Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 20: Quan tài vàng



Chuyện âm khí được giải quyết nhanh như vậy, ngay cả Lý Thư Nhạc cũng không nghĩ tới, phải liên tục cảm thán thầy tốt ra trò giỏi, Lý Dung Hạo nghe đến tai thiếu chút nữa thì chai luôn.

Hoa văn Phương Thiện Thủy vừa kéo từ trên bình sứ xuống, hiện giờ biến thành một bãi nước trong suốt giống như lưu ly, mơ hồ nhuộm sắc cầu vồng, Lý Thư Nhạc lão gia tử nhìn mà tấm tắc khen ngợi.

Lý Thư Nhạc: "Ta chỉ là từng nghe nói về quỷ khí âm cốt, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật. Nghe nói thứ này cần lửa thật hoặc lửa sét đánh, vây khốn vong hồn người chết oan, nung khô cùng với di cốt, cho tới khi quỷ oan hồn chết đi thành Tiệm, sẽ hòa tan vào bột phấn hiện lên màu trong suốt như lưu ly, còn gọi là lưu ly cốt. Nghe nói lưu ly cốt căn bản không sợ phép thuật trần gian, luyện vào trong đồ vật, sẽ làm cho trên đồ vật hiện ra độ bóng và hoa văn mà người luyện chế mong muốn, gần như là một loại ảo thuật có thể lấy giả đổi thật. Loại quỷ khí âm cốt dùng lưu ly cốt luyện thành này, nếu không phải có lòng đề phòng, là rất khó phát hiện, bởi vì trong lúc nhất thời không cảm nhận được khí âm sát gì. Ta vốn cũng không có phương pháp rất tốt đối phó, không nghĩ tới phương pháp của hiền chất được, giải quyết nó dễ dàng như vậy."

Phương Thiện Thủy nghe vậy, ngạc nhiên một chút: "Đây là lưu ly cốt?"

"Đúng vậy, luyện chế lưu ly cốt khó khăn, cần tinh lực trong người, lại cực dễ nhiễm oan nghiệt, đã tuyệt tích trong giới pháp khí từ lâu, chẳng biết tại sao lại gặp phải." Lý Thư Nhạc hít sâu một hơi.

Phương Thiện Thủy hiện tại trong lòng tràn đầy kích động, đã không nghe vào Lý Thư Nhạc đang nói cái gì nữa rồi.

Lưu ly cốt là một loại tài liệu được ghi lại trong [Luyện thi đại điển], có thể hấp thu thi sát oan nghiệt, tránh thiên cơ lôi kiếp, thậm chí có thể giúp luyện thi giữ vững tỉnh táo, không bị huyết sát ảnh hưởng phát điên không khống chế được.

Phương Thiện Thủy nghĩ, lưu ly cốt này có khi có thể giúp sư phụ sớm ngày khôi phục ký ức khi còn sống cũng nói không chừng.

Phương Thiện Thủy nhìn về phía Lý Thư Nhạc và Lý Vân Ngôn: "Chú Lý, hai người cần thứ này không?"

Hai người vội vàng lắc đầu, giống như Phương Thiện Thủy đang nói một chuyện buồn cười, loại đồ quỷ này lấy về làm cái gì?

Lý Dung Hạo ngược lại có chút tò mò, nhưng không biết tại sao, hắn hiện tại có chút ngượng ngùng nói với Phương Thiện Thủy.

Phương Thiện Thủy vui vẻ nói: "Vậy cháu cầm đi, đúng lúc cháu cần dùng lưu ly cốt."

Lý Thư Nhạc và Lý Vân Ngôn vui vẻ đồng ý, Phương Thiện Thủy cầm thứ này đi, vừa vặn giải quyết nỗi lo về sau cho bọn họ.

Lý Thư Nhạc: "Hiền chất cháu cầm nó, nhưng nhất thiết phải chú ý an toàn mới được."

"Chú Lý cứ yên tâm."

Phương Thiện Thủy nhìn xung quanh một lần, lại không biết dùng cái gì chứa chất lỏng giống như quả đông chảy này mới được.

Lúc này, Lý Dung Hạo vẫn im lặng quan sát Phương Thiện Thủy đột nhiên nói: "Trên xe tôi có bình giữ ấm, có thể chứ?"

