Thánh Vệ Giả

Chương 12: Có sửa không?



"Huyết mạch?" Farh khó hiểu nhìn về phía đốm sáng.

Nhận thấy cảm xúc của Farhrael, đốm sáng chậm rãi tiến lại gần: "Không hiểu à? Hừm, để xem.. À, là toàn bộ nhiễm sắc thể ấy!"

"Ồ!" Farh làm bộ hiểu biết: "Nói vậy là mi đọc được thông tin di truyền các kiểu."

"Đúng rồi!"

"Mà đọc bằng cách nào cơ?"

Đốm xanh hồn nhiên đáp: "Dung hòa huyê.. Từ từ, khoan, quái tai! Cậu đáng lí có thể tự hiểu rõ mà không cần thắc mắc mấy thứ này mới đúng!"

"908! Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tôi không hiểu câu hỏi, thưa ngài?" Bóng đa năng số hiệu 908 hồi đáp.

"Đừng giả bộ, ngươi biết ta muốn hỏi điều gì, nói xem tại sao vật chủ không nhận được thông tin truyền tải! Có phải xuất hiện lỗi trong quá trình dung hòa hay không?"

".. Tôi không hiểu câu hỏi, thưa ngài. Mời xác nhận chi tiết lệnh lần nữa!"

Lần này tới phiên đốm sáng xanh ngây ra như phỗng. Farh một bên thấy khó hiểu bèn chen vào hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Dung hòa huyết mạch. Cậu biết không?"

Farh vuốt cằm suy tư, gật gù rồi quả quyết lắc đầu: "Không!"

"Đại khái là tôi biết về cậu đồng thời cậu cũng biết về tôi. Nó mang tính phản hồi hai chiều. Hiện tại tôi vẫn liên tục tiếp nhận thông tin di truyền từ DNA của cậu, nhưng cậu dường như lại không biết gì về tôi cả. Chẳng trách cậu đập tôi bẹp bẹp liên tục tù tì. Mặc dù là thứ đồ vô văn hóa nhưng xem ra không trách cậu."

Farhrael nghe câu lọt câu rớt, mới nhíu mày hăm he hỏi: "Chả hiểu lắm, có điều tau vẫn nghe ra mi vừa chửi tau đúng không?"

Đốm sáng xanh làm bộ chẳng thèm bận tâm, trực tiếp chuyển dời chú ý: "Nà, để ý mấy chi tiết vụn vặt làm cái gì! 908, phân tích tiến trình dung hòa huyết mạch, tìm kiếm lỗi!"

"Xin chờ trong giây lát!" Bóng đa năng 908 phản hồi: "Không đủ quyền hạn, không thể tiến hành!"

"Hở?" Đốm sáng quẫn bách, thốt lên đầy khó hiểu.

Farh một bên nhìn chằm chằm vào đốm sáng, bắt đầu tò mò đưa tay chạm thử rồi giật phắt lại, thấy không có gì ghê gớm xảy ra mới mạnh dạn thọc tay xuyên qua: "Vãi chưởng! Này, mi không có cảm giác gì à?"

"Có."

"Nhột không? Hay đau, thốn; hay là thấy cấn cấn." Farh vừa chăm chú chọt chọt, móc móc vừa hiếu kì hỏi.

"Thấy bị xúc phạm, đồ vô văn hóa!"

Farh cười trừ rút tay ra rồi dán sát mặt vào đốm sáng, nhanh chóng đổi chủ đề: "Hỏi câu tế nhị được không? Từ nãy đến giờ cứ thắc mắc mãi, rốt cuộc là tau đang nhìn mặt trước hay mặt sau hay trên, dưới của mi vậy?"

Tưởng tượng cảnh bản thân đang dí sát mặt vào phía sau của đốm sáng trò chuyện, Farh bật ra, phun nước miếng khan.

"..."

Đốm sáng xanh câm nín trước tư duy của đối phương, nhưng vẫn tiến lại gần Farhrael. Không bao lâu, mặt ngoài đốm sáng nổi lên gợn sóng, một đôi mắt chầm chậm mở ra.

"Được chưa?" Âm thanh của đốm sáng xanh vang lên trong não Farh.

Farhrael kinh ngạc không nói nên lời.

Đốm xanh chờ mãi không thấy đối phương nói gì liền lướt đến trước gương tự săm soi bản thân: "Nhìn quái lạ!"

