Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

Chương 6: Yêu xa



Những tháng ngày sau đó tôi phải rời khỏi quê nhà để lên thành phố học vì lúc ấy thành phố tôi ở chưa phát triển lắm nên chưa có trường Đại học và đương nhiên đó cũng là lần đầu tiên tôi xa nhà, nơi thành phố tôi đến học có nhiều thứ rất mới mẻ và con người cũng thế - họ không thân thiện như người dân quê tôi, nhưng cũng may có chị họ tôi ở đó nên tôi đỡ phần nào bỡ ngỡ. Môi trường Đại học khá lạ lẫm với tôi khi học cùng lớp nhưng chưa chắc gì đã bằng tuổi nhau vì có những anh chị có thể học lại nếu thi trượt ở kì học trước, tôi khá rụt rè và không có gì nổi bật trong lớp, bước vào lớp đã kín chỗ ngồi, chỉ còn chỗ của một bàn nam gần đó, thấy vậy liền đi đến xin được ngồi, bạn ấy cũng không từ chối. Nhưng khi đến giờ ra chơi tôi đi vệ sinh lúc tôi vào lại lớp thì vô tình nghe bạn nam ấy nói chuyện với các bạn nam khác rằng:

- Lúc sáng tớ đang ngồi thì từ đâu có một con nhỏ vừa xấu vừa đen xin ngồi chung chắc là mê tôi rồi, nhưng rất tiếc tớ không phải là người dễ dãi!

Nói xong câu đó cậu ta cười với vẻ đắt ý, chợt lúc ấy điện thoại tôi rung lên là Gia Luật gọi tôi, tôi liền bỏ đi ra ngoài, Gia Luật hỏi tôi hôm nay thế nào, đi học môi trường Đại học có lạ lắm không, chúng tôi nói chuyện đến lúc tôi vào giờ học mới thôi, buổi học đầu tiên trôi qua cũng khá êm đẹp ngoài trừ bạn nam kia nói xấu tôi. Cảnh xa nhà cũng không hề dễ dàng gì, bình thường mỗi lần đi học về tôi đã có cơm ăn, nhưng hiện tại tôi phải tự đi chợ, tự nấu ăn vì chị họ tôi phải lên lớp cả ngày nên không có thời gian, tôi chợt cảm giác nhớ nhà vô cùng nhưng tự an ủi mình phải cố lên, tôi vì muốn phụ giúp gia đình nên đi tìm việc làm thêm vì năm nhất chương trình học cũng khá ít.

Tôi vẫn trên chiếc xe đạp cũ như thời cấp ba đạp thong thả trên khắp nẻo đường của một thành phố xa lạ, chỉ cần nơi nào có treo bảng tuyển nhân viên là tôi vào hỏi liền, thế là tôi được một shop quần áo nữ nhận làm, tôi vui mừng nhưng khi đến làm được một vài ngày họ bảo tôi khá trầm tính nên không thích hợp với công việc họ yêu cầu, tôi lại chạy khắp nơi để tìm một việc làm mới. Chị tôi bảo không cần phải vội vàng tìm việc như thế đâu sẽ ảnh hưởng đến việc học, chị sẽ cố gắng lo cho tôi nhưng tôi cảm thấy mình vẫn nên phụ giúp chị những khoản nhỏ nhất có thể.

Những ngày tháng Đại học đầu tiên đối với tôi khá nhạt nhẽo, không bạn bè, chỉ lên lớp nghe giảng viên trình bày bài đôi lúc là ghi ghi chép chép thật nhiều nhưng chẳng bao giờ xem bài, đến lúc bài thuyết trình nhóm thì vội vã hỏi xem các bạn có thiếu người không thì xin vào nhóm nhưng chẳng ai muốn cho một người không hòa đồng như tôi vào cả. Tôi lại cảm giác mình khá lạc lõng trong lớp học, đến ngày hôm ấy khi bạn ngồi bên tôi mải mê nói chuyện trong giờ học chợt giảng viên gọi tên bạn ấy đứng lên trả lời câu hỏi thì cậu ấy bối rối không biết trả lời thế nào, thấy vậy tôi ngồi bên cạnh chỉ phần đáp án cho cậu ấy, trả lời xong cô lại gọi tiếp tên tôi trả lời câu tiếp theo, may mà câu ấy tôi có theo dõi nên trả lời được ngay. Và cũng từ ngày hôm ấy tôi có được một người bạn, cậu ấy tên là Hạo Dân – một bạn nữ cũng khá trắng trẻo và dễ gần, tiếp đến là những bài kiểm tra kết thúc môn, không nói tôi giỏi giang gì nhưng tôi rất siêng học bài nên những bài lý thuyết của năm nhất tôi học rất nhanh, các bạn nam ngồi gần tôi bắt đầu có cái nhìn khác về tôi, thay vì nhìn tôi với ánh mắt khinh thường thì hôm nay lại bắt đầu bật chế độ năn nỉ tôi cho xin chép bài, tôi cũng không ngại từ chối vì đó cũng là kiến thức cơ bản thôi. Khi biết được điểm số thì các cậu ấy lại rối rít cảm ơn tôi, và cũng nhờ những lần kiểm tra như thế nên các bạn và tôi mới có khoảng cách gần hơn và từ từ tôi cũng đã dần quen với mọi người, tôi bắt đầu thoái mái và vui vẻ hơn mỗi giờ lên giảng đường.

