Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 69: Mãn nguyện



Mễ Mễ mặt này tối lại, ngày mài còn phải gặp Cố Ngụy Thành ở trước cửa nữa phải làm sao để đối mặt với anh ta được đây. Y Y cười trên nỗi đau khổ của Mễ Mễ, cô ấy khá thích thú với hành động của mình.

Điện thoại Mễ Mễ đổi chuông, là Ngụy Thành gọi đến, cô nhíu này lại dù không muốn những vẫn cố bắt máy.

“Alo”.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích.

“Em như vậy thật sự rất đáng yêu”.

Mễ Mễ thì ngược lại, cô mất bình tĩnh quáy người sang đá lấy Y Y để bớt giận. Cố Ngụy Thành không tha cho cô tiếp tục nói về vấn đề kia, sự kiên nhẫn bất ngờ của Mễ Mễ làm Y Y tròn mắt nhìn, “Cậu không chửi anh ta sao”.

Mễ Mễ cũng giật mình theo, “Chuyện gì thế sao mình lại thản nhiên nghe anh ta nói về bản thân như vậy”.

Giật mình tắt máy đi, đầu dây bên kia đang vui vẻ nói bỗng mất kết nối, anh bật cười thích thú, vẻ mặt chiến thắng nhìn màn hình điện thoại đang túi thui của mình, “Em rung động lần nữa rồi đúng không Lê Tiểu Mễ”.

Y Y ngồi bên nghe hết cuộc gọi điện của hai người cười phá lên trong sự thích thú, “Cậu đúng là phải cho tớ co một con mắt nhìn khác đấy haha”.

Mễ Mễ cười trừ, cô đứng dậy kéo Y Y ra bên ngoài, “Cậu về với người chồng đáng kính của mình nha, tớ phải đến bệnh viện”.

Y Y lắc đầu từ chối, “Hôm nay cậu không ca trực mà”. Mễ Mễ nghe xong tròn mắt nhìn cô bạn thân của mình, “Ai tình báo cho cậu thông tin đấy hả”.

Y Y chạy thẳng vô nhà, vẻ mặt tươi cười quay sang lè lưỡi với Mễ Mễ, “Còn lâu tớ mới nói cho cậu biết”. Mễ Mễ bất lực đóng cánh cửa lại.

*

Trời tối dần, Y Y xem quảng cáo ti vi nhìn thấy món kem lâu rồi không được ăn, ánh mắt sáng bừng lên chạy vào nhà bếp kéo bàn tay Mễ Mễ đang cho bát đĩa vào máy rửa bát đi ra ngoài, “Hừm hay là chúng ta đi ăn kem đi”.

Mễ Mễ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ chỉ số 9, ánh mắt cười nhạt, “Muộn rồi ăn kem vậy nhỡ mai viêm họng chồng cậu lại đổ lỗi cho mình”. Y Y nũng nịu lắc qua lắc lại cánh tay Mễ Mễ, “Không đâu, mình không nói cậu cũng không nói sao anh chồng mình biết được”.

Trước lời thỉnh cầu của Y Y, cô đành lấy điện thoại đang đặt trên bàn cũng đi đến cửa hàng tiện lợi. Mua xong cây kem, hai người nhìn chúng rồi thưởng thức, Mễ Mễ cắn một miếng cảm giác quen thuộc ấy bùng lên trong khoang miệng cô.

“Ngon thật đấy”.

Y Y bật cười, “Cậu tin tớ chưa, thời tiết này, khung giờ này ăn kem là hợp lý nhất”. Bỗng điện thoại Y Y đổi chuông, cây kem cũng đưa sang cho Mễ Mễ chạy qua một góc, “Chồng à, anh gọi em muộn thế”.

An Đoàn nhìn qu khung hình thấy Y Y đang ở ngoài đường vẻ mặt lo lắng nói, “Mễ Mễ cho em ra ngoài muộn vậy sao, mau về đi”.

Y Y cười ngượng, nhìn thấy bóng người quen thuộc đang tiến lại về phái Mễ Mễ, Y Y nói nhỏ với An Đoàn, “Không phải đâu em đang tạo cơ hội cho hai người kia đấy”.

Mễ Mễ thoáng một cái đã không biết Y Y đã chạy đi đâu, quay người lại nhìn thấy bóng người cão ráo đang đứng nhìn mình. Cố Ngụy Thành nghiêm nghị nhìn hai cây bên ở hai bên, “Em làm bác sĩ rồi mà không biết việc ăn kem buổi tối ảnh hưởng như thế nào sao”.

Mễ Mễ lắc đầu, cô bỗng run sợ như bản thân vừa ăn vụng mà bị bắt tại trận vậy.

“Không có đâu, một cây là của Y Y”.

Cố Ngụy Thành lắc đầu hướng mắt về xung quanh, “Em bảo của Y Y nhưng ngoài đường giờ này chỉ thấy mỗi hai chúng ta thôi”.

Mễ Mễ khó tin quay lại, đúng thật không có một bóng người đi ngang qua, Y Y trốn sau gốc cây cười nhỏ, “Chồng thấy em lợi hại không”.

An Đoàn gật đầu, hai người tiếp tục xem diễn biến của hai bạn trẻ đang giận hờn nhau kia.

Cố Ngụy Thành nhíu mày lại, “Kem chảy hết rồi đừng ăn nữa”.

Mễ Mễ khuôn mặt tiếc nuối nhìn hai cây kem, bản thân mới ăn được một miếng cũng tại Y Y không biết đã chạy đi đâu.

Mễ Mễ đi đến vòi nước gần đó rửa tay, khuôn mặt cô không được vui, Cố Ngụy Thành bất lực.

“Anh mua kem khác cho em”.

Cây kem cũng quay lại vào tay Mễ Mễ, lần này đã được đựng cẩn thận, cô thưởng thức trong sự vui vẻ. Cố Ngụy Thành nhìn khuôn mặt mãn nguyện ấy giống với 5 năm trước.

“Em quả thực vẫn giống như hồi đó”.

Mễ Mễ khựng lại, “Em không thay đổi nhưng ai đó có vẻ đã thay đổi rất nhiều”.

Cố Ngụy Thành quay người lại, “Em có thể nói cho anh biết vì sao năm đó lại nói chia tay không”.

Mễ Mễ bật cười, “Anh muốn biết vậy sao”.

Nghe xong, Cố Ngụy Thành sững người năm đó Mễ Mễ có đến sao, nhưng lá thư gì đó anh thật sự không nhận được. Mễ Mễ cười nhạt, “Xem ra anh vẫn như vậy, nụ cười của anh với em là thật hay giả cũng còn không biết”.

Cố Ngụy Thành lắc nhẹ đầu, “Không tình cảm của anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi cả”.