"Tau có thể nghe tiếng mi đang nói nhưng.. mi không có nói?" Farh khó hiểu thốt lên.

"Là liên kết tâm linh, một dạng giao thức kết nối bước sóng năng lượng tỏa ra từ người cậu với tôi trong phạm vi nhất định. Nói ngắn gọn, cậu nghe hiểu được tôi, tôi nghe hiểu được cậu, dù là chúng ta đang giao tiếp bằng hai ngôn ngữ khác biệt, thậm chí tâm ý tương thông. Hiểu chưa?"

"Vậy.."

"Thứ trước mắt chỉ là hình ảnh mô phỏng do tôi dùng năng lượng phát ra thôi, dễ giao tiếp, tất nhiên là 908 có giúp đỡ, dù gì, tôi vẫn đang trong giai đoạn thiết yếu." Đốm sáng xanh một bên nói một bên bay tránh Farh dùng mũi ngửi, đưa lưỡi liếm.

"Hiểu rồi! Không mùi, không vị; chỉ nhìn thấy hình ảnh, âm thanh thì thầm kín." Farh dừng lưỡi, làm bộ đăm chiêu nói: "Thế hiện giờ mi ở chỗ nào? Từ, để tau đoán, cái miếng sắt đằng sau đúng không?" Farh vạch áo, nhìn vào bả vai của bản thân thông qua gương, miếng kim loại lúc trước vậy mà tiêu thất không thấy bóng dáng, thay vào đó là một hình xăm đen quái lạ.

Hình xăm, hay nói cách khác, ấn ký kỳ lạ này từ nhiều đoạn đường cong ngắn cách nhau, sắp xếp so le lại không theo trật tự nào, chung tạo thành hình vòng tròn, bên trong đột xuất mấy đường cong nhỏ mà nhọn, trông giống mấy căn gai xoắn ốc theo chiều nghịch kim đồng hồ, chỉnh tề nằm phía sau bả vai trái. Tinh xảo, lại mơ hồ toát ra chút gì đó thần bí khó lường.

"Không hẳn! Tôi đúng là vào từ nơi đấy nhưng vị trí đó chỉ là lớp nguỵ trang, bên dưới là bóng đa năng, số hiệu 908. Về phần tôi, hiện đang dung hòa huyết mạch bên trong cơ thể cậu, cũng gần xong rồi."

Farh theo lời đốm sáng tưởng tượng, buồn nôn nói: "Tởm vậy! Có điều tạm thời cứ cho rằng như mi nói đi."

"Còn tôi thì vẫn chưa tin được bản thân vốn là một với cái tên vô văn hóa nhà cậu." Đốm sáng ghét bỏ ra mặt.

"Kiểu gì được mà vốn là một với chả hai?" Farh nhíu mày khó hiểu hỏi.

"Chi tiết nói ra thì dài dòng, nhưng vắn tắt là tôi không biết. Chỉ nghe kể rằng chúng ta vốn là một.. Đúng rồi!" Đốm sáng nhảy cẫng lên.

"Sao nữa?"

"Cậu là vật chủ mà. 908 thuộc sở hữu của cả hai. Cậu thử xem, biết đâu được!"

"Thử gì cơ?"

"Đây, cậu lặp lại lời tôi như vầy.."

Farh chăm chú lắng nghe, bắt đầu hít sâu thở mạnh, mắt chuyển nghiêm túc, đưa tay che mặt tỏ vẻ nguy hiểm như trong hoạt hình: "908! Phân tích sâu tiến trình dung hòa huyết mạch và tìm kiếm lỗi!"

"Xác nhận lệnh, vui lòng chờ!"

Đốm xanh trôi nổi bên cạnh, mí mắt giật giật, ghét bỏ nhìn Farhrael: "Làm gì dị cha nội!"

Farhrael lại kinh ngạc quá đỗi, không ngờ nó được thiệt.

"R.. rr.. Phân tích hoàn tất, tiến độ hiện đạt 8, 357/9, 5. Không tìm thấy lỗi!"

"Chắc lúc hạ cánh mạnh quá, bị chập mạch chỗ nào rồi. Kệ đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi cũng được." Đốm sáng xanh chán chả buồn dây dưa.

"Bớt giỡn, kệ là kệ thế nào được, sửa lẹ lên!" Farhrael nghe thấy chập mạch liền gấp.

"Yên tâm, mấy cái này để thí một thời gian là lại đâu vào đấy thôi, xoắn lên làm gì, không chết được đâu!" Đốm xanh nói chắc như đinh đóng cột.

