Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

Chương 18: Yêu lại từ đầu



Cuối tuần hôm ấy như thường lệ tôi tranh thủ về sớm để kịp đón Gia Huy, vừa đến trường tôi đã thấy bóng dáng vừa quen vừa lạ, tôi ngập ngừng đi đến và chào hỏi, vừa lúc ấy Gia Huy cũng thấy tôi và chạy ùa ra, tôi khẽ bảo thằng bé:

- Chào ông đi con!

Thằng bé vui vẻ chào, sau đó chú ấy mời mẹ con tôi đến công viên gần đó và tôi không thể nào từ chối được, và người đàn ông đó không ai khác chính là ba của Gia Luật – là người cũng có quen biết với gia đình tôi, khi vào công viên tôi cũng không biết nên mở lời thế nào, chú ấy hỏi tôi về công việc thế nào thì tôi trả lời thế ấy, chợt chú lại mở lời như để giải đáp thắc mắc của tôi:

- Chắc cháu ngạc nhiên khi chú tìm đến đây lắm đúng không?

Tôi chỉ khẽ gật đầu, chú ấy mới kể ra rằng Gia Luật đã nói rõ mọi chuyện và muốn kết hôn lần nữa, đương nhiên chú ấy không phản đối nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý bởi vì có rất nhiều lí do, chú ấy muốn hỏi ý kiến của tôi thế nào về chuyện đó, thật sự tôi khá bất ngờ về điều đó, tôi chỉ ấp úng trả lời tôi chưa nghĩ đến vấn đề đó, chú ấy lại cười bảo tôi rằng:

- Chú vừa sang nhà và gặp ba cháu, cả hai cùng ôn lại chuyện xưa cũ rất lâu, ta cũng nhắc đến chuyện hôn nhân của hai đứa và ông ấy bảo để hai đứa tự giải quyết lấy, cho nên cháu cứ suy nghĩ và nói với ta, ta sẽ theo ý kiến của cháu, hôm nào rảnh cháu đưa hai cha con Gia Luật về nhà cùng ăn cơm, Gia Luật lâu nay cũng không về nhà, nhưng cháu đừng nói Gia Luật là ta tìm cháu nhé, thôi ta về đây!

Nói rồi chú ấy đứng dậy đi đến xe và lấy một túi đồ chơi đưa cho Gia Huy, thằng bé vui vẻ nhận lấy và cảm ơn rối rít, sau đó chú ấy rời đi và vẫy tay tạm biệt hai mẹ con tôi, tôi không ngờ có ngày chú ấy lại đến tìm tôi thế này.

* * *

Tối ấy Gia Luật có hẹn tôi ra ngoài nhưng không nói sẽ đi đâu, cậu ấy tan ca cũng đã hơn bảy giờ tối nhưng thời tiết lại khá lạnh nên cậu ấy bảo không cần đưa Gia Huy đi cùng, chúng tôi cùng lên xe và chạy chỉ hơn hai mươi phút là đến nơi, trước mắt tôi là một ngôi nhà được thiết kế rất sang trọng, tôi ngạc nhiên quay sang nhìn cậu ấy và hỏi cậu ấy đưa tôi đến đây làm gì, không trả lời chỉ mỉm cười cậu ấy nắm tay tôi đi vào bên trong, ngôi nhà dường như mới được xây dựng vì chưa có nội thất bên trong và vẫn còn mùi sơn rất nồng. Cậu ấy đưa tôi đi khắp ngôi nhà và giới thiệu về mọi thứ, tôi có cảm giác rất quen thuộc với nơi đây mặc dù đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến, điều làm tôi thích nhất trong ngôi nhà chính là sân thượng với những chậu hoa xinh xắn và từ đây cũng có thể nhìn thấy biển, chợt cậu ấy lên tiếng:

- Tuệ Liên này! Chúng ta từng bỏ lỡ nhau một lần và tôi biết cũng có nhiều thứ mãi không thể xóa nhòa được trong cậu, thay vì sống mãi trong quá khứ, chúng ta có thể nào cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc phía trước không? Cậu.. cậu đồng ý kết hôn với tôi nhé!

Nói rồi cậu ấy quỳ xuống và lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn được đính hạt vô cùng bắt mắt, giữa không gian bầu trời đầy sao và cái thời tiết khá lạnh nhưng lòng tôi lại ấm áp vô cùng, tôi xúc động không nói nên lời chỉ biết nhìn cậu ấy, ánh mắt tôi và cậu ấy chạm nhau chứa bao ân tình, tôi mỉm cười và nói:

- Dạo này cậu xem ngôn tình hơi nhiều thì phải, cứ như học thuộc lòng vậy!

- Đoạn này đang lãng mạng đấy, cậu phải trả lời đi chứ! – Cậu ấy nói với vẻ giận dỗi pha chút buồn cười.

Tôi gật đầu và nói đồng ý, tôi vui sướng biết nhường nào vì khoảnh khắc này tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới, tôi bước đến nhón người lên và ôm cậu ấy thật chặt, tôi sợ khi tôi buông ra thì tôi sẽ mất tất cả, cậu ấy cũng ôm chầm lấy tôi và nói khẽ vào tai tôi:

- Cậu xem phim ngôn tình nhiều như vậy, liệu cậu có biết tiếp theo tôi muốn làm gì không?

Tôi ngơ ngác chưa hiểu lời cậu ấy nói thì lập tức một nụ hôn ập đến, cậu ấy nhẹ nhàng hôn lấy tôi, giữa trời đông giá lạnh nhưng có hai trái tim đầy yêu thương đang bên nhau, không lâu sau đó cậu ấy dừng lại, cả hai chạm trán vào nhau, cậu ấy lại thì thầm:

- Bắt đầu hôm nay cậu chính là chủ của căn nhà nà! Mà còn nữa, tiếp theo cậu muốn biết nam chính trong phim sau cảnh này thường làm gì không?

Nhận biết được sau câu nói ấy là một hành động không hề tử tế lại thêm ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, tôi liền buông cậu ấy ra và đi xuống lầu, tôi nói thêm đã đến giờ phải về nhà vì có lẽ Gia Huy đã đợi khá lâu, cậu ấy mỉm cười và chạy lon ton phía sau bảo tôi cùng đợi cậu ấy, nhưng tôi làm ngơ mà bước đi thật nhanh, có lẽ cánh cửa hạnh phúc đã mở dần trước mắt tôi.