Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

Chương 24: Những cảm xúc trong lòng



Sáng hôm sau khi tôi thức dậy đã thấy mình nằm trên chiếc giường quen thuộc, quần áo cũng được thay mới, ngồi dậy đầu vẫn còn đau nhức, theo thói quen tôi mở điện thoại xem giờ nhưng thấy rất nhiều thông báo và tin nhắn nên tôi nhấn vào xem, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Gia Luật đăng một bài viết trên mạng xã hội của cậu ấy, đó là dòng trạng thái đã kết hôn và đính kèm là một bức ảnh chụp tôi đang quay lưng nhìn ra biển đêm và bức ảnh còn lại là cả hai chúng tôi đan tay vào nhau để lộ chiếc nhẫn tôi đang đeo, cậu ấy còn nhấn mạnh dòng ghi chú 'Mối tình thời thanh xuân của tôi'. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Gia Luật và tiếng chuông lại vang lên cách giường tôi không xa, có nghĩa là cậu ấy đang ở đây, vội vệ sinh cá nhân xong trở ra ngoài thì thấy Gia Luật đang giúp bà tôi tưới cây, thấy tôi đến bà tôi liền trách sao tôi có thể uống rượu mà không biết đường về thế kia, tôi ngập ngừng khống chế chỉ là nồng độ rượu quá nặng nên tôi mới say chứ thực ra tôi không uống nhiều. Nói xong bà cũng không phiền đến tôi nữa, liền đi tưới mấy cây khác gần đó, Gia Luật cũng theo sau và cầm vòi nước dùm bà, thấy vậy tôi liền chặn ngang cậu ấy và hỏi về chuyện những bức ảnh và bài đăng kia, cậu ấy vui vẻ trả lời:

- Là cậu đồng ý cho tôi công khai mối quan hệ của chúng ta, bây giờ quay sang hỏi tôi là thế nào? Tôi có bằng chứng đấy!

Nói đến đây tôi cố nhớ lại đoạn kí ức tối hôm qua, lúc đến bãi biển tôi có nhớ là mình rất thoải mái và đoạn tôi nói thích cậu ấy là sự thật không phải tôi đang mơ, như sợ tôi quên cậu ấy còn ghi âm lại những lời tôi nói lúc đó, trong đoạn ghi âm, tôi nói rất rõ ràng là tôi thích cậu ấy, thích rất nhiều và muốn cả hai sẵn sàng để công khai mối quan hệ này. Nghe xong tôi không còn mặt mũi nào đứng trước cậu ấy nữa, tôi liền bỏ chạy vào phòng, cậu ấy vui vẻ nói với theo:

- Này! Mẹ sấp nhỏ, cậu phải nghe hết đoạn ghi âm này đã, còn nhiều điều thú vị lắm!

Nhưng tôi mặc kệ, vẫn một đường đi vào phòng, cảm giác xấu hổ khiến tôi trùm chăn kín đầu mặc dù thời tiết không hề lạnh, lại có tiếng chuông điện thoại của tôi, Hương Mẫn – bạn cấp ba của tôi gọi đến – cậu ấy vô cùng ngạc nhiên khi biết Gia Luật công khai mối quan hệ với tôi vì trước kia bạn bè cùng lớp trung học đều nghĩ chúng tôi là anh em họ, tôi ngập ngừng giây lát và bắt đầu giải thích với cậu ấy, sau khi nghe xong cậu ấy cũng chúc mừng vì tôi đã tìm thấy được hạnh phúc của riêng mình. Ngồi suy nghĩ một lúc lâu, tôi đăng nhập vào mạng xã hội của tôi, tôi nghĩ đến lúc mình nên giải thích về mối quan hệ năm xưa, bài viết tôi vừa đăng lên chỉ vừa mấy phút nhưng lượt xem từ bạn bè rất nhiều, cả bạn bè tiểu học lẫn trung học đều vô cùng bất ngờ. Lúc ấy chợt Gia Luật đẩy cửa đi vào, nhớ đến chuyện hôm qua tôi vội kéo chăn trùm người lại, cậu ấy phì cười, đi lướt qua để lấy điện thoại trong góc tủ và không quên nhắc nhở tôi ra ngoài ăn trưa vì mọi người đang đợi. Nghe tiếng đóng cửa tôi chui từ trong chăn ra và ngẫm nghĩ vì sao tôi lại xấu hổ, đó cũng là một chuyện rất bình thường mà, tự tin hơn với suy nghĩ đó tôi trở ra ăn cơm cùng mọi người.

Sau khi dùng bữa xong, thấy ba tôi có vẻ trầm tư Gia Luật liền đến nói chuyện với ông, ba tôi đi pha một bình trà, rót một ly để trước mặt ông và Gia Luật, Gia Luật cũng nhắc đến chuyện đã chuyển ra nhà riêng và xin phép ba tôi có thể cho tôi và Gia Huy sang nhà bên ấy thường xuyên hơn để Gia Huy quen với nhà mới, ba tôi cũng không từ chối, ngập ngừng một lúc lâu, ba tôi lên tiếng:

- Hy vọng sau này con có thể chăm sóc tốt cho hai mẹ con Liên Liên, tính con bé nhiều lúc hơi bướng nhưng lại rất biết lắng nghe, con chỉ cần chỉ lỗi sai của nó, nó sẽ tự biết mà sửa đổi.

