Thanh Tình Chậm Rãi

Chương 5: Đi gặp anh



Editor: Withafan

Beta: Thỏ

Sau ba ngày phát bản demo, thời gian và địa điểm buổi liveshow ca nhạc đầu tiên của Nhiếp Hâm đã được công bố: Buổi chiều 16:30 – 19:00 ngày 1 tháng 4.

Đối với người trước nay chưa từng tham gia loại hoạt động này như Uyển Tú mà nói, khoảng thời gian như vậy là đủ rồi, chỉ cần nhìn thấy anh là được, cho dù chỉ là vài giây.

Cơ hội này rất hiếm có, Uyển Tú lập tức báo danh tham dự theo hướng dẫn của hậu viên đoàn. Bởi vì là buổi liveshow đầu tiên nên có rất nhiều fans báo danh tham dự, Uyển Tú rất sợ mình sẽ không được chọn. Nhưng may là sân khấu cũng rộng, cho nên số lượng tham gia cũng tương đối nhiều.

Sau mấy tiếng nôn nóng chờ đợi, đêm hôm đó, Uyển Tú phát hiện ID của cô đã xuất hiện trong danh sách 200 người được vào sân khấu do hậu viên đoàn công bố.

Loại cảm giác này như trúng giải lớn một trăm vạn vậy, chỉ có 0.1% may mắn.

Uyển Tú như muốn bật khóc. Từ nhỏ đến lớn cô đều không may mắn cũng không xui xẻo, chỉ cần không có tai nạn gì lớn là tốt lắm rồi. Nhưng lần này Uyển Tú cảm thấy chắc hẳn mình đã từng cứu vớt hệ Ngân Hà nào đó, cho nên mới giành được món quà này.

Nàng chia sẻ danh sách kia, gập ghềnh đánh chữ biểu đạt lòng biết với hậu viên đoàn.

Sau khi nhận được tin cảm ơn của Uyển Tú, hậu viên đoàn gửi lại một tin nhắn cho cô: “Chào bạn, Tiểu Tâm Can! Chúc mừng bạn trở thành một trong số hơn 200 người xem. Mình lén nói cho bạn này, ID của bạn và 9 Tiểu Tâm Can khác là do Đại Đại tự mình chọn đó. Nhưng vì tính công bằng, nên đây là thao tác hộp tối làm ra đó!”

Cái…Cái gì? Trời ơi…Uyển Tú kinh ngạc che miệng mình, sau đó trả lời hậu viên đoàn: “Chuyện này…Là thật sao?”

Hậu viên đoàn gửi đến một emoji đáng yêu và nói: “Là sự thật đó, Hậu viên đoàn của Đại Đại chưa bao giờ dối gạt ai. Bởi vì 10 người các bạn là Đại Đại đặc biệt chọn ra, cho nên không trực tiếp ghi chú rõ ràng lên Weibo, để tránh các Tiểu Tâm Can khác đau lòng. Đúng rồi, Đại Đại còn ghi âm lại vài lời gửi cho các bạn, để mình gửi cho bạn nhé!”

Chuyện này…Trong tưởng tượng của cô, Nhiếp Hâm là một ca sĩ dân ca rất ít nói, tuy ở trên radio là hỏi gì đáp đó, nhưng vẫn có cảm giác duy trì một khoảng cách nhất định với MC kia. Người như thế sẽ chiều fans như vậy sao?

Rất nhanh, hậu viên đoàn đã gửi một đoạn ghi âm đến. Uyển Tú run rẩy vươn tay phải click mở: “Chào bạn, tôi là Nhiếp Hâm. Thật tình cờ và may mắn được mời bạn vào xem buổi liveshow của tôi, hy vọng bạn sẽ đến đúng hẹn.”

Giọng nói quen thuộc, giọng điệu dịu dàng, sau khi nghe được đoạn ghi âm này, Uyển Tú cảm thấy cả người tê dại, xụi lơ xuống mặt đất.

Có thể, có thể, có thể! Nhất định có thể đúng hẹn! Uyển Tú múa tay lướt trên giao diện tin nhắn, gửi lời này cho hậu viên đoàn.

Hậu viên đoàn trả lời rất nhanh: “Hì hì, nếu bạn xác nhận có thể đến thì mau gửi thông tin cho mình đăng ký đi. Mình chờ các bạn đến!”

Uyển Tú vội vàng gửi thông tin cơ bản của mình đến cho hậu viên đoàn. Sau khi nhận được trả lời, cô lại vội vàng gọi cho Ngôn Nghiên.

Ngôn Nghiên nhận được điện thoại cũng rất bất ngờ, bởi vì từ trước đến nay Uyển Tú luôn là gửi tin nhắn Wechat cho cô ấy chứ rất ít khi gọi điện, trừ khi là có chuyện quan trọng gì đó.

“Sao thế, cậu thế nhưng gọi điện thoại cho tớ?” Ngôn Nghiên nói với vẻ ngạc nhiên.

“Ngôn Nghiên, ngày cá tháng tư cậu có rảnh không? Tớ trả lại cậu chiếc áo len dệt kim mượn hôm trước.” Uyển Tú không thể trực tiếp nói ra chuyện muốn đi xem liveshow, nên đành trải chăn trước.

“Không phải chứ, chút chuyện nhỏ như vậy cũng cần gọi cho tớ sao? Không sao đâu, gần đây tớ vẫn chưa mặc nó, cứ để ở cậu thêm mấy ngày đi.” Ngôn Nghiên trả lời.

“Không…Còn chuyện khác.” Uyển Tú do dự nửa ngày, nhưng vẫn không biết nên nói sao với cô ấy. Bởi vì lúc này cô mới nhận ra, Ngôn Nghiên không có vé, nên dù đi cũng cô cũng không thể vào sân khấu. Cô lập tức nản lòng.

“Có chuyện gì thì cậu nói đi, giữa chúng ta thì có gì không thể nói chứ?” Ngôn Nghiên cảm thấy kỳ lạ. Uyển Tú vẫn luôn trực tiếp, nhưng sao hôm nay lại dây cà dây muống thế này?

Uyển Tú đành một năm một mười kể ra, sau đó thấp thỏm chờ cô ấy đáp lại.

“Nhiếp Hâm? Là ca sĩ dân ca rất nổi tiếng mấy năm gần đây à? Tớ cũng có nghe mấy bài của anh ấy, cũng được đó. Uyển Tú, cậu thật sự muốn đi xem buổi liveshow của anh ấy à?” Ngôn Nghiên không có cười nhạo hành vi thần tượng ‘trẻ trâu’ của cô, mà nói ra ấn tượng của cô ấy về anh.

“Đúng vậy. Nhưng tớ vừa nhớ ra là cậu không có vé, không thể đi cùng tớ.” Uyển Tú nói với vẻ mất mát.

“Ai nói tớ không có vé?” Ngôn Nghiên nói ra một câu kinh người, làm Uyển Tú hơi choáng váng.

“Tớ có một người bạn phụ trách buổi liveshow kia, và cậu ấy đã tặng tớ một tấm vé. Tớ vốn không có hứng thú gì, nhưng nếu cậu muốn đi cùng tớ, vậy chúng ta cùng đi thôi.” Ngôn Nghiên giải thích.

Trời ơi…Sao gần đây cô may mắn dữ vậy? Từ lúc chia tay Tần Triết, hình như cái gì cũng trở nên tốt đẹp hơn. Còn vì sao cô nhắc đến Tân Triết ư, là bởi vì đúng là tất cả đều diễn ra sau chuyện đó mà…

Uyển Tú nói: “Vậy quyết định như vậy đi, chiều ngày 1 tháng 4  chúng ta đến trước hai tiếng nhé!” Cô không chờ Ngôn Nghiên đáp lại đã lập tức cúp máy.

Bên kia, Ngôn Nghiên ngơ ngác nhìn điện thoại vang lên tiếng tút tút, không khỏi thờ dài nói: “………Fans nữ thần tượng thật quá đáng sợ.”

Còn Uyển Tú thì quay về phòng, nhìn vật tiếp ứng đã được tỉ mỉ chuẩn bị, còn cả quần áo được chọn sẵn, nhịn không được mà mỉm cười. Cả gương mặt tỏa sáng hơn rất nhiều, không còn vẻ mù tịt như trước đây.

——————–

Ngày 1 tháng 4, tuy các cô đã đến địa điểm trước hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn bị biển người mênh mông dọa sợ. Uyển Tú nghe tiếng bàn luận xung quanh thì biết, có vài người đã đến đây từ sáng sớm, họ muốn được sớm nhìn thấy Nhiếp Hâm. So với người chỉ đến trước hai tiếng như Uyển Tú thì những người này đúng là yêu rất sâu đậm. Sâu trong lòng cô hiện lên cảm giác áy náy.

Ngôn Nghiên cầm theo tờ vé, cảm thấy nhàm chán đưa mắt nhìn xung quanh. Thấy dáng vẻ tò mò mới lạ của Uyển Tú, cô ấy lập nuốt lại lời nói đã dâng đến bên miệng: “Hay là chúng ta đi dạo trước đi.”

Đã lâu rồi Uyển Tú không được vui vẻ như vậy, cũng lâu rồi cô không thích một ai như vậy. Là bạn tốt của cô, tất nhiên Ngôn Nghiên sẽ ủng hộ cô, sẽ cùng cô làm việc cô thích.

Đến lúc được vào sân khấu, đáy lòng của tất cả mọi người đều là hân hoan nhảy nhót, họ sắp được nhìn thấy người mình thích rồi. Ngôn Nghiên đi theo sau Uyển Tú, cô ấy chỉ cảm thấy thật đông, chật chội chết đi được.

Bởi vì số ghế của hai người không giống nhau, Ngôn Nghiên phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được và đổi vị trí với người ngồi cảnh Uyển Tú.

Bởi vì đang chờ người mình thích, nên mọi người không cảm thấy lâu, chỉ thoáng chốc Nhiếp Hâm đã theo bảo vệ xuất hiện trong tầm mắt của các cô.

Phần lớn mọi người đều nhìn thấy ảnh của anh, video của anh trên internet, trên TV. Khi người thật xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều kinh ngạc cảm thán: “Anh ấy bảo dưỡng thật tốt, dáng vẻ này là người sắp 30 sao!” “Người thật đẹp hơn ảnh chụp và video gấp trăm vạn lần!” “Mẹ ơi, con đã thấy vẻ đẹp của thần!”…….

Từng tiếng cảm thán không ngừng vang lên. Ngôn Nghiên lại không nghe Uyển Tú nói gì, cô ấy quay đầu lại thì thấy……..

Lúc này Uyển Tú đã nghẹn đến đỏ bừng mặt, hai mắt như phát sáng, trên gương mặt là vẻ vui sướng mà cô ấy chưa từng thấy bao giờ. Khi Uyển Tú cười dịu dàng giống như tên của cô, chính xác là cười không lộ răng, nhưng chưa từng có vẻ hưng phấn như hôm nay.

Ngôn Nghiên lắc đầu, sợ là Uyển Tú sẽ thua trong tay Nhiếp Hâm rồi.

Nhiếp Hâm bước lên sân khấu, nhận micro từ tay MC, thật lễ độ gửi lời cảm ơn đến mọi người, rồi đơn giản giới thiệu bài hát mới sáng tác, sau đó chuẩn bị hát bài hát mở màn.

Bài hát đó chính là bài hát mới được phát hành hai ngày trước 《 Khách tha hương 》. Không thể không nói, giọng hát live của Nhiếp Hâm càng làm người khác thoải mái hơn, cũng làm người khác bất ngờ và hưng phấn. Fans có tố chất, có kỷ luật thì sẽ không hò hét, không phát ra âm thanh trong buổi trình diễn, mà sẽ yên lặng lắng nghe anh biểu diễn.

Sau khi kết thúc một bài hát, Nhiếp Hâm đều sẽ khom lưng 90 độ. Loại hành động tôn trọng người xem này đã có  từ khi anh xuất đạo, và vẫn luôn chưa từng thay đổi. Anh là một người ca sĩ không quên ước nguyện ban đầu, cũng là một ca sĩ rất khiêm tốn lễ độ.

Ca sĩ như vậy đáng giá được càng nhiều người yêu thích hơn. Uyển Tú nhìn anh, trên môi vẫn luôn giữ vững nụ cười tươi.

Theo sắp xếp, kế tiếp anh sẽ mời một vị khác giả lên sân khấu giao lưu. Nhiếp Hâm nhìn dòng người đông đúc tự tin đề cử bản thân ở phía dưới mà buồn rầu không biết phải làm sao. Nói thật anh cũng muốn được giao lưu với tất cả các fans, nhưng số người hạn chế không cho phép anh làm như vậy.

Vậy nên anh đã nghĩ ra một cách rất công bằng. Anh để đèn chiếu lướt qua mọi người, còn mình thì quay lưng về phía khán giả. Khi anh nói dừng, đèn dừng lại ở người này thì mời người ấy lên giao lưu.

Thật tình cờ và thật bất ngờ, Uyển Tú chính là người may mắn được chọn trong cách này.

Bởi vì cách làm công bằng nên không ai có dị nghị gì. Uyển Tú đi lên sân khấu trong lời hối thúc của Ngôn Nghiên.

Cô đứng đối diện Nhiếp Hâm, được gần gũi quan sát anh làm cô hồi hộp đến nói không nên lời.

Anh thật sự rất cao, mắt một mí, hàng lông mi cũng rất dài, bờ môi anh không mỏng như trong hình, làn da thì rất trắng, trông có vẻ hơi thiếu máu. Anh còn có *nằm tằm, khi cười rộ lên chắc sẽ rất đẹp……

*Nằm tằm: Là đường elip mí dưới, trông giống con tằm nằm viền mi mắt, khi cười làm đôi mắt càng thêm cuốn hút hơn.

Uyển Tú cứ thế ngơ ngác nhìn anh, vẫn không nhúc nhích. Có người ở dưới không nhịn được nói: “Không giao lưu được thì đổi người đi.” 

Lời này đã kéo hồn cô quay về, cô ngượng ngùng nói vài lời xin lỗi với Nhiếp Hâm. Chợt thấy Nhiếp Hâm tiến lại gần cô, khẽ cúi đầu nói “Không sao”. Sau đó anh kéo dài khoảng cách rồi hỏi: “Em biết hát bài 《 Hồi ức 》không?”

“Biết ạ!” Đây là bài hát của anh đầu tiên cô nghe, sau đó cô ngâm nga theo, rồi bất giác thuộc lòng lòng.

Thấy cô gật đầu khẳng định, Nhiếp Hâm Mỉm cười nói: “Vậy chúng ta cùng song ca đi.”

Ai cũng không ngờ sẽ là loại giao lưu này, vị fans bên cạnh Ngôn Nghiên đã đau lòng muốn chết rồi.

Uyển Tú cũng thấy choáng váng, có chút đứng không vững.

Nhiếp Hâm thấy cô như vậy thì vội dò hỏi: “Em không khỏe sao?”

Không, không, không! Uyển Tú vội vàng lắc đầu, kiềm chế trái tim đang nhảy loạn như chú nai con và nói: “Em không sao, chúng ta bắt…bắt đầu đi.”

Nhiếp Hâm chào hỏi với ban nhạc, ngay sau đó đoạn dạo nhạc lập tức vang lên

Dù Uyển Tú đang hồi hộp đến hít thở không đều, nhưng cô vẫn cố gắng tìm nhịp điệu và song ca với Nhiếp Hâm.

Giọng ca của Nhiếp Hâm là hoàn mỹ không có gì để chê, anh còn để lại những đoạn hát phù hợp với giọng ca uyển chuyển cho Uyển Tú, rất phù hợp với giọng cô, làm cô không cần phải chuyển giọng.

Dưới sân khấu vốn còn có nhiều người không phục, nhưng rồi cũng rất nhanh đã đắm chìm trong bài song ca của họ. Vì sao họ lại cảm thấy cặp nam thanh nữ tú này thật xứng đôi chứ, nhất định là ảo giác của bọn họ!

Từ lúc Uyển Tú lên sân khấu, Ngôn Nghiên đã quay lại toàn bộ quá trình, cô ấy còn thầm cười trong lòng. Dáng vẻ này của Uyển Tú như một cô gái nhỏ được đàn anh mình yêu thầm chú ý.

Trong quá trình song ca, Nhiếp Hâm thường nhìn về phía cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình. Uyển Tú bị nhìn đến đỏ bừng mặt, nhưng rồi cũng hiểu đó không phải thật, tất cả chỉ để tạo không khí cho bài song ca mà thôi.

Sau khi kết thúc bài song ca, Nhiếp Hâm còn cảm ơn cô đã đến tham gia, và cũng tặng EP 《 Khách tha hương 》có chữ ký cho cô.

Uyển Tú không ngờ mình vừa thần tượng đã được gặp anh, còn được anh chọn mời vào buổi liveshow, được anh chọn lên sân khấu song ca, và còn giành được món quà lớn lao này…Chắc cô không chỉ từng cứu với hệ Ngân Hà đâu, đây là “khai vận” cuộc đời……..

Uyển Tú ngây ngốc đi xuống sân khấu, tìm ra vị trí của Ngôn Nghiên, sau đó bảo cô ấy véo mình.

Ngôn Nghiên thật sự vươn tay ra véo cô. Uyển Tú đau đớn kêu lên, sau đó nói: “Thì ra tất cả đều là sự thật…”

Ngôn Nghiên nói: “Bây giờ đến lượt tớ cười cậu. Uyển Tú à, vừa rồi cậu thật sự thật sự rất ngốc, thật buồn cười. Ha ha ha ha!”

Uyển Tú giận dữ nhíu mày nói: “Được rồi, tớ cảm thấy cuộc đời này tớ chưa từng mất mặt như vậy.” Sau đó cô lấy tay bụm mặt: “Nhưng mà có thể được gặp anh, mất mặt cũng không lỗ…”

Ngôn Nghiên thật sự không biết phải nói gì nữa, so với cô gái si mê này, cô ấy thấy cô ấy vẫn có hứng thú nhìn anh đẹp trai Nhiếp Hâm này hơn.

Sau Uyển Tú, Nhiếp Hâm lại dựa theo cách đó mời thêm bốn năm vị khán giả lên sân khấu giao lưu, không làm quá nhiều người nản lòng. (Nhưng Ngôn Nghiên cảm chỉ mời Uyển Tú là được, bởi vì mấy người lại sau không phải fans anh nên càng có vẻ gượng gạo. Nhưng cô ấy không dám nói ra, không phải vì sợ bị fans ném đá, mà là không muốn làm đau lòng rất nhiều fans chưa nhận ra.)

Sau khi kết thúc buổi liveshow, Nhiếp Hâm không ở lại lâu, fans cũng ăn ý nhường ra một con đường, nhìn anh lên xe rời đi.

Tất nhiên rất nhiều fans không được giao lưu đã rất buồn, nhưng họ vẫn rất chờ mong một mai sẽ được Nhiếp Hâm chọn trúng. Còn Uyển Tú và Ngôn Nghiên thì tìm một nơi để ăn tối.

Trong lúc chờ món ăn dọn lên, Ngôn Nghiên rảnh rỗi ngồi lướt weibo, một lát sau cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Uyển Tú: “Lý Uyển Tú, cậu lên hot search rồi!”

Ngôn Nghiên rất ít khi kêu cả họ lẫn tên cô, ngoài lúc xảy ra chuyện lớn gì đó.

Mà lên hot search đúng là một chuyện rất lớn.

Uyển Tú không cần Ngôn Nghiên nói rõ cũng có thể đoán được lý do vì sao mình lên hot search. Là vì hồi chiều song ca với Nhiếp Hâm.

Thật đúng là vậy, lúc Ngôn Nghiên đưa bảng hot search cho cô xem, đập và mắt cô chính là ‘Nữ fans may mắn được song ca bài 《 Hồi ức 》cùng Nhiếp Hâm, làm mọi người ghen tỵ.’

Uyển Tú vỗ trán: Mình sẽ không bị thịt đó chứ?

Ngôn Nghiên cũng biết sức ảnh hưởng của các ngôi sao đang nổi, một đoàn fans khổng lồ muốn tìm ra một người cũng không phải việc gì khó, chỉ mong sao Uyển Tú không bị tổn thương.

Nhưng khi vào xem bình luận thì lại có rất ít lời tiêu cực, đa số đều là khen ngợi: “Chị gái này là dân chuyên nhạc sao, giọng hát nghe thật hay!”

“Phối hợp rất ăn ý với Đại Đại nhà tui, rất thích nghe!”

“Người qua đường cảm thấy ngón giọng của chị khán giả này không tệ.”

……

Thỉnh thoảng cũng có mấy lời bình ác ý, nhưng rất nhanh đã bị mấy bình luận khác kéo xuống. Cuối cùng Ngôn Nghiên và Uyển Tú cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên Weibo của Uyển Tú vang lên thông báo. Cô vừa nhìn đã giật mình, số fans của cô đang tăng lên rất mau, khoảng một giây là có thêm năm người!

Sao Weibo của cô cũng bị phát hiện thế này? Chắc không phải có người tìm kiếm trong danh sách hậu viên đoàn công bố đó chứ? Nhưng cô chưa từng đăng một bức ảnh selfie nào, sao họ có thể biết đó là cô……

Ngôn Nghiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu xem này.”

Cô ấy chỉ vào một tin Weibo của Uyển Tú, đó là hình ảnh chiếc váy hôm nay cô đã mặc. Chỉ một hành động vỗ tâm này đã thành chứng cứ để mọi người nhận ra người này chính là cô.

Uyển Tú khóc không ra nước mắt. Sao cô cứ thế bị lộ ra chứ, cô không cũng muốn nổi tiếng mà…..

Ngôn nghiên nhún vai nói: “Không có cách nào, cậu có xóa tin này cũng không làm nên chuyện gì đâu. Nhất định đã có người chụp trang chủ Weibo của cậu lại, rồi lan truyền trên mạng với tốc độ mà câu không thể tưởng tượng được.”

Uyển Tú nghe xong mà muốn xỉu up xỉu down. Lần này thật sự nổi tiếng rồi……..

Nhưng mà điều đáng mừng nhất là, đa phần những fans đó đều vào Weibo ca ngợi giọng hát của cô, không có xuất hiện lời lăng mạ nói xấu nào.

Uyển Tú vì được bình yên, nên tắt bình luận Weibo theo lời đề nghị của Ngôn Nghiên. Sau đó đô đã đăng một tin lên Weibo: “Cảm ơn các bạn đã chú ý đến mình, mình thật sự là vừa mừng vừa lo. Tất cả đều là sự trùng hợp, mình rất vinh dự vì có thể được cùng @Nhiếp Hâm song ca bài hát của anh đầu tiên mình nghe. Anh là một ca sĩ giỏi, mình sẽ luôn ủng hộ anh, cũng mong các bạn dời sự chú ý với mình sang anh. Mình chỉ là người bình thường, và sẽ tiếp tục làm một người vô hình. [Đáng yêu]”

Đăng tin này cũng làm Uyển Tú thấy nhẹ lòng hơn. Tuy lượng fans và chia sẻ vẫn còn tăng, nhưng không còn xuất hiện bình luận nào nữa.

Khi người phục vụ dọn thức ăn lên cũng nhận ra Uyển Tú. Uyển Tú và Ngôn Nghiên xấu hổ đến mức chỉ ăn một ít rồi rời đi.

Trên đường đi, Uyển Tú luôn có loại cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm, làm Ngôn Nghiên đành phải đưa cô đến dưới lầu như lần trước. Khi Uyển Tú hỏi cô ấy phải làm sao, Ngôn Nghiên đáp: “Hôm nay Từ Duệ tăng ca không thể đến đón tớ, tớ đành một mình đi về thôi. Vẫn là quy định cũ, về đến nhà thì gọi điện thông báo cho nhau đấy.”

Uyển Tú cảm động gật đầu, khi về đến nhà cô đã lập tức gọi cho Ngôn Nghiên. Ngôn Nghiên nói mình đã đến cổng khu chung cư nên cũng cúp điện thoại.

Vừa đến nhà cô mới cảm thấy cả người đều mệt mỏi. Cô lấy điện thoại ra sạc pin, sau đó tắm nước nóng, khi ra thì thấy Weibo của mình…Lại nổi, lần này là chia sẻ.

Tin Weibo của cô đã bị Nhiếp Hâm chia sẻ, anh nói: “Mong em nhận được đều là những điều tốt lành. Lần hợp tác hôm nay anh cũng rất hài lòng.”

Một câu ngắn gọn bị hàng vạn fans soi, nhiều người ở dưới Weibo nêu suy đoán là có phải Nhiếp Hâm đang bày tỏ với cô không. Nhưng sau đó đã bị fans phản bác: “Không nói Đại Đại đang trong giai đoạn phát triển, chỉ nói người này là mới quen trong buổi liveshow chiều nay thôi, xin các bạn đừng suy đoán lung tung, vẫn nên tập trung chú ý đến các tác phẩm của Đại Đại đi ạ.”

BàyBày tỏ? Sao có thể chứ? Hiện nay dân mạng có sức tưởng tượng quá phong phú không biết để đâu cho hết à? Uyển Tú cảm thấy dở khóc dở cười. Cũng như fans nói, rời xa cuộc sống cá nhân, nhiều chú ý đến tác phẩm đi. Nếu anh công bố tình yêu thì cô nhất định sẽ chúc anh hạnh phúc.

Đối với lời này của Nhiếp Hâm, Uyển Tú phải do dự thật lâu mới chia sẻ lại: “Mong anh nhận được sự dịu dàng của người đời.”

Là một câu nói theo khuôn sáo cũ, nhưng là lời cô muốn gửi đến anh nhất.

Không ngoài dự đoán, Uyến Tú đáp lại tạo nên nhiều tầng gợn sóng, nhưng Nhiếp Hâm không đáp lại.

Đúng vậy, người ta khách khí đáp lại một lần, không có nghĩa là lần nào cũng thế, sao rảnh vậy được 

Uyển Tú đi rửa mặt rồi nằm lên giường hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện diễn ra chiều nay. Trong lòng cô rất vui vẻ nhưng cũng đầy áp lực. Hy vọng chuyện này sẽ mau chóng trôi qua, hy vọng anh sẽ càng ngày càng tốt….

Nghĩ như vậy, mí mắt cô dần nhắm lại, từ từ chìm vào giấc mơ đẹp.