Thanh Tình Chậm Rãi

Chương 28-2: Đừng lo lắng



Đối với những gì Nhiếp An đã nói với mình, Nhiếp Hâm cảm thấy hối hận vì quyết định sai lầm của bản thân. Anh không nên trực tiếp chọn Uyển Tú giữa rất nhiều người và từ chối người khác vì tình cảm riêng tư, điều này là không công bằng với họ, cũng mang đến nhiều tiêu cực, mang tiếng xấu đến cho Uyển Tú.

Lúc ấy, nhiều người hâm mộ đã hài lòng với những bức ảnh có chữ ký được gửi đến như một sự đền bù, anh vẫn cảm thấy có lỗi, thậm chí bây giờ còn áy náy hơn. Không biết làm thế nào để bù đắp cho sai lầm này, anh vẫn phải giải quyết vấn đề Uyển Tú bị công kích bằng lời nói.

Anh không thể trực tiếp giải thích mọi chuyện cho Uyển Tú, chỉ có thể thông qua Weibo để bày tỏ thái độ của mình: “Một số việc tôi làm sai tôi sẽ tự gánh chịu, bất luận là người yêu tôi hay là những người khác đều không có quyền chỉ trích những người bị tôi liên lụy. Nếu như tình huống tương tự xảy ra lần nữa, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý.”

Nhiếp Hâm hiếm khi đăng Weibo nghiêm túc như vậy, nhất thời người hâm mộ đều bị sốc. Một số người hâm mộ đã giúp Uyển Tú báo cáo antifan đoán rằng đó là do sự cố này, và ở trong phần bình luận tự nhiên giải thích ngọn nguồn sự tình. Những người hâm mộ khác nhìn thấy điều đó cũng là tức giận không thôi —— nếu trong antifan bao gồm fans, những người không được chọn lại đi công kích người được chọn là Uyển Tú, thì đúng là quá xấu xa. Nếu chỉ là antifan, không cần nói nhiều, cứ trực tiếp báo cáo.

Khi Nhiếp Hâm lên tiếng, tất cả người hâm mộ đứng trên một mặt trận đoàn kết, tất cả bình luận của antifan dưới tiết mục của Uyển Tú đều bị báo cáo, những bình luận mang tính chất nghiêm trọng đều bị cấm.

Chỉ khi Uyển Tú nhìn thấy Weibo của Nhiếp Hâm, cô mới biết rằng anh đã tự giải quyết những rắc rối này cho mình. Cô rất cảm động, cũng không hành động ngớ ngẩn, cô không nói với ai về việc bị mắng, làm thế nào Nhiếp Hâm biết được?

Cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện với anh.

“Chuyện kia, cảm ơn anh đã giúp em giải quyết những bình luận đó. Nhưng mà, sao anh biết được chuyện này vậy?”

Dường như anh đang đợi cô tìm đến, Nhiếp Hâm nhanh chóng trả lời: “Tiểu Duyên nhìn thấy rồi nói với anh.” Nhiếp An đã nói với anh những thông tin quan trọng như vậy, làm sao anh có thể bán đứng em gái của mình được.

“Ồ….vậy sao, vậy anh cảm ơn Tiểu Duyên giúp em.” Quả thật, Tiểu Duyên là người lắng nghe những bài viết của cô ngay từ đầu, theo dõi radio của cô cũng là chuyện bình thường.

Bị anh ứng phó qua loa như vậy Uyển Tú cũng không nghĩ nhiều, cô thật sự không nghi ngờ gì anh cả.

“Cô ấy biết rồi.” Lần thứ hai Tiểu Duyên bị Nhiếp Hâm kéo ra ngoài như một người tốt, tỏ vè rằng mình không biết gì cả.

“Ừm.” Sau đó, hai người rơi vào trạng thái im lặng. Bình thường Nhiếp Hâm hay thuận miệng nói một lời gì đó, nhưng giờ phút này lại không thể nào nói được lời nào.

Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc — “Nếu lần sau em gặp những chuyện này vì tôi, nhất định em phải nói cho tôi biết.” Anh không muốn những người xung quanh bị tổn thương vì anh, dù chỉ là lời nói.

“Được rồi, anh cũng nên chú ý.” Cô không từ chối bởi vì đó là sự thật. Nhiếp Hâm là người của công chúng, cũng khó tránh khỏi sẽ nhận được nhiều lời nói khó nghe hơn mình, cho nên anh cũng cần chú ý.

Đây là cô ấy đang quan tâm đến mình? Nếu cô biết mọi chuyện đều do mình dựng lên, có lẽ cô sẽ rất tức giận.

“Nếu chuyện này là do tôi thì sao?”

“Không sao, nếu đổi là người khác, chắc cũng sẽ giống tôi. Hơn nữa, lần đầu tiên tôi không bị mắng, và tôi cũng đã rất may mắn khi so sánh với người khác.” Hiển nhiên Uyển Tú không nghe ra ý của Nhiếp Hâm, cô chỉ nghĩ rằng mình bị mắng vì được chọn quay VCR với anh, nhưng cô đã không quan tâm đến chuyện này nữa.

Cô đang tự khuyên chính mình. Tại sao lại có người phiền phức như vậy.

Trái tim Nhiếp Hâm co lại có chút đau đớn.

“Dù sao, em cũng không cần lo lắng, mọi chuyện có tôi rồi.” Lời này vừa thốt ra, hai người đều có thể cảm nhận được không khí trở nên mập mờ.

“……Được.” Uyển Tú đỏ mặt trước lời nói của anh. Người này toàn nói những gì đó làm cô không chút sức lực chống cự, còn không tự biết mà nói rất nhiều lần.

Quả thật lần này Nhiếp Hâm nói những lời này ra, chính anh cũng không khỏi có chút xấu hổ. Lần này là anh bốc đồng.

“Tôi còn có việc bận, trước cứ như vậy đã.”

Ôi, đàn ông. Tán tỉnh rồi bỏ chạy. Trong lòng Uyển Tú âm thầm than thở, ngoài miệng lại nói: “Ừ, anh mau đi đi.”

Dưới tác động của Nhiếp Hâm và sức mạnh của người hâm mộ, tất cả các antifan đều đã biến mất không gần như không còn dấu vết. Nhìn giao diện radio không bị làm xấu bởi những lời thô tục, Uyển Tú cảm giác trước mắt đều là sự trong lành.

Mọi chuyện tiêu cực đã được giải quyết, cô nhớ đến việc mình vẫn chưa trả lời Đàm Lộ, nhìn thời gian, Đàm Lộ hẳn là vẫn chưa tan làm, vì thế cô gọi điện thoại báo trước cho cô ấy, sau khi nhận được lời khẳng định cô lập tức chạy tới chi nhánh công ty.

Đàm Lộ rất vui khi thấy cô đến gặp mình với bản hợp đồng mới được thêm điều mục vào, hai người vui ký tên và đóng dấu, hợp tác cứ như vậy được xác nhận.

“Hợp tác vui vẻ.” Hai bên nắm chặt tay nhau, nở nụ cười rạng rỡ.

Sau khi ký hợp đồng, cần phải giải quyết thông báo tuyển dụng nhân viên phụ việc cửa hàng. Ngay sau đó Uyển Tú đã đăng thông tin tuyển dụng lên tài khoản làm việc của nhà sách, ghi chú rõ ràng là ưu tiên sinh viên thực tập, số lượng người không giới hạn. Trong những ngày thường sinh viên thực tập cũng không có tiết học trên trường, có thể tới hiệu sách làm công việc part time, tích lũy một chút kinh nghiệm làm việc. Vả lại, yêu cầu về tiền lương của thực tập sinh sẽ không quá lớn —— đây là lý do sau khi Ngôn Nghiên nghe xong kế hoạch của Uyển Tú, đối với việc tham chút tiền này của cô cũng không còn cách nào.

Mọi chuyện đang dần trở nên tốt hơn và đi vào quỹ đạo của nó. Uyển Tú cũng không quên chia sẻ tin vui này với gia đình và đều được nhận sự động viên, ủng hộ của họ. Uyển Ân đang ở nước ngoài xa xôi cũng muốn bay về để thăm hiệu sách mà cô kinh doanh, nhưng bị Uyển Tú ngăn lại, nói rằng cô không cần vội, nhưng Tết Âm Lịch nhất định phải về nhà —— ba mẹ rất nhớ cô ấy. Uyển Ân nói rằng chắc chắn mùa xuân năm sau dù nắng mưa, cô nhất định sẽ về nhà ăn tết. Cô ấy còn nói, sau khi hoàn thành việc học sẽ về nước làm việc.

Uyển Tú biết cô ấy cũng không muốn rời xa quê nhà, nhưng nếu cô ra nước ngoài đào tạo sâu rồi lại trở về không khỏi có chút khó khăn. Dường như Uyển Ân hiểu được suy nghĩ của Uyển Tú, cô nói chỉ cần ba mẹ khỏe mạnh, có thể ở bên cô ấy, công việc không phải quá tệ thì cũng không sao.

Uyển Tú rất vui mừng. Hai chị em đều đã trưởng thành, cô cũng càng phải cố gắng hơn. Giống khi còn nhỏ ba Lý thường nói: Người sống trên đời, không phụ lý tưởng, không phụ thời gian.*

*: Người sống trên đời không được từ bỏ lý tưởng, không được lãng phí thời gian của chính mình.