Thanh Vân Đài

Chương 111



Còn chưa ra khỏi sân, mọi người đã nghe thấy âm thanh huyên náo ở ngoài kia vọng đến.

Hộ vệ Khưu Minh của Khúc Mậu sải bước đi tới, “Bẩm điện hạ, không ổn rồi, Tần sư gia dẫn lính đến bao vây.”

“Tần sư gia?”

Tại sao trong tay Tần Cảnh Sơn lại có binh lính?

Khưu Minh đáp: “Sáng hôm nay Tần sư gia đến quan dịch, binh lính trong tay ông ta lúc này có thể là binh mã của nha huyện ở quan dịch.”

Chương Lộc Chi suy đoán: “Sở dĩ nha huyện đã nằm trong tay Tần Cảnh Sơn, lão ta đã tìm đủ cách để Tưởng Vạn Khiêm chạy thoát, bây giờ lo bị chúng ta đuổi theo nên mới dẫn người ngăn cản?”

Tạ Dung Dữ hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu người?”

“Phỏng đoán sơ sơ thì có hơn trăm người, không nhiều lắm, mạt tướng có thể tập hợp binh mã của Tuần Kiểm Ti và Tả Kiêu vệ để ngăn cản, nhưng không biết các nha sai khác ở trong huyện có phải là người của sư gia này không, một khắc trước đã không thấy tăm hơi Lý bổ đầu đâu, mà sáng nay cũng không biết tung tích của Tôn Huyện lệnh.” Khưu Minh trả lời, có vẻ đã nhận ra Huyền Ưng vệ đang gấp gáp muốn truy đuổi ai đấy, “Điện hạ có việc gấp sao? Điện hạ cứ việc đi trước, nha huyện này, mạt tướng và Khúc Hiệu úy có thể đối phó.”

Truy đuổi Tưởng Vạn Khiêm là việc không thể chậm trễ, tuy Tạ Dung Dữ không yên tâm về nha huyện nhưng lại không đủ nhân lực điều động, y không có nhiều lựa chọn.

Y suy nghĩ, đoạn ra lệnh: “Chương Lộc Chi, ngươi hãy ở lại đây, nếu có bất cứ điểm đáng ngờ nào thì phải báo lại với ta, nhớ rõ, bổn vương muốn Tần Cảnh Sơn sống.”

“Đã rõ.”

***

Rời khỏi nha huyện, đánh ngựa đi lên hướng Bắc, chưa tới một khắc đã đến vùng núi.

Nếu Tả Kiêu vệ Ngũ Thông thực sự đã bị Tần Cảnh Sơn dụ rời đi, vậy chắc chắn Tưởng Vạn Khiêm sẽ đi con đường tắt bí mật để rời khỏi Thượng Khê.

Ngũ Thông không có mặt ở đây, Khúc Mậu vẫn thường trực ở trạm gác trên núi, tuy đúng là có thể dễ dàng qua mặt vị công tử này nhưng cũng không thể qua mặt một cách quang minh chính đại được, vậy khi Tưởng Vạn Khiêm bỏ trốn, chắc hẳn chỉ có khoảng ba người đi cùng lão, lão ta đang mang tội danh, rất có khả năng thay tên đổi phận.

Huyền Ưng vệ vừa thúc ngựa phóng như bay, vừa phân biệt vết bánh xe trên đường, bấy giờ đã quá trưa, nắng chiếu thẳng xuống, khi sắp lại gần trạm dịch trong núi thì bất thình lình có hai người lao ra từ con đường trong rừng phía trước, một trong đó liễu yếu đào tơ, mặc áo lụa đối khâm.

Thanh Duy lập tức nhận ra bóng người ấy, hai chân nàng thúc vào bụng ngựa, thốt lên đầu tiên, “Tiểu phu nhân?”

Dư Hạm ngước mắt nhìn, thấy người trên ngựa mặc áo chùng đen, mũ đen che khuất mặt, “Giang, Giang cô nương?”

Thanh Duy “ừ” một tiếng, nhìn thím Ngô đi theo Dư Hạm, “Sao hai người lại ở đây?”

Trời oi bức, trán Dư Hạm lấm tấm mồ hôi, nàng giơ tay áo lau sạch, lo lắng nói, “Tại oan gia kia của ta hết! Đêm qua ông ấy đến tìm ta, nói Thượng Khê sắp gặp chuyện rồi, muốn ta rời đi. Nhưng đi trên đường, ta càng nghĩ càng thấy không ổn, sợ ông ấy nghĩ quẩn...” Nàng ta dậm chân, “Dù gì ta cũng phải về khuyên ông ấy, nếu không được thì kéo ông ấy đi trốn cùng!”

Ban đầu nàng ta không định quay về, nhưng càng rời xa Thượng Khê, những lời Tôn Nghị Niên nói tối qua cứ liên tục văng vẳng bên tai.

“Ai nói ta không biết? Ta biết hết.”

“Quan phủ Thượng Khê bây giờ đã không còn thuộc về ta nữa rồi.”

Ít nhiều gì Dư Hạm cũng biết Quan phủ Thượng Khê có đức hạnh thế nào, tuy lão Tần Cảnh Sơn là kẻ độc đoán, nhưng Tôn Nghị Niên đã làm Huyện lệnh nhiều năm, vì sao không thể ra lệnh quyết định được? Nàng cảm thấy đằng sau câu nói ấy còn có ẩn ý, càng rời đi lại càng bất an.

Đúng là oan gia mà! Nếu ông ấy thực sự nghĩ quẩn, quả quyết tìm chết đã đành, sợ là sợ ông ấy đi tới cuối đường nhưng không cam lòng, chưa rửa sạch oan khuất đã biến thành ma quỷ, về sau lại đeo bám nàng trong mộng!

Lúc này, Tạ Dung Dữ hỏi: “Là Tôn Nghị Niên bảo cô rời Thượng Khê?”

Dư Hạm cũng đã trông thấy Tạ Dung Dữ, nàng biết y là vương gia trong cung nên không dám tự tiện bắt chuyện, nghe y hỏi trước, nàng lập tức đi tới, quỳ gối thưa: “Vương gia, vương gia, xin ngài, tha cho lão gia nhà tôi một mạng, tuy... tuy có khiếm khuyết nhưng ông ấy là người tốt. Chuyện trên núi Trúc Cố đã qua lâu nhưng tới giờ ông ấy vẫn áy náy ăn năn, bị bóng đè mấy năm liền, gầy sọp hẳn đi, vương gia, ông ấy thực sự đã hối lỗi rồi!”

Tạ Dung Dữ không đáp, y chỉ nhìn cửa khẩu cách đó không xa.

Trước mắt Thượng Khê đã không còn “ma” song lệnh phong tỏa vẫn chưa được dỡ bỏ, người Thượng Khê biết trạm gác vẫn còn ở đường núi, bình thường sẽ không đi con đường này. Trừ phi... bọn họ biết Tả Kiêu vệ Ngũ Thông đã rời đi.

Tạ Dung Dữ hỏi: “Sáng nay cô đi một mình à?”

Dư Hạm ngẩn người, không biết tại sao y lại hỏi điều đó, bèn đáp: “Không phải, lão gia phái một quản gia đến đưa tôi đi, nói ông ấy quen đường, có thể dẫn chúng tôi rời núi.”

Thanh Duy nghe thế, ghìm cương ngựa lòng vòng tại chỗ, vội hỏi: “Lão quản gia này tên gì? Trước đó cô đã gặp ông ta chưa?”

Dư Hạm lắc đầu, mụ sư tử Hà Đông kia có bao giờ cho nàng bước vào cửa đâu, nên nàng không biết rõ về gia nhân hầu hạ ở phủ Huyện lệnh.

Đúng lúc này, thím Ngô nói: “Quan gia, Giang cô nương, trước kia lão nô từng phục vụ trong phủ Huyện lệnh, lão nô chưa từng gặp lão quản gia này bao giờ, có lẽ là người mới đến một hai năm trước. Nhưng lão gia rất tin tưởng ông ta, chuyện gì cũng nói với ông ta hết.”

Thanh Duy hỏi thẳng: “Sao bà biết Tôn Huyện lệnh rất tin tưởng ông ta? Có phải ông ta đã nói gì với mấy người không?”

Dư Hạm đang muốn cầu xin Thanh Duy và Tạ Dung Dữ, nên khi nghe nàng hỏi như thế, lập tức nói hết: “Ông ta khuyên tôi đừng về lại Thượng Khê nữa, nói là dù tôi có về thì cũng chỉ mất mạng mà thôi, nhưng tôi khăng khăng muốn về, ông ta khuyên không được, bèn bảo lão gia có giao công sự cho ông ta, hiện đã đến Đông An. À phải rồi, ông ta còn nói, vương gia ngài đến Thượng Khê thực ra không phải điều tra núi Trúc Cố, mà thực ra là muốn điều tra... Tiển Khâm Đài!”

Ba chữ “Tiển Khâm Đài” vừa thốt ra, Tạ Dung Dữ sầm mặt, y lạnh lùng nói: “Kẻ này không phải là quản gia, ông ta chính là Tưởng Vạn Khiêm thật.”

Nhưng... Nếu kẻ này là Tưởng Vạn Khiêm thật, vì sao ông ta lại cùng Dư Hạm rời khỏi Thượng Khê?

Người Thượng Khê ai cũng nói Tần Cảnh Sơn và Tôn Nghị Niên nước lửa bất dung, hiện tại xem ra, việc Tưởng Vạn Khiêm bỏ trốn là do Huyện lệnh và sư gia cùng nhau mưu đồ?

Tạ Dung Dữ khó hiểu, mà sự khó hiểu đó khiến y dần dần bất an.

Y cảm thấy, vũng nước đục ở Thượng Khê khéo còn sâu hơn mình nghĩ.

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, tìm được Tưởng Vạn Khiêm mới là điều cấp bách, Tạ Dung Dữ cầm cương giục ngựa, lời ít ý nhiều: “Đuổi theo.”

Các Huyền Ưng vệ ở phía sau đồng thời thúc ngựa xông lên, Dư Hạm thấy bọn họ sắp sửa rời đi, cắn răng chạy thẳng tới trước ngựa của Thanh Duy: “Giang cô nương, vương gia, lão gia nhà tôi, mấy người... mấy người không cứu được sao?”

Nàng ta lao ra quá đột ngột, suýt nữa đã bị ngựa của Thanh Duy giẫm trúng, cũng may Thanh Duy kéo cương đúng lúc, tuấn mã hí một tiếng dài, hai vó trước chổng lên, Thanh Duy bực bội vì sự liều lĩnh của Dư Hạm, lạnh lùng nói: “Tiểu phu nhân, Tôn Nghị Niên là Huyện lệnh Thượng Khê, ắt có cách tự bảo vệ, việc có nặng nhẹ, mong tiểu phu nhân chớ ngăn cản.”

“Gì mà có cách tự bảo vệ? Nếu lão gia tự bảo vệ được mình, tôi còn cầu xin các người làm gì?” Lúc này Dư Hạm bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, sốt ruột nói, “Lão gia nói, ông ấy đã không còn quản lý Thượng Khê này nữa rồi!”

Nàng ta sợ ngăn cản không được, bèn nói thẳng ra, “Tôi biết vương gia nghi ngờ lão gia, cảm thấy lão gia có liên quan đến cái đài sập ấy. Đúng là lão gia... lão gia có tội thật! Ông ấy từng nói với tôi không dưới một lần, lúc sơn tặc núi Trúc Cố chết, ông ấy cũng ở trên núi, trơ mắt nhìn bọn họ mất mạng. Ông ấy còn bảo mình biết vì sao sơn tặc chết! Chuyện gì cũng biết!”

Tạ Dung Dữ khựng lại, vội ghìm cương ngựa: “Ông ta nói vậy thật sao?”

Năm năm sau khi sơn tặc núi Trúc Cố bị tiêu diệt, tướng quân lúc trước đã chết bất đắc kỳ tử, vất vả lắm bọn họ mới điều tra được đến bước này, mà cũng chỉ tra được Tưởng Vạn Khiêm từng mua một suất lên Tiển Khâm Đài.

Tuy Tưởng Vạn Khiêm mua bán giao dịch nhưng ông ta không có quan hệ sâu xa với Cảnh Thường, chưa chắc đã biết danh sách đó từ đâu mà ra.

Nhưng, nếu chân tướng đúng như Dư Hạm nói, Tôn Nghị Niên biết tất cả mọi chuyện, thậm chí ông ta còn lên núi Trúc Cố, tận mắt chứng kiến sơn tặc chết ra sao. Liệu có phải như thế có nghĩa, vào năm năm trước, ông ta trực tiếp tham gia vào chuyện giao dịch mua bán danh sách, ông ta biết cấp trên của vị tướng quân kia là ai, biết ai làm chủ đằng sau, thậm chí biết được toàn bộ chân tướng?

“Là thật ạ, thảo dân không dám nói dối nửa câu.” Dư Hạm nói.

Vài Huyền Ưng vệ tinh nhuệ đi theo cũng đã nhận ra.

Một Huyền Ưng vệ cất tiếng: “Bẩm Ngu hầu, nếu Tôn Huyện lệnh thật sự tham gia vào cuộc giao dịch đó, chúng ta nhất định phải bắt được nhân chứng sống này.”

“Đúng thế.” Một Huyền Ưng vệ khác cũng nói, “Danh sách lên Tiển Khâm Đài là do Hàn lâm chuẩn bị, tiên đế khâm điểm, vậy mà lại bị đem ra làm thành mua bán, chuyện này chắc chắn không đơn giản, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua bất cứ manh mối nào.”

Thanh Duy nhìn Dư Hạm: “Sáng sớm hôm nay đã không thấy tung tích của Tôn Nghị Niên đâu, nếu cô quyết tâm quay về tìm ông ta, vậy cô biết được ông ta ở đâu à?”

Dư Hạm cúi đầu: “Tuy không dám chắc, nhưng... có một nơi, lão gia hay đến.” Nàng duỗi tay chỉ vào vùng núi, “Đi về phía đông, cách nơi này không xa!”

Các Huyền Ưng vệ lập tức xin chỉ thị của Tạ Dung Dữ: “Ngu hầu.”

Đúng là cần tìm Tôn Nghị Niên, nhưng lẽ nào không đuổi theo Tưởng Vạn Khiêm nữa?

Đã năm năm từ khi Tiển Khâm Đài sập, khó khăn lắm bọn họ mới tìm được chân tướng từ dưới đống đổ nát, không thể bỏ qua bất cứ một manh mối nào.

Nhưng không rõ có phải vì quan hệ khó hiểu giữa Tôn Huyện lệnh và Tần sư gia hay không, sơn thành bé nhỏ nước sâu ngàn trượng khiến nỗi bất an trong lòng Tạ Dung Dữ càng thêm sâu, nên dẫu y biết lúc này cần chia binh ra làm hai hướng, một hướng đi tìm Huyện lệnh, một hướng đuổi theo Tưởng Vạn Khiêm, song y lại không muốn điều động.

Vệ Quyết chưa đến, Huyền Ưng vệ trong núi lại quá ít, nếu chia binh làm hai hướng rồi một trong hai gặp nguy hiểm, thì quả thực không khác nào họa sinh tử.

Tiếc thay, y không có lựa chọn.

Triêu Thiên thấy Tạ Dung Dữ do dự, bèn nói: “Công tử, cho phép thuộc hạ đuổi theo Tưởng Vạn Khiêm.”

“Thuộc hạ đi nhanh, dễ truy đuổi, Huyện lệnh là người đứng đầu chỗ này, không khác gì con lươn, dù thuộc hạ bắt được ông ta cũng chưa chắc đã giữ được.”

Hắn so sánh rất thô, thậm chí có phần buồn cười.

Tạ Dung Dữ nhìn hắn, lại chẳng hé môi nói nửa lời.

Một Triêu Thiên luôn cẩu thả thậm chí là ngu ngốc vẫn có thể nhận ra băn khoăn của chủ tử vào lúc này, hắn dừng một lúc rồi nói tiếp: “Công tử, thuộc hạ thật sự muốn truy bắt Tưởng Vạn Khiêm. Công tử chớ quên, phụ thân của thuộc hạ và Đức Vinh là tướng sĩ sông Trường Độ, chúng thuộc hạ là trẻ mồ côi sông Trường Độ.”

Trận sông Trường Độ năm nào đã khiến bao người phải hi sinh bỏ mạng, trẻ mồ côi ở vùng Cật Bắc nhiều vô số kể, tuy Triêu Thiên và Đức Vinh được thương nhân Cố Phùng Âm nhận nuôi dưỡng, nhưng trên người vẫn còn đó dấu vết của trận chiến ấy. Mấy năm nay bọn họ đi theo Tạ Dung Dữ, công tử muốn điều tra chân tướng Tiển Khâm Đài, với bọn họ, đấy cũng là trách nhiệm của mình.

Nghe thấy thế, cuối cùng Tạ Dung Dữ cũng thả lỏng, “Được, ngươi hãy dẫn theo ba người.”

Chỉ có sáu Huyền Ưng vệ đi theo Tạ Dung Dữ, vốn dĩ Triêu Thiên không muốn lấy nhiều như thế, nhưng hắn không có thời gian kéo dài, lập tức chọn người.

Thanh Duy căn dặn: “Nếu gặp nguy hiểm, nhớ phải đặt chu toàn lên đầu, không được liều mạng.”

Tạ Dung Dữ cũng nói: “Vệ Quyết sẽ đến nhanh thôi, chỉ cần cầm chân là được.”

Triêu Thiên gật đầu: “Công tử và thiếu phu nhân yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ bắt Tưởng Vạn Khiêm về.”

Nói đoạn, hắn lập tức quất roi, cưỡi ngựa lao đi.

Thanh Duy cũng không nán lại, kéo Dư Hạm lên lưng ngựa, “Chỉ đường.”

***

“Gần cây hòe già ở sườn núi phía đông, bao năm nay, hễ lão gia có tâm sự là đều đến đó.”

“Trên núi Trúc Cố có quá nhiều người chết, lão gia ôm khúc mắc mãi, sau khi sơn trại bị thiêu cháy, ông ấy đã xây mộ chôn quần áo di vật của bọn họ ở đây, tự tay ông ấy xây, nửa năm đầu còn ngồi ở đây suốt đêm.”

“Đi qua dốc núi phía trước là tới, sắp đến nơi rồi...”

Dư Hạm ngồi trên lưng ngựa, âm thanh vỡ vụn trong gió tàn. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ có thể phi ngựa trên dốc núi dựng đứng thế này, đến chỗ sườn dốc, nửa người gần như bị hất tung lên không trung, lục phủ ngũ tạng xáo trộn, cũng may cô gái phía sau có kỹ năng cưỡi ngựa rất tốt, dù nàng nghiêng ngả thế nào vẫn có thể giữ chặt nàng ngồi lên lưng ngựa.

Khi sắp đến dốc núi phía trước, Thanh Duy ngước mắt nhìn, dốc núi cái gì chứ, chỉ là kênh rạch rộng ba trượng sâu ba trượng, nhưng thời gian cấp bách, Thanh Duy nhanh chóng đưa ra quyết định, ngoái đầu nói với Tạ Dung Dữ và Huyền Ưng vệ, “Không kịp đi vòng rồi, chúng ta nhảy sang đi!”

Nói đoạn, nàng vụt roi tăng tốc đi đầu, kéo mạnh dây cương, tuấn mã giương cao vó trước, duỗi người ngay trên không trung rồi vững vàng đáp xuống con đường đối diện. Ngay sau đó, Tạ Dung Dữ và Huyền Ưng vệ cũng giục ngựa nhảy sang.

Địa thế ở con đường bên này khá thấp, vó ngựa vừa chạm đất, tầm nhìn được mở rộng, ngôi mộ cạnh cây hòe lập tức đập vào mắt.

Tiếc thay trước ngôi mộ không phải là Huyện lệnh giỏi trốn như lươn, mà chỉ có một người sõng soài trong vũng máu.

Tôn Nghị Niên nằm thẳng dưới đất, mặt ngửa lên trời, bùn đất dưới thân nhuốm máu đỏ, lồng ngực phập phồng dữ dội, liên tục ho ra máu.