"Cái bóng gì đó của mi bị chập mạch, mà giờ nó dính ở trên người tau. Vậy nên tau hỏi lần cuối. Có sửa không?" Farhrael nhỏ nhẹ hỏi, tay nắm gối thủ thế sẵn.

"Từ từ, bình tĩnh, không sao thật. Bóng đa năng được lập trình sẵn cứ cách một đoạn thời gian sẽ tiến hành bảo trì, cập nhật hệ thống một lần, cho nên thật sự không có vấn đề gì lớn. Lại nói hiện tại tôi gần như hoàn thành dung hòa với cậu; một khi cậu xong đời, tôi cũng chả thoát kiếp được. Tóm lại là như vậy đó, hiểu chưa?" Đốm sáng trấn an Farh, cũng tự nhủ với bản thân, chắc lúc nhảy vào buồng lái đã bật công năng tự động bảo trì. Đúng, hẳn là bật rồi mới phải.

"Thề?" Farh bán tín bán nghi.

"Thề!"

Farh từ từ hạ gối xuống. Cả hai nhìn nhau một lúc.

"Nói tới nói lui, tau còn chưa biết tên mi. Mi có tên hay gì đó đại loại vậy không?"

Đốm sáng nhìn Farhrael, không hiểu cho lắm.

"Lần đầu gặp, tau tên là Farhrael, mọi người hay gọi tau là Farh." Farh đưa tay ra chào hỏi.

Đốm sáng xanh chăm chú nhìn tay Farh một lúc mới dần hiểu ra: "À, Linh Động, kế nhiệm vương, chủng Naniite. Rất vui được gặp lại cậu, 'vưa văn hóa'.. nhầm, nửa còn lại. Chặng đường về sau gian nan, mong cậu giúp đỡ." Linh Động tiến đến gần tay Farhrael, một đốm sáng xanh nhỏ hơn xuất hiện, chạm vào tay Farhrael.

Cú chạm mang đến cho Farh chút xúc cảm chân thật như chạm vào tay người. Cảm giác được đối phương nghiêm túc như vậy, hắn nhất thời lúng túng đáp lại: "À, ờ, ok, giúp đỡ nhiều."

Ánh nắng sớm từ chân trời phía đông xuyên qua cửa sổ đáp xuống giường, chen giữa góc tối căn phòng dấu vết ban mai, Farh quay mặt ngước nhìn, cả một đêm dồn dập còn chưa kịp chợp mắt.

Farh loay hoay với lấy chiếc đồng hồ đeo tay hằn nhiều vệt xước: "5: 45, chủ nhật. Hầy.. phải lên trường lao động công ích, nhờ phước của mi cả đấy. Hờ, thiệt không muốn đi tí nào hết!" Farh ngã người xuống giường, kéo chăn phủ mặt chán ghét đôi câu rồi bật người dậy, nhanh chóng chuẩn bị.

Linh Động nhìn Farh phóng xuống lầu, dần dần tan biến.

Bên dưới.

Linh Động nhô ra khỏi người Farhrael, tò mò nhìn đối phương đánh răng, rửa mặt.

Farh quay lại: "Người khác có nhìn thấy mi lơ lửng xung quanh tau không?"

"Tất nhiên." Linh Động thản nhiên đáp.

"Có cách nào không gây.." Farh còn chưa kịp hỏi hết câu đã thấy Linh Động bắt đầu phai mờ, biến mất.

"Alo, 1234, nghe rõ trả lời!" Âm thanh Linh Động vang lên trong đầu Farhrael.

"Tốt. Một điều nữa, sau này không phải bất đắc dĩ hay khẩn cấp thì tau muốn riêng tư, làm được không?" Farh đánh tiếng lòng.

"Được thôi."

"Ừm! Còn chuyện gì khác thì trên đường vừa đi vừa nói."

Trước cổng trường, Farhrael dắt xe đạp bước vào, định dựng sát vách phòng trực bảo vệ.

Bảo vệ ngồi bên trong quay sang nhìn, có chút ngờ ngợ đoán ra, nhưng vẫn cau màu lớn tiếng: "Này! Chủ nhật không có tiết, tới làm gì đây?" Lão bảo vệ hình thể to béo nhổm dậy chộp lấy khúc côn đen trầy xước, khí thế hung hãn bức người chuẩn bị lao ra bất cứ lúc nào.