Ba tôi lại rót thêm chén trà thứ hai và châm thêm một điếu thuốc, Gia Luật bên cạnh cũng vừa uống xong chén trà trên bàn, ba tôi lại tiếp tục nói:

- Gia Huy mấy năm nay không có được tình yêu thương từ một người cha nên mong con hãy bù đắp cho thằng bé nhưng cũng đừng vì thế mà nuông chiều quá mức.

Gia Luật hiểu những điều ba tôi sắp nói nên cậu ấy chỉ biết ngồi lắng nghe, lâu lâu chỉ đáp lễ bằng việc rót tiếp trà cho ba tôi, tôi từ bên ngoài mang một ít bánh vào nhưng nghe những lời ba nói tôi chợt dừng lại:

"Con cũng biết nhà ta chỉ có mấy đứa con gái nên từ nhỏ ta đã coi đó như tài sản vô giá mặc người ngoài chê cười sau này sẽ không có người nối dõi, cả hai chị em ta đều cho ăn học đàng hoàng nhưng không may chị con bé lại không được học đến nơi đến chốn vì lúc ấy gia đình còn quá khó khăn, đến khi Tuệ Liên đỗ đại học tuy chỉ là trường hạng hai nhưng đó cũng là niềm vinh hạnh của gia đình ngay lúc đó. Con biết không khi đó đi đâu ta cũng khoe về con bé nhưng rồi.. - nói đến đây ba tôi chợt nghẹn lại – những chuyện không mong đã xảy ra, ngày biết con bé mang thai lại không hề biết cha đứa bé là ai khiến ta thất vọng đến tận cùng, ngày con bé trở về nhà thật lòng ta muốn đánh nó một trận cho nhừ đòn nhưng không nỡ vì con dại cái mang, là lỗi của ta đã không dạy nó đàng hoàng, và những chuỗi ngày sau đó ta biết không hề dễ dàng gì với con bé, khi gia đình chịu những lời mỉa mai và chê trách từ hàng xóm xung quanh, còn con bé phải chịu từ bên ngoài và cả trong gia đình. Nhiều đêm không ngủ được ta vào xem mẹ con nó thế nào thì thấy một mình con bé ôm Gia Huy mà khóc, nhưng khóc không thành tiếng, có lẽ vì sợ mọi người trong nhà thêm lo lắng. Sinh con ra là cha là mẹ nhưng người theo con bé sau này không phải là ta, ta hi vọng con có thể thay ta chăm sóc tốt cho hai mẹ con nó, được không?"

Nghe đến đây tôi đứng bên ngoài đã rơi nước mắt từ bao giờ không hay, quả thật từ trước đến giờ ba tôi rất ít nói, những việc như thế này ông càng không quan tâm, nhưng hôm nay nghe được những lời thâm tình như thế này làm tôi không kìm được cảm xúc, Gia Luật và ba ở bên trong không biết tôi đang bên ngoài nên vẫn tiếp tục câu chuyện, Gia Luật hứa sẽ chăm sóc và cố gắng để tôi và Gia Huy có cuộc sống tốt hơn, ba tôi yên tâm hơn về lời hứa ấy, nói rồi ông đứng dậy đi ra ngoài, thấy vậy tôi liền nép mình sang bên cạnh để ba không thấy tôi, Gia Luật cũng trở ra ngay sau đó, thấy chiếc dép đang lấp ló ở góc tường, biết là tôi nên cậu ấy nhẹ nhàng đi đến. Lúc này nước mắt tôi lại chợt trào ra, không nói với nhau lời nào, cậu ấy ôm tôi vào lòng, những điều đã trải qua ở sáu năm trước cứ như một bóng ma lớn trong lòng tôi, tự hứa với mình sẽ không khóc khi nhắc về nó nữa nhưng tôi chưa bao giờ làm được, Gia Luật vỗ về tôi:

- Khóc cho hết hôm nay thôi, ngày mai và những ngày về sau sẽ là những ngày hạnh phúc của chúng ta, đừng khóc nữa nha, là tôi không tốt nên mới để cậu chịu thiệt trong những năm vừa qua, từ hôm nay chúng ta cùng nhau cố gắng nha!

Chúng tôi cứ đứng đấy, đâu đó là những tiếng nấc của tôi và những lời động viên từ cậu ấy, đến khi gần tối, cậu ấy trở về nhà, cảm xúc của tôi mới được như bình thường, sau hôm ấy tôi càng thêm yêu chính gia đình mình hơn, tôi từng cho rằng mình không may mắn khi sinh ra trong hoàn cảnh gia đình không tốt lại thêm nhiều biến cố nhưng chính những điều đó khiến tôi mạnh mẽ và cố gắng hơn. Hiện tại tôi lại thấy mình may mắn hơn khi có một gia đình đủ đầy, luôn bao dung và chào đón khi tôi gặp khó khăn, theo thời gian tôi thấy mình đã trưởng thành hơn, tôi không dám hứa điều gì cho tương lai chỉ mong rằng bản thân không ngừng cố gắng, không làm gia đình phiền lòng, là chỗ dựa vững chắc cho Gia Huy và Gia Luật ở tương lai!