Thanh Xuân Năm Ấy Giờ Ra Sao?

Chương 1: Sắp có hàng xóm mới



Vẫn như mọi ngày, hôm nay là một ngày đẹp trời. ánh sáng ấm áp của một buổi sương sớm chiếu qua khung cửa sổ vào căn phòng của 1 một cô gái đang nằm trên chiếc

giường với kiểu thiết kế là một màu lam nhẹ. Còn xung quanh căn phòng được lên màu với hai tông màu chủ đạo chính là màu trắng và xanh dương nhẹ.

Cốc….cốc….cốc….

- Con yêu ơi! Dậy đi sáng rồi, muốn bị trễ học đúng không nè!

Giọng nói của một người phụ nữ phát ra từ phía ngoài cửa vào bên trong căn phòng của cô gái làm cho cô phải từ từ mở mắt ra và đáp lại lời của người phụ nữ ấy.

Dạ mẹ! Con biết rồi!

Mẹ cô nghe tiếng con gái mình trả lời lại thì mới yên tâm đi ra chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, còn cô trong phòng nằm lăn qua trái, qua phải cho tỉnh ngủ hơn. Khi đã cảm thấy tỉnh táo hơn rồi cô mới ngồi dậy vươn vai và bước xuống chiếc giường êm ái, yêu quý của mình. Cô gái đó chính là Lục Nhiên.

* Sơ lược về Lục Nhiên một tý nhé. Lục Nhiên hiện tại là một cô gái lớp 11. Là một người năng động, tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người và thích sự vui ve hạnh phúc. Nói chung là một cô gái có tính hướng ngoại *

Sau khi sắp xếp lại giường và vệ sinh cá nhân xong, Lục Nhiên mở cửa với tay lấy cặp ngay trên ghế trong phòng mình ra để trên đằng sau chiếc ghế mình ngồi ăn và bắt đầu ngồi xuống, mẹ cô cũng đã dọn ra đầy đủ, gia đình bắt đầu dùng bữa cùng nhau. Cô đang ăn thì ba cô mới lên tiếng:

- Lục Nhiên à! chiều nay con tan học là về nhà ngay cho ba đó có biết chưa!

Cô nghe ba mình nói thế liền bĩu môi đáp lại:

- Sao thế ạ? chiều nay con có hẹn đi chơi với bạn con rồi, thế nên là chiều nay con không về sớm được đâu ba ạ!

Mẹ cô thấy con mình đã ham chơi mà còn nói như thế thì buông đôi đũa xuống mà giải thích:

- Hôm nay sẽ có hàng xóm mới chuyển đến nhà đối diện

nhà mình. Thế nên, con mà về sớm thì gia đình ta sẽ qua đó hỏi thăm nhà họ một tiếng

Nghe mẹ nói thế hai mắt cô sáng lên hiện rõ tia vui mừng

- Thật sao ạ? Thế thì khu của chúng ta lại thêm phần ấm cúng và có thêm tiếng ồn rồi. Được! thế chiều nay con sẽ về sớm để cùng gia đình mình qua chào hàng xóm.

Cái lý do khi mà cô nghe có hàng xóm mới mà vui như vậy là vì cô thích sự ấm cúng từ những người hàng xóm xung quanh, từ cái khu của mình ở. Mà mỗi lần Lục Nhiên về hay đi đâu đó nhìn căn đối diện là cô cảm thấy nhà đối diện có phần lạnh lẽo.

Vừa nói vừa dùng bữa thì cũng đã xong phần ăn sáng, cô đứng dậy phụ mẹ dọn và lấy balo trên ghế cô vừa ngồi bước ra mang giày vào,Lục Nhiên đứng dậy sau khi mang giày xong quay lại nhìn ba mẹ mình chào một tiếng rồi cất bước đi học.

Nói là đi bộ đến trường thôi chứ Lục Nhiên cũng chỉ đi vài bước ra tới trạm xe buýt và chờ xe tới chở lên trạm gần trường sau đó là bước xuống và đi bộ đến trường học.

Khi vừa bước lên xe, xe đã chật kính người rồi. Khó khăn lắm cô mới có thể chen vào ở chỗ đứng gần cuối ghế. Lục Nhiên mới nhìn sang chỗ có một nam sinh đang ngồi mà kế bên là một cái ghế trống, cô mới lại chỗ nam sinh và lên tiếng:

- Nè bạn gì đó ơi! Có thể nào đứng dậy cho mình vào ngồi ghế ở trong được không?

- Lymarie -