Khoảng cách yêu xa như kéo dài hơn khi Gia Luật chuẩn bị nhập ngũ, hôm ấy là sinh nhật của cậu ấy vì muốn đón sinh nhật cùng tôi cậu ấy đã phải mất hơn tám giờ ngồi xe để di chuyển từ quê nhà đến thành phố - nơi tôi đang học chỉ vì muốn ở bên tôi ngày đặc biệt ấy. Tôi sau giờ học xin phép chị họ ra ngoài và dùng số tiền ít ỏi của mình để mua cho cậu ấy một chiếc bánh kem nhỏ, cầm chiếc bánh kem trên tay và đợi cậu ấy ở bến xe tôi vui đến khó tả, sau đó chúng tôi đi đến công viên gần bến xe để chúc mừng sinh nhật cậu ấy. Sau mấy tháng không gặp nhau tôi thấy cậu ấy gầy đi một chút và làn da cũng rám nắng hơn, sau khi ăn bánh kem chúng tôi lại đi ăn mấy quán lề đường cứ như chúng tôi của thời cấp ba chỉ khác là ở hai thành phố khác nhau, hôm ấy chúng tôi kể cho nhau nghe rất nhiều điều về việc học của tôi về cuộc sống thường ngày của cậu ấy, mãi trò chuyện thì đến lúc cậu ấy phải lên xe trở về nhà vì chỉ còn hai ngày nữa là cậu ấy phải đi nhập ngũ. Cả hai lúc ấy lòng rất buồn, dù không muốn xa nhau nhưng do cuộc sống và do chúng tôi còn quá non nót để quyết định mọi thứ nên phải chấp nhận, tôi đưa cậu ấy đến bến xe, xe vẫn chưa đến, cậu ấy bảo tôi về đi vì cũng đã khá trễ nhưng tôi muốn bên cạnh cậu ấy một lúc nữa, chúng tôi cùng ngồi xuống hàng ghế đá và lần này cậu ấy nắm lấy tay tôi, tay cậu ấy rất ấm và cậu ấy nói:

- Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, ráng học cho tốt, đến khi tôi xuất ngũ sẽ vào thăm cậu!

Lời hứa hẹn ấy là cả khoảng thời gian dài, tôi buồn không nói thành lời, nói rồi cậu ấy xoay người tôi lại, bốn mắt chợt nhìn nhau, lúc ấy tôi có chút bối rối, cậu ấy xích lại gần tôi hơn một chút, một chút nữa và rồi mũi cả hai chạm nhau, cả hai đều không nói gì, cậu ấy liền hôn nhẹ môi tôi một cái, một nụ hôn thoáng qua và rồi cậu ấy ôm tôi thật chặt, đó có lẽ là nụ hôn đầu đời của tôi, tôi chỉ khẽ thầm nói chúc mừng sinh nhật cậu ấy và lúc ấy xe cũng đã đến giờ xuất bến. Tôi nhìn chiếc xe lăn bánh mà trong lòng khá buồn, cậu ấy trên xe không ngừng vẫy tay chào tôi, và đêm ấy tôi thức đến gần sáng mới ngủ được, sáng hôm sau tôi đến lớp học với quầng mắt thâm đen.

Ngày cậu ấy lên đường nhập ngũ vẫn không quên gửi cho tôi một tấm hình thật đẹp, môi trường quân ngũ không cho phép được liên lạc với bên ngoài nên cậu ấy cũng không thể dùng điện thoại di động, tôi mỗi lần nhớ cậu ấy chỉ biết xem lại những tấm ảnh cũ mà chúng tôi từng chụp chung. Tôi đã dần quen với môi trường Đại học nhưng lại chợt cảm giác thiếu cậu ấy, tôi tự an ủi mình phải cố lên vì tương lai của cả hai đứa và rồi cuối tuần hôm ấy, cậu ấy được chỉ huy cho phép gọi người nhà và cậu ấy liền gọi cho tôi, tôi được biết cậu ấy đang nhập ngũ ở một tỉnh cũng khá xa với quê tôi và cuộc sống cũng không quá khó khăn lắm, cậu ấy cũng hứa sẽ gọi cho tôi thường xuyên khi được cho phép.

Đến kì nghĩ hè của năm nhất tôi được nghĩ khá nhiều nên tôi quyết định sẽ đi thăm cậu ấy nhưng cậu ấy không đồng ý vì sợ khi gặp tôi cậu ấy sẽ không kìm lòng được, thế là tôi chỉ về nhà chơi ít ngày sau đó quay trở lại thành phố hoa lệ để tìm việc làm thêm. Sau mấy tháng hè làm thêm tôi cũng tích góp được số tiền nhỏ để dành và đỡ đần chị tôi một vài tháng chi tiêu, khi ấy chị họ đã ra trường và đi làm nên chị ấy chuyển ra riêng, tôi ở trong căn phòng nhỏ cố gắng sau giờ học tôi lại nhận hàng về làm thêm, tôi không để bản thân mình có thời gian nghĩ ngơi và tôi thấy vui vì điều đó.

Thời gian ấy tôi cũng biết chăm chút cho bản thân hơn khi nhìn bạn bè ai cũng xinh xắn, dễ thương, tôi trích một phần nhỏ số tiền tiết kiệm của mình tự mua cho mình một cây son, một vài chiếc buộc tóc nữ tính dịu dàng và đương nhiên những điều đó tôi đều chia sẻ với Gia Luật. Người ta thường nói khi yêu xa khoảng cách sẽ làm hai trái tim dần dần rời xa nhau, lúc đầu tôi cũng lo sợ lắm nhưng Gia Luật luôn làm tôi vững lòng tin và cậu ấy cũng tin tưởng ở tôi, điều đó khiến tôi cảm giác được tôi đã tìm được đúng người mình thương, nhưng lúc ấy chúng tôi vẫn chưa công khai rằng chúng tôi đang quen nhau chỉ có hai đứa chúng tôi âm thầm bên nhau qua những năm tháng thanh xuân.