Phương Thiện Thủy có chút ngoài ý muốn: "Có thể."

*

Lý Vân Ngôn cùng Lý Thư Nhạc có chút trẹo thắt lưng đều phải nằm viện, Phương Thiện Thủy cứu cả nhà bọn họ, nói cảm ơn nhiều nữa cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, chỉ có thể nhớ thật kỹ ở trong lòng, từ từ báo đáp.

Suy xét đến ngày hôm sau Phương Thiện Thủy còn phải đi quân huấn, nhìn đã sắp tám rưỡi, để Lý Dung Hạo cầm bình giữ ấm, sau đó thuận tiện đưa Phương Thiện Thủy về trường.

Lý Dung Hạo lúc này ngược lại thành thật, ngoan ngoãn đi chở Phương Thiện Thủy.

Trước khi ra cửa, chẳng biết Lý Dung Hạo nghĩ đến cái gì, nhân lúc Phương Thiện Thủy không chú ý, đem dây chuyền chữ thập ngược dài khảm kim cương đen trên cổ, cùng với mấy cái nhẫn xương khô đùa giỡn khốc trên tay, bỗng chốc ném vù vù vào trong thùng rác, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục theo sau.

Rời tòa nhà bệnh viện, Lý Dung Hạo im lặng đi theo Phương Thiện Thủy một lúc, đột nhiên dừng lại ở một mảnh đất trống không người, Phương Thiện Thủy kỳ quái quay đầu lại, chỉ thấy Lý Dung Hạo há miệng nhìn mình nửa ngày, đột nhiên gọi một tiếng: "Chú!"

Phương Thiện Thủy:.

Vốn còn tưởng Lý Dung Hạo muốn nói với mình cái gì, Phương Thiện Thủy yên lặng hai giây mới tìm về thanh âm: "Không cần gọi chú, chú Lý và sư phụ tôi là bạn, nhưng phương diện vai vế chúng ta vẫn là nói riêng đi, tôi còn không lớn tuổi bằng anh."

Phương Thiện Thủy vốn chỉ cho rằng cháu trai và vân vân chỉ là hai người Lý Vân Ngôn bọn họ nói đùa, lại bởi vì không quá am hiểu nói chen vào, vẫn không để ý tới vấn đề xưng hô.

Theo y nghĩ, dù sao chỉ là nói một chút, lẽ nào Lý Dung Hạo còn thật sự có thể gọi y là chú sao, được rồi, Lý Dung Hạo thật đúng là đã gọi.

Lý Dung Hạo gọi một tiếng chú rồi, gương mặt vốn nhăn nhó giống như buông lỏng ra, ngược lại cợt nhả sáp lại gần bắt đầu nịnh nọt: "Người giỏi làm đầu thôi, chú đã cứu cha cứu ông còn cứu cháu, từ hôm nay trở đi chú chính là chú ruột của cháu! Chào chú, chú lợi hại như vậy, có thời gian cũng dạy cháu hai chiêu, nếu không cháu trai ra ngoài bị người bắt nạt, chẳng phải ném mặt chú. Hắc hắc."

Phương Thiện Thủy:.

Nhưng mà y không hề muốn cháu trai lớn như vậy.

Sau đó, dọc đường đi Lý Dung Hạo đều chưa từng yên tĩnh.

"Chú, số di động của chú là gì?"

"Chú, bình thường chú thích chơi cái gì?"

"Chú, cuối tuần cháu dẫn chú đi chơi đi."

"Chú, chú để ý cháu một chút nha."

Quả nhiên sư phụ nói đúng, y thật sự còn chưa hiểu rất rõ xã hội này.

*

Phương Thiện Thủy từ chối Lý Dung Hạo đi cùng, cầm theo bình giữ ấm chứa đầy lưu ly cốt lên tầng bảy, lúc sắp quay về phòng ngủ, vừa vặn đụng phải một người từ đối diện đi tới.

Đó là một thanh niên rất tuấn tú, toàn thân nhã quý khí phái, lại thêm gương mặt tuấn tú trắng noãn, ở trong một đống than đen đến đến đi đi, có vẻ đặc biệt nổi bật, Thường Hào trước kia nhìn còn rất đại khí, đi theo sau lưng thanh niên này, cũng chớp mắt trở thành người hầu nhỏ làm nền.

Thanh niên vừa nhìn thấy Phương Thiện Thủy, liền dừng bước chân lại tỉ mỉ đánh giá, một lúc sau, nói với Phương Thiện Thủy: "Tướng mạo của cậu rất kỳ quái."

Thường Hào sau lưng thanh niên vô cùng kinh ngạc: "Anh Nguyên, trên mặt cậu ta còn đeo mặt nạ, anh cũng nhìn ra được kỳ quái?"

Thanh niên chỉ cười không nói, Thường Hào lập tức vỗ đầu, "Xem em nói này, anh Nguyên là ai chứ, đừng nói đeo mặt nạ, cho dù là đội khăn trùm đầu, người cũng đừng hòng giấu giếm được ánh mắt anh."

Thanh niên mất tự nhiên cười, quay đầu nói với Thường Hào: "Lời ấy tuy đúng, nhưng ở trong trường, không cần phải nói đến cao điệu như vậy."

"A ha ha, anh Nguyên, anh luôn khiêm tốn như vậy." Thường Hào nịnh nọt có chút gượng gạo.

Phương Thiện Thủy kỳ quái nhìn hai người, gật đầu coi như chào hỏi bạn cùng phòng Thường Hào, bước chân chuyển hướng muốn đi vòng quanh bọn họ.

Thanh niên đột nhiên duỗi tay đi cản Phương Thiện Thủy, treo lên nụ cười làm người thân thiết, nói: "Bạn học, có thể bỏ mặt nạ xuống không, tôi xem tướng cho cậu, miễn phí."

Phương Thiện Thủy đầu cũng không quay lại: "Không cần, mặt xấu sẽ dọa đến anh."

"Bạn học, cậu mây đen chiếu đỉnh, âm sát xúi quẩy quấn thân, nếu không tìm cách phá giải, sợ rằng chuyện ác quấn thân, không sống được bao lâu. Thật sự không để tôi xem? Cậu cũng đừng hối hận." Thanh niên vẻ mặt cao thâm hỏi ngược lại.

"Ta đi, nghiêm trọng như vậy á anh Nguyên?" Thường Hào vừa nghe, cũng lo lắng, thấy anh Nguyên gật đầu với lời mình nói, không nhịn được khuyên Phương Thiện Thủy, "Anh em, cậu để anh Nguyên xem cho cậu một chút đi, anh Nguyên là người có bản lĩnh thật sự, nói không chừng có thể giúp cậu tránh được một kiếp thì sao?"

Phương Thiện Thủy biết bản thân xảy ra chuyện gì, dùng ngũ quỷ vận tài trộm thần vật lại qua tay vứt bỏ, thủ quan luyện thi ở quỷ vực đất âm nhiều ngày như vậy, vừa rồi lại thu một Tiệm còn tự mình cầm ở trong tay, người này nói trên người y âm sát xúi quẩy quấn thân, ngược lại thật đúng là không sai, chẳng qua y cũng không sợ mà thôi, nếu để cho người ngoài mạo muội nhúng tay, ngược lại có lẽ hại người ta.

Phương Thiện Thủy vẫn cứ lắc đầu, từ chối thanh niên.

Thanh niên mỉm cười tránh đường, nhìn bóng lưng rời đi của Phương Thiện Thủy một lúc, mới mang theo Thường Hào còn muốn nói lại thôi quay lưng xuống dưới.

*

Núi Thanh Việt

Sau khi đoạn long thạch hạ xuống, bên trong động cũng xuất hiện thay đổi rất nhỏ.

Ở chỗ sâu trong động, mỗi ngày đều sẽ có ánh trăng, uốn lượn chiếu vào từ khe hở trên đỉnh, thẳng đến quan tài ở chính giữa.

Một làn hơi khói mờ mịt như mây khuếch tán, thi thể trong quan tài mở đôi mắt đỏ như máu.

Lúc này ngày hôm qua, người nọ rời đi.

Ngày hôm nay hắn đã tỉnh dậy, vì sao người nọ không có xuất hiện..

Không phải nói rất nhanh sẽ trở lại?

Đôi mắt trong bóng tối nhắm lại, một sợi dây nối liền từ trong ý thức đi tìm, không lâu sau, hắn cảm ứng được.. Người nọ ở phía đông bắc của hắn, một nơi rất xa.

Tại sao phải chạy xa như vậy chứ?

* * * Quả nhiên là muốn trốn hắn mà.

Bởi vì hắn muốn cắn y, bởi vì hắn muốn hút máu y, bởi vì hắn là quái vật..

"Két két.." Nắp quan tài giống như cửa gỗ mục, trong tiếng vùng vẫy thê lương, bị mở ra từng chút một.

Tóc dài như nước chảy rơi xuống uốn lượn bên cạnh quan tài, phát sáng óng ánh dưới ánh trăng.

Bước chân có chút cứng ngắc, như chậm như nhanh đi ở trong động, đi từng bước về phía trước, cuối cùng, bị ngăn ở trước đoạn long thạch phát ra ánh sáng vàng.

Không thể đến gần.

Con mắt đỏ như máu chợt lóe lên một tia thị huyết, ánh sáng vàng trên đoạn long thạch, lập tức giống như thuốc nổ bị dẫn cháy, bùm bùm nổ tung!

Ầm --!

* * *

Phương Thiện Thủy cả kinh, quay đầu lại lại không nhìn thấy người.

"Ngươi đang làm cái gì?"

"Hả, ta đang làm quan tài cho sư phụ." Sau khi nghe được thanh âm, Phương Thiện Thủy kỳ lạ mà buông cảnh giác, tiếp tục cầm cái búa đinh nhỏ, hì hục đập mỏ vàng nhỏ trong hầm mỏ tối đen.

Thanh âm kia nghe vậy, im lặng một chút, sau đó phê bình nói: "Màu vàng, xấu."

Phương Thiện Thủy giận: "Làm sao xấu, đây là vàng nguyên chất 24k."

".. Không có hoa văn."

Phương Thiện Thủy nhìn quan tài vàng sau lưng, phải nha, không có hoa văn.

Nghĩ tới đây, trong tay Phương Thiện Thủy đột nhiên có thêm một bình giữ ấm: "Hôm nay ta lấy được lưu ly cốt, chờ ta làm xong quan tài, luyện lưu ly cốt vào, vậy là có hoa văn rồi."

"Không thích vàng, cũng không cần hoa văn."

Phương Thiện Thủy quyết định tham khảo ý kiến của vị huynh đài rất có kinh nghiệm này: "Vậy ngươi thấy kiểu quan tài nào thì tốt? Bạc?"

".. Của ta là được, ta tặng quan tài của ta cho ngươi."

Trước mắt Phương Thiện Thủy dường như đột nhiên có thể thấy một quan tài gỗ màu đen, nhìn có chút quen mắt, ừ, hình như của sư phụ y cũng là kiểu dáng này.

Phương Thiện Thủy không muốn: "Quan tài của ngươi cũng làm bằng gỗ, kiểu dáng giống của sư phụ ta, vừa nhìn đã biết không bao nhiêu tiền, ghét bỏ."

"..."

Phương Thiện Thủy không để ý đến người kia, tiếp tục hì hục gõ mỏ vàng nhỏ của y, gõ gõ hình như gõ đến một khối đá cứng, gõ không được, vừa quay đầu, một bàn tay có móng tay màu tím đen rất dài, đưa cho y một cái búa lớn.

Phương Thiện Thủy tiếp nhận: "Cảm ơn, đúng lúc cần cái này."

Lúc này, một đợt kêu gào ô ô ô đột nhiên truyền đến, Phương Thiện Thủy chỉ cảm thấy chu vi nhoáng lên, đang sắp tỉnh lại, cổ tay đột nhiên bị túm lại, Phương Thiện Thủy ngẩng đầu, còn chưa kịp thấy rõ người cầm tay mình, một cái chớp mắt mơ hồ, người tóc dài đến đầu gối trong mộng, liền biến thành báo ảnh thiếu nữ thần tượng xinh đẹp đã có chút bay màu ở trên tường.