Thanh Xuân Ngọt Ngào‍

Chương 11: Uy hiếp (H nhẹ)



(*C*hap này khá dài, g****ầ**n 1500 t**ừ** lậ**n, haha phá** kỉ lụ**c t**ừ củ**a m**ấ**y chap tr**ướ**c mình vi**ết**.)

Sau khi rời công ty, cô đi thẳng tới trung tâm mua sắm, cô phải thử vài bộ đồ quyến rũ mới được tự thưởