Thanh Vân Đài

Chương 116



Tiểu Dã cô nương... của ta?

“Của ta” là ý gì?

Trong chớp mắt đầu óc Thanh Duy trở nên trống rỗng, ngón tay luống cuống siết chặt tấm chăn, muốn phản bác nhưng ánh mắt Tạ Dung Dữ lại quá bình tĩnh, thể như xưng hô ấy chẳng có gì bất ổn, chỉ buột miệng thốt ra hai chữ “của ta” mà thôi, âu bởi lẽ hai người thân thiết quá mà.

Thân thiết sao? Đúng là thân thật, chí ít là trong những năm tháng lưu lạc vừa qua, chẳng có ai thân thiết với nàng hơn y.

Lúc này y cách nàng rất gần, chóp mũi nàng cách cằm y chưa tới ba tấc, nàng có thể cảm nhận được hơi thở lẫn ánh mắt thâu trọn của y.

Ngón tay nắm chăn dần siết chặt, Thanh Duy không dám nhúc nhích, thậm chí cũng chẳng dám dịch về sau dù chỉ nửa tấc, thể như nếu nàng lùi bước thì sẽ lập tức bại trận.

Nàng chỉ biết trơ mắt nhìn y, “Ta sinh ra ở Thần Dương, phụ thân là người vùng đó, ta đã nói rồi mà.”

Lúc nãy y chỉ buột miệng gọi chứ chẳng có ý gì khác cả, nàng nhất định không được để ý.

Nhất định.

Tạ Dung Dữ cụp mắt nhìn nàng: “Ta biết nàng là người Thần Dương. Ngày nàng còn bé, trên sườn núi sau nhà có một khu rừng trúc, xuân về gió thổi, trúc đung đưa như sóng cả, vô cùng dễ chịu, nhưng sau đó vì đuổi theo thỏ hoang mà nàng ngay nửa đêm nàng đã phá rừng trúc, có phải có chuyện này không?”

Thanh Duy lấy làm ngạc nhiên: “Sao ngài biết?” Đoạn nhanh chóng nhận ra: “Cha ta kể với ngài à?”

Tạ Dung Dữ “ừ” một tiếng, cuộc đời này Ôn Thiên tinh thông xây dựng, nếu nói có điều gì ông ấy quan tâm nhất, thì ngoại trừ Nhạc Hồng Anh ra chỉ có một Ôn Tiểu Dã. Hồi còn ở núi Bách Dương, việc xây tháp khá là nhàm chán, cần nói chuyện giải khuây, vì thế ông thường vô tình nhắc đến Tiểu Dã mỗi lúc rảnh rỗi, Tạ Dung Dữ nghe được khá nhiều.

“Ôn thúc kể ta nghe không ít chuyện về nàng.”

Phụ thân kể cho y biết không ít chuyện về nàng?

Chuyện gì cơ? Hồi nhỏ nàng rất nghịch ngợm, làm rất nhiều chuyện đáng xấu hổ, đuổi theo thỏ còn đỡ, có lần nàng còn dỡ nóc phòng bếp, xách vịt lên nóc nhà dạy chúng tập bay; thậm chí có một lần còn thi bơi với cá, hơn nửa ngày bơi được hơn hai mươi dặm rồi bị lạc, phải tới ngày thứ hai Nhạc Ngư Thất mới xách cổ nàng về.

Thanh Duy lo Tạ Dung Dữ đã nghe được những chuyện đáng xấu hổ này của mình, thậm chí nàng còn không biết tại sao mình lại để ý đến thế.

Nàng nhìn y, tim đập như trống bỏi: “Cha ta... đã nói gì về ta?”

Tạ Dung Dữ cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt càng thêm sâu, “Muốn biết hả?”

Giọng chậm rãi trầm trầm, đánh mạnh vào lòng Thanh Duy.

Thanh Duy chỉ cảm thấy như có nước sông chảy trong vuông màn, núi đá sạt lở khuấy động vòng xoáy sâu, gió trời cuốn lấy những hạt nước, đẩy một cái vào sau lưng nàng, khiến nàng trơ mắt nhìn y tới gần, càng lúc càng gần.

Giữa mây mù biển mưa, xúc cảm mềm mại chợt chạm vào môi.

Cách gang tấc, Thanh Duy thấy được làn mi dày tựa lông quạ cùng đuôi mắt trong trẻo của y.

Thanh Duy bỗng cuống lên.

Sóng cả cao trăm trượng, muốn kéo nàng rơi vào xoáy nước vừa nãy.

Trong màn dậy tiếng sấm, nhưng chẳng rõ là tiếng sóng vỗ bờ hay là tiếng nhịp đập con tim.

Suy nghĩ của Thanh Duy cũng dần trở nên mơ hồ, giữa ngẩn ngơ lại nghĩ đến một điều...

Không phải y vừa uống thuốc sao? Dù có súc nước muối thì dư vị cũng phải đắng chứ, sao lại ngọt đến thế?

Hồi đầu khi thành thân giả với y, liệu nàng có nghĩ đến bước này không? Sao nàng không làm giống như đêm tân hôn, tung chưởng hòng khiến y hôn mê?

Nếu cha mẹ, hay sư phụ biết được chuyện này, liệu có trách mắng nàng không? Nàng nên ăn nói với bọn họ thế nào đây?

Phía cha mẹ còn dễ, tới trước mộ nhận lỗi, cùng lắm cuối đời xuống song Vong Xuyên nhận một trận đòn roi là xong, nhưng còn chỗ sư phụ thì sao? Liệu ông có làm giống như cái lần nàng thi bơi với cá lúc trước không? Xách cổ nàng về, bắt mười con cá để nàng thi với từng con một, khiến nàng xém kiệt sức giữa lòng sông.

Nàng giỏi bơi lội nên có bao giờ biết chết đuối là thế nào, nhưng vào khoảnh khắc này đây, nàng lại như chìm sâu xuống nước, bị vòng xoáy cuốn chặt.

Lực mạnh tới nỗi khiến Thanh Duy cảm nhận được nguy cơ từ trong cơn hoảng hốt.

Nàng bỗng nhận ra một điều, nếu cứ tiếp tục nữa thì nàng sẽ chìm sâu xuống dòng nước này, mãi mãi chẳng thể ngoi lên.

Giữa cánh môi triền miên, nàng đưa tay đỡ vạt áo Tạ Dung Dữ, lập tức đẩy y ra.

Thanh Duy lúng túng, không biết phải đối mặt với chuyện đó như thế nào, chỉ biết trơ mắt nhìn y.

Tạ Dung Dữ cũng nhìn nàng trong bóng đêm, một lúc sau mới cất tiếng gọi: “Tiểu Dã, ta...”

“Ngài bỡn cợt ta!”

Không đợi y nói hết, Thanh Duy nhanh chóng kết luận.

Tạ Dung Dữ ngạc nhiên, không khỏi bật cười, “Ta bỡn cợt gì nàng cơ?”

Thanh Duy vô cùng bất an, tim đập như sấm rền, hi vọng y không nghe thấy.

Nàng mím môi: “Ngài... ngài mới làm chuyện đó, còn không phải là bỡn cợt ta sao?”

Lời vừa thốt ra, ngay đến nàng cũng chột dạ.

Y lại gần nàng, nhưng chẳng phải nàng cũng đến gần y sao? Cứ như ma xui quỷ khiến, không hiểu sao nàng lại tự giác như vậy.

Chỉ trách Đức Vinh cả! Nàng đã nói không muốn ở chung phòng với y rồi, nhưng hắn cứ khăng khăng đòi nàng ở lại chăm sóc y. Y bị bệnh cái gì? Nàng mới mắc bệnh đây này, bệnh gì không biết, chỉ biết cứ đến gần y là chân tay lóng ngóng, ngôn từ rối loạn.

Thanh Duy thấy mình không thể nằm lại trên chiếc giường này thêm một khắc nào nữa, thế là trèo qua người y toan xuống giường.

Tạ Dung Dữ cản lại: “Nàng làm gì đấy?”

“Đức Vinh bảo ta trông nom ngài,” Thanh Duy nói, “Ta lấy ghế tới ngồi bên giường là được rồi.”

Tạ Dung Dữ bật cười: “Nàng ngồi thế thì ngủ kiểu gì?”

“Không ngủ nữa, dầu gì cũng sắp sáng rồi.”

Tạ Dung Dữ cầm tay nàng, định kéo nàng về lại, song lúc này Thanh Duy rất nhạy cảm, khuỷu tay bị vướng thì lập tức trở mình túm một phát, đè chân xuống đầu gối y, “Có phải ngài định bỡn cợt ta nữa không?”

Tạ Dung Dữ thực sự không làm được gì, “Ôn Tiểu Dã, nàng nhìn nàng lúc này đi, ai có thể bỡn cợt được nàng hả?”

Thanh Duy ngơ ngác, bấy giờ mới nhận ra mình dùng tư thế khóa đè y lên đầu giường, cả cơ thể gần như dán vào y.

Chẳng đợi nàng rút lui, Tạ Dung Dữ ngước mắt nhìn nàng: “Mặc xiêm y vào lại đi.”

Vì đi xa nên nàng chỉ ăn mặc gọn nhẹ, trung y trên người còn là bộ hôm trước nàng mượn của y, tắm xong không trả, đồ rộng thùng thình. Ánh mắt Thanh Duy nương theo tầm mắt y vừa dời đi, chẳng biết vạt áo trước đã hở tự lúc nào, để lộ xương quai xanh và một phần nhỏ...

Đầu óc Thanh Duy nổ ầm, lúng túng xuống giường lùi về sau mấy bước, đến lần thứ ba mới thắt được nút.

Giường nhỏ lộn xộn, Tạ Dung Dữ đứng dậy sửa chăn gối, “Lại ngủ nào.”

Nhưng nói xong câu, y không nghe thấy bên kia trả lời.

Tạ Dung Dữ ngoái đầu, thấy Thanh Duy lóng ngóng đứng giữa phòng, ánh mắt hoang mang xen lẫn phức tạp, có lẽ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra tối nay.

Từ bé nàng đã quen sống cuộc sống buông thả thoải mái, rồi trong thoáng chốc trời long đất lở, một mình lầm lũi bao năm, vì để tự vệ mà rất ít khi qua lại với người khác, có vài việc không nghĩ ra cũng bình thường.

Hơn nữa... năm năm qua nàng luôn chỉ có một mình, mất đi sinh phụ rồi trở thành trọng phạm, sao trong lòng có thể không có khúc mắc? Bản thân nàng cũng đã nói rồi đấy, nếu không phải vì trời xui đất khiến vì với thân phận cách biệt trời vực của cả hai, đến việc gặp nhau cũng khó vô cùng.

Ở vài phương diện Ôn Tiểu Dã rất cứng đầu, không phải chỉ đôi ba câu cùng vài lời hứa của y là có thể giải tỏa được khúc mắc trong lòng, nương mình vào người khác. Bản thân nàng phải cam tâm tự nguyện.

Tạ Dung Dữ nghĩ bụng hay thôi, y bằng lòng chờ Tiểu Dã cô nương của mình.

Y nhẹ nhàng nói: “Lại ngủ nào, ta không đùa nàng nữa.”

Thanh Duy nhìn y, vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Lúc này nàng đã tỉnh táo lại phần nào, ánh mắt dừng ở bàn gỗ bên cạnh, bát thuốc vẫn nằm trên bàn, Đức Vinh nói bệnh của y còn chưa lành, dễ tái phát, không biết trận ồn ào vừa rồi có ảnh hưởng đến y không. Ban nãy nàng không cố tình gây gổ, y nói đúng, nàng là ai kia chứ, ai có thể cợt nhả được nàng?

Nàng ngập ngừng, đoạn cúi đầu quay về bên giường, vén chăn lên bước vào, ngoan ngoãn như chú sói nhỏ được vuốt thuận lông.

Tạ Dung Dữ hạ màn, nằm xuống bên cạnh nàng, gọi nàng giữa bóng đêm: “Tiểu Dã.”

Đôi khi nàng rất tinh, vừa nghe tiếng gọi ấy là lập tức hiểu được bao lời y muốn nói, nàng căng mắt nhìn trần nhà: “Ta sẽ từ từ suy nghĩ.”

Nàng cảm thấy mình có thể nghĩ ra.

Tạ Dung Dữ bèn đáp: “Được.”

Một lúc sau, nàng trở mình, mượn ánh trăng soi sáng ngoài song cửa nhìn y: “Ngài còn ngủ được mấy canh giờ nữa?”

“Ngày mai không cần dậy sớm, có thể ngủ thêm một canh giờ.”

Một canh giờ nữa, tức là giờ Mão rồi.

Thế mà còn gọi là không sớm ư?

Y đã vất vả bao ngày vì vụ án Thượng Khê, hôm qua cũng chỉ nghỉ ngơi ở thư phòng một khắc, đến hôm nay lại chẳng thể ngủ đủ.

Suốt chặng đường vừa qua, Thanh Duy có thể không ngại vất vả khó khăn chỉ vì một manh mối nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bực bội vì vụ án này lại rắc rối như vậy.

Tiếc rằng nàng chỉ giỏi tìm bằng chứng truy đuổi nhân chứng, thẩm vấn không phải là sở trường của nàng, nàng bèn hỏi: “Giờ ta có thể giúp gì được không?” Nàng nghĩ ngợi một lúc, lại nói, “Lý thị đó, chính là phu nhân của Tôn Nghị Niên ấy, hôm qua ta tìm được bà ta, vốn muốn tra khảo bà ta để xem có manh mối gì không, nhưng miệng bà ta kín như hũ nút, chẳng chịu tiết lộ gì.”

“Có thể lúc còn sống Tôn Nghị Niên đã đánh tiếng với bà ta, bà ta nghĩ nếu không nói gì thì chí ít có thể bảo đảm an toàn cho hai đứa con, hôm nay Chương Lộc Chi đã thẩm tra bà ta nhưng cũng không có kết quả.” Tạ Dung Dữ nói, “May mắn là hiện tại đã sắp xếp xong hết manh mối rồi, quay tơ bóc kén, ắt hẳn có thể tìm ra kẻ thật sự đã thực hiện giao dịch.”

Thượng Khê để lại quá nhiều mối nghi, danh sách sĩ tử lên Tiển Khâm Đài từ ai mà ra, Tôn Nghị Niên bị ai giết, rốt cuộc quan hệ giữa Tôn Nghị Niên và Tần Cảnh Sơn như thế nào, nếu như không tốt, vì sao bọn họ lại chung tay bảo vệ Tưởng Vạn Khiêm rời đi?

Biết bao đầu mối ngổn ngang, thẩm vấn lên tới trăm người, thế mà chỉ trong năm ngày ngắn ngủi y đã có thể sắp xếp xong tất cả.

Tạ Dung Dữ nói: “Hiện tại chỉ cần chờ một bức thư trong kinh nữa mà thôi, manh mối trong tay chúng ta đã khá đủ rồi.”

Thanh Duy hỏi: “Có gì ta có thể giúp được không?”

Tạ Dung Dữ cụp mắt nhìn nàng, bật cười bảo: “Sáng mai Huyền Ưng Ti muốn phúc thẩm Tưởng Vạn Khiêm, Dư thị và Lý thị một lần nữa, lúc đó nàng cũng đến nhé?”

Thanh Duy gật đầu cái rụp: “Được.”