc của Nhiếp Hâm, thì cũng không cần phải suy tính bất cứ điều gì trong tương lai nữa.

Tại bàn ăn, Nhiếp An giả vờ tình cờ đề cập đến việc cô ấy đã xem VCR, nhưng Uyển Tú nói một cách bình tĩnh: “Em nghĩ em gái em có vẻ thích các bài hát của anh ấy, cộng với việc anh ấy đã biểu diễn ở trường trước đó. Em đã thử gửi bản thảo, nhưng em không ngờ rằng mình được chọn. ” 

Cô ấy không đề cập rằng cô ấy là một fan hâm mộ của Nhiếp Hâm. Nhiếp An không khỏi cảm thấy bất công cho Nhiếp Hâm – người mà anh quan tâm không những không có tình cảm với anh mà còn có thể không phải là fan của anh. Nhưng cô đã quên ánh mắt của Uyển Tú khi nhìn về phía Nhiếp Hâm trong lần hợp tác đầu tiên, nó không giống giả vờ chút nào. 

Lý do tại sao Uyển Tú nói với Nhiếp An như vậy là vì cô nghĩ rằng Nhiếp An có thể là một fan hâm mộ của Nhiếp Hâm, và cô không muốn Nhiếp An có bất kỳ ác cảm nào với cô vì điều này – mặc dù cô biết rằng Nhiếp An sẽ không nhỏ mọn như vậy. Nhưng chuyện trong vòng fans thế này, ai có thể nói rõ ràng chứ? Ví dụ, trước khi thích Nhiếp Hâm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị mắng chửi dù không làm gì sai.

Nhiếp An không biết suy nghĩ của Uyển Tú, và biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy trở nên lạnh hơn. 

Uyển Tú không để ý rằng hôm nay Nhiếp An có gì đó không ổn, cô ấy vẫn nhiệt tình nói chuyện với cô như mọi khi, Nhiếp An đều lạnh nhạt trả lời.

Bây giờ, cho dù bạn có chậm chạp đến đâu, bạn cũng sẽ cảm nhận được sự xa cách của Nhiếp An. 

Uyển Tú không thích tình huống này cho lắm, điều đó có nghĩa là tình bạn của hai người họ ngay cả một câu giải thích cũng không có đã trực tiếp bị phán tử hình. 

Uyển Tú thu nụ cười của mình lại, do dự một lúc, và cuối cùng vẫn hỏi. Cô không muốn mất đi người bạn này mà không hề hay biết. 

“Chị An An,” Uyển Tú nói, “Em đã làm điều gì khiến chị không vui à?” 

Ngay khi Uyển Tú hỏi câu này, Nhiếp An mới nhận ra rằng mình đã hơi quá đáng. Nếu người ta không thích em trai của mình, mà mình lại đi ghét cô ấy dù cho cô ấy không làm gì sai, mà cô ấy còn là bạn tốt của cô, đúng là không thể nói nổi. Trong lòng cô, đó là em trai tốt của cô, nhưng không chừng nó bị người ta phát hiện mình đơn phương lại cảm thấy bối rối thì sao?

Vì vậy, cô ấy cười một tiếng và nói, “Chị xin lỗi, Uyển Tú, gầy đây trong nhà xảy ra vài chuyện, và tâm trạng của chị không được tốt, vì vậy chị có thể đã khiến em không vui, em đừng để trong lòng nhé. “

Câu nói này nghe có vẻ như cô ấy đang giả bộ giấu diếm điều gì đó, nhưng ít nhất cô ấy không có biểu hiện gì là ghét bỏ cô, nên Uyển Tú cũng chỉ đành tin như vậy.

“Không sao đâu, chị An An, em hy vọng chuyện gia đình của chị sẽ sớm được thu xếp ổn thỏa.” Sau khi Uyển Tú nói xong, cô gắp một miếng thức ăn rồi đặt nó sang bên Nhiếp An.

Nhìn thấy Uyển Tú quan tâm đến thái độ của mình như vậy, Nhiếp An càng thấy được thái độ của mình vừa rồi đúng là quá tổn thương người khác. Cô chủ động nói với Uyển Tú một vài chuyện, thấy em ấy không còn câu nệ như vừa rồi, nghĩ thầm cuối cùng cũng trấn an được rồi. Sau này cô không thể đối xử với cô gái nhỏ như vậy được nữa. Nhìn xem, dọa sợ em ấy rồi.

Trong ấn tượng của Uyển Tú, Nhiếp An luôn bình tĩnh và rộng lượng trong cách cư xử với mọi người và mọi việc. Cô chỉ biết bạn mình tên An An, cũng không biết tên thật là gì. Để tránh cho Nhiếp An suy nghĩ quá nhiều, Uyển Tú không nghĩ nữa, hai người vừa nói vừa cười. 

Chuông điện thoại vang lên, Uyển Tú thấy đó là tin nhắn trả lời của vị giám đốc kia, xin lỗi vì cắt ngang Nhiếp An, nói rằng cô có công việc phải nghe máy.

Vị giám đốc kia trả lời: “Trong các tình huống bình thường, để ký hợp đồng làm phát thanh viên cần phải có nhân khí* tốt và tiêu chuẩn mức độ phát sóng nhất định. Tôi đã thấy mức độ nổi tiếng của cô trong hai ngày qua,rất tốt và mức độ phát sóng cũng cao hơn đáng kể so với các phát thanh viên khác, vì vậy cô có thể xem xét đề xuất của tôi”.

*: độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ

.

Nói trình độ phát thanh của cô tốt còn chưa tính, nhưng nhân khí tốt? Đây là đang đùa cô đấy à? Mặc dù hiện tại đã có rất nhiều bình luận xấu được các fan của Nhiếp Hâm báo cáo nhưng họ vẫn treo acc ở đó. Nếu không phải vị giám đốc đó có chứng minh thân phận, Uyển Tú sẽ nghi ngờ rằng đây là một vụ lừa đảo. 

Nhiếp An nhìn nét mặt của Uyển Tú thay đổi, hỏi cô có chuyện gì, Uyển Tú không nghĩ nhiều đưa điện thoại của mình cho Nhiếp An xem, có lẽ cô ấy có thể cho cô một lời khuyên. “Không tệ, Uyển Tú.” Nhiếp An nghĩ rằng Uyển Tú thực sự có năng lực, “Đây là một công việc tốt, em có thể thử nó.”

“Chị nghĩ em có thể đảm nhận được sao?” Có thể được Nhiếp An khẳng định, Uyển Tú ít nhiều cũng có thêm sức mạnh. 

“Ừ, rất tốt. Hơn nữa,” Nhiếp An nhìn cô cười rồi đưa ra một lý do khiến trái tim Uyển Tú không thể từ chối, “Như thế, không phải mang lại thu nhập nhiều hơn so với việc em chỉ làm một việc sao, em cũng có thể mua lại mặt tiền cửa hàng sớm hơn.”

Đúng vậy, Uyển Tú như được khai sáng. Cô cảm ơn Nhiếp An, và cảm thấy xấu hổ trong lòng vì những suy đoán của mình về Nhiếp An. 

Nhiếp An cười và nói: “Công việc này rất thích hợp với em, em sẽ làm tốt, cố lên!” 

Thực ra, còn có một lý do nữa khiến Nhiếp An động viên Uyển Tú. Nếu Uyển Tú có năng lực để làm tốt công việc này thì càng có nhiều cơ hội hơn để tiếp xúc với Nhiếp Hâm. Nhiếp An bày tỏ cô ấy chỉ có thể giúp đỡ đến đây, còn kết quả thì phụ thuộc vào người em trai không có kinh nghiệm yêu đương kia. 

Uyển Tú không chần chừ thêm nữa, cô trực tiếp nói với giám đốc rằng cô đồng ý ký hợp đồng, và định xong thời gian ký hợp đồng.

Kể từ bây giờ, chính mình đã có hai công việc, để có thể thực sự làm chủ hiệu sách của riêng mình và có một cuộc sống tốt hơn, cô sẽ không ngừng đuổi theo ánh sáng!