Thanh Vân Đài

Chương 107



Y họ Tạ, tên Dung Dữ, tự Thanh Chấp.

Hai chữ Dung Dữ là Tạ Trinh đặt, lấy từ “lang thang thôi hãy gượng sầu làm khuây”*, mang hàm ý tiêu dao thảnh thơi.

(*Câu gốc Liêu tiêu dao hề dung dữ trích từ bài Tương quân, bản dịch của Nhượng Tống.)

Hai chữ Thanh Chấp do Chiêu Hóa đế ban tặng.

Y được phong vương vào năm năm tuổi, tước hiệu là Chiêu, nhưng vì còn nhỏ nên trong ngoài cung đã quen gọi y là Tiểu Chiêu vương.

Hồi còn ở Giang gia, Giang Trục Niên đã nói cho Thanh Duy biết chuyện này.

Nhưng nàng không biết Thanh Chấp có nghĩa gì, về sau thấy y có vẻ cũng không thường xuyên dùng, tên đề trên thư toàn ghi Dung Dữ.

Thanh Duy cụp mắt: “… Ta sinh vào mùa đông năm Hàm Hòa thứ mười lăm.”

“Chỉ thế thôi à?” Tạ Dung Dữ hỏi.

“Thế thôi là thế nào?” Thanh Duy ngước mắt nhìn y, “Có phải ngài không biết tên ta đâu, lần trước vào cung, Trưởng công chúa có hỏi, ta nói một lần rồi còn gì.”

Tạ Dung Dữ đã nhớ ra, nàng bảo hồi bé mình từng cào mặt Nhạc Ngư Thất, kể từ đó được gọi là Tiểu Dã.

Cái tên Tiểu Dã quả đúng là rất hợp với nàng.

Nàng lúc nào cũng giương nanh múa vuốt, chỉ chút sơ hở là lật tung nóc nhà, y hệt chú sói nhỏ.

Mà giờ đây chú sói nhỏ ấy để xõa mái tóc, lặng lẽ ngồi tại chỗ, bộ lông xẹp xuống, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sự đề phòng và cảnh giác dưới bề ngoài ngoan ngoãn ấy.

“Tiểu Dã.” Y gọi nàng.

Thanh Duy “ừm” một tiếng, không dám nhìn y.

Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng đã nói không phải vợ chồng rồi, nhưng chỉ cần y tới gần là nàng sẽ trở nên căng thẳng, ngay cả việc hỏi cái tên thôi mà cũng cứ như đang trao đổi canh thiếp.

Thanh Duy ngồi bất động tại chỗ, bất thình lình y áp sát lại gần.

Hơi thở thanh mát bao trùm lấy nàng, còn chưa kịp ngước mắt, nàng đã thấy lọn tóc xanh vắt trên vai y chạm vào lọn tóc rơi trước ngực mình.

Tay y vòng ra sau lưng nàng.

Thanh Duy siết chặt tấm chăn.

Nàng rơi vào hoảng hốt, tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà nói: “… Ngài tính làm gì?”

Tạ Dung Dữ đứng thẳng dậy, trong tay cầm thêm tập hồ sơ, “Lấy công văn, tối còn phải xem nữa.”

Thì ra lúc nãy y chỉ chuyển thư từ sang gian đối diện, còn công văn hồ sơ vẫn nằm trên giường.

Y gọi mà nàng không đáp, nên đành phải tự lấy.

Hóa ra chỉ là chuyện chẳng đâu.

Thấy Thanh Duy lật đật nhắm mắt nằm xuống giường, Tạ Dung Dữ giúp nàng dém chăn, tắt đèn trên bàn, buông rèm xuống rồi đi gian sang đối diện.

Trong phòng tối như hũ nút, cũng may không lâu sau, ở đối diện lại sáng đèn.

Chiếc bóng Tạ Dung Dữ đang lật xem sổ sách hắt lên rèm tre, tĩnh lặng như bóng trăng màn sương.

Trong ánh sáng tù mù mờ ảo, Thanh Duy mở mắt nhìn chiếc bóng đó.

Kỳ lạ thật, y mà đến gần là nàng sẽ hoảng hốt, nhưng vừa nãy khi y đứng dậy rời đi thì lòng nàng lại cảm thấy trống trải, bây giờ y mở đèn, nàng có thể nhìn thấy bóng y trong màn đêm, con tim đập mạnh như sấm cuối cùng cũng dần dà bình tĩnh, không còn cần cảnh giác mọi lúc mọi nơi, để rồi đến mai lại chẳng hay phải đi hướng nào.

Thanh Duy dần dà bình tâm, chìm vào giấc ngủ miên man.

***

Thượng Khê giới nghiêm cả sáng lẫn tối, tối hôm nay khi vừa hết giờ giới nghiêm, một cỗ xe ngựa chạy băng băng trong thành.

Xe ngựa chạy một mạch về phía tây mà không bị chặn, cuối cùng dừng lại trước trang viên thành tây, người trên xe bước xuống, sửa sang áo xống rồi đi lên gõ cửa.

Vừa qua giờ Tý, Dư Hạm vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động ngoài cửa song nàng chẳng buồn để tâm, hôm nay quan sai đến ba bốn lượt, vào giờ này rồi còn ai đến tìm nàng kia chứ, có lẽ lại là tốp quan sai nào đó mà thôi. Nàng đang định bảo thím Ngô đuổi quan sai đi, nhưng vừa bước ra ngưỡng cửa thì thấy một bóng người cao gầy đi vào sân, chính là Tôn Nghị Niên.

Dư Hạm ngẩn ra, bước tới đón: “Nửa đêm nửa hôm mà chàng còn đến làm gì?”

Tôn Nghị Niên không đáp mà đi thẳng vào nhà chính, mặt mũi nặng nề rất lạ thường Dư Hạm thấy thế thì lật đật theo ông vào nhà, rót trà đưa sang.

Tôn Nghị Niên uống cạn cốc trà, đoạn nói: “Cũng không có gì, hôm nay được dịp rảnh nên ta đến thăm nàng.”

Đã giờ nào rồi mà còn bảo là dịp rảnh?

Nhưng Dư Hạm không để ý lắm, cầm khăn chạm vào mu bàn tay ông ta, “Tối nay sẽ không đi chứ?”

Tôn Nghị Niên cụp mắt: “Không đi.”

Dư Hạm mừng rơn, ngồi xuống đầu gối ông ta, vòng tay ôm lấy cổ: “Chàng nghỉ lại ở chỗ thiếp, không sợ sư tử Hà Đông nhà chàng sáng mai sẽ chạy đến nha huyện chửi chàng hả?”

Tôn Nghị Niên và phu nhân nhà ông ta đã lục đục nhiều năm, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã nói chuyện với nhau câu nào, cứ hễ mở miệng là lại cãi vả.

Mọi khi Dư Hạm mà nhắc đến sư tử Hà Đông này là Tôn Nghị Niên sẽ buột miệng chửi mắng mấy câu, nhưng tối nay ông ta chỉ lặng thinh, lúc sau mới nói: “Nàng… về sau đừng nói xấu bà ấy như thế nữa, lỡ ai nghe được sẽ không hay đâu.”

Dư Hạm nổi giận đùng đùng, “Thiếp nói xấu bà ta? Bà ta không phải sư tử Hà Đông thì là gì? Bao năm qua, thiếp một lòng nghĩ cho trong nhà, nhưng bà ta sống chết không cho thiếp vào cửa, cùng là người nhà mà lại trơ mắt nhìn thiếp sống đơn độc bên ngoài, quả là đồ nhẫn tâm! Trang viên này chỉ được cái rộng chứ có gì hay ho, hồi trước còn có Tú nhi hầu hạ thiếp, giờ thì hay rồi, Tú nhi bị người ta đưa đi, coi như thiếp mất đi người thân thiết nhất.”

Tôn Nghị Niên nhìn nàng, “Tú nhi bị đưa đi vào sáng nay à?”

“Chàng biết hả?” Dư Hạm ngạc nhiên, “Nếu chàng biết, sao không cử người ngăn cản giúp thiếp? Nhưng mà người kia là ai thế, trông cũng tuấn tú bảnh bao lắm, xem bộ dạng cũng khá cao sang! Ngay cả quan gia trong kinh còn không dám nói lớn tiếng trước mặt y, một hai đòi dẫn nha hoàn của thiếp đi bằng được.”

Tôn Nghị Niên lại không đáp.

“Nhưng mà…” Dư Hạm đổi lời, giọng dịu đi, “Trông y tuấn tú thật đấy, nói thật, cả đời này thiếp chưa thấy ai tuấn tú đến vậy đâu.”

Tôn Nghị Niên hừ lạnh, đặt cốc trà xuống, “Nàng chỉ biết có tuấn tú thôi nhỉ.”

“Còn không phải chắc?” Ngón tay Dư Hạm trượt từ sau gáy ông ta đến trước ngực, sau đó nhấn mạnh, “Thiếp ấy, nếu gặp ai tuấn tú hơn là sẽ bỏ mặc chàng luôn, để chàng ngày ngày thèm thiếp mà không ăn được.”

Tôn Nghị Niên chụp lấy cổ ta nàng ta, nhìn nàng ta chằm chằm: “Thứ đào kép bạc tình.”

“Không phải chàng thích thiếp ở điểm bạc tình đấy à?” Ông ta siết chặt khiến nàng đau, vậy mà nàng lại thích mới chết chứ. Nàng thấy, đàn ông phải như thế mới có khí phách, dịu dàng nói, “Chúng ta đó nha, chỉ là cuộc dạo chơi ngắn ngủi mà thôi, trời vừa sáng là tình chấm dứt, thiếp sẽ quên chàng đi, khiến chàng phải đau lòng mới thôi.”

Nàng nhìn ông ta, nói tiếp: “Vả lại mấy năm gần đây, chàng cũng không còn anh tuấn như hồi trước nữa.”

Hồi Dư Hạm mới gặp Tôn Nghị Niên, ông chỉ vừa qua tuổi nhi lập, mày thẳng mắt dài, người cao ráo, tuy có để râu nhưng cũng được xem là Mỹ Nhiêm Công*, nhưng không rõ do đâu mà chỉ mới mấy năm ông đã gầy sọp hẳn, chưa tới bốn mươi song già đi trông thấy.

(*Mỹ Nhiêm Công trong tiếng Hán dịch ra Việt văn nghĩa là ông râu đẹp, có ít nhất 2 nhân vật được người đời gán cho ngoại hiệu này là Quan Vũ và Chu Đồng.)

Đàn ông ai mà chẳng sợ tuổi về già, cũng sợ bị người ta so sánh.

Từng câu từng chữ của Dư Hạm đã đâm thẳng vào tim Tôn Nghị Niên, khiến ông không nhịn nổi nữa, sâu trong lòng như có nhúm lửa bốc cháy, bất thình lình kéo nàng lại gần mình.

Dư Hạm hét lên, thở dốc đẩy ông ta: “Đang ở nhà chính mà.”

Thế là Tôn Nghị Niên bế nàng ta lên, bước nhanh vào phòng ngủ, trong màn đêm đen nhánh, ném mạnh nàng lên giường.

***

Rèm sa đung đưa điên loan đảo phượng, sóng gió hồng trần tới tấp dồn dập, cơn sóng mạnh dâng cao đến ngàn trượng.

Dư Hạm dần tỉnh lại trong cơn mơ, chân trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng, xà nhà lắc lư cũng vừa dừng, nệm giường ướt nhẹp, không rõ là mồ hôi của người nào. Dư Hạm giơ tay đẩy Tôn Nghị Niên đã lấy lại nhịp thở, hổn hển nói: “Oan gia, thiếp không xuống nổi giường rồi đây nè, chàng muốn thiếp chết hả?”

Ông ta chưa bao giờ làm mạnh đến thế, như thể trút hết tinh lực của cả nửa đời sau.

Tôn Nghị Niên nằm sấp trên vai nàng, nghe hỏi thế thì bỗng bật cười.

Ông lật người nằm xuống, trở mình nhìn xà nhà, “Chết lại hay, chết rồi, cũng đầu đi đuôi lọt.”

Dư Hạm cảm thấy lạ.

Nàng chống người nhổm dậy nhìn ông: “Rốt cuộc chàng có chuyện gì thế?”

Tôn Nghị Niên quay mặt sang: “Tối qua nàng nói, sau này ta mà không ở đây, nàng sẽ lập tức đi tìm một người tuấn tú hơn, tốt hơn, có thật thế không?”

Dư Hạm cười khẩy: “Thật chứ sao không, đào kép bạc tình mà, thiếp sẽ dứt áo ra đi thẳng, cả đời này không bao giờ gặp lại chàng nữa.”

Tôn Nghị Niên cũng bật cười, nhưng nụ cười đượm vẻ đắng chát: “Thế thì… nàng đi nhanh lên.”

Dư Hạm ngẩn ngơ: “Chàng nói gì?”

“Nàng đi nhanh lên.” Đôi mắt nhìn xà nhà của Tôn Nghị Niên trở nên trống rỗng, “Thượng Khê… sắp xảy ra chuyện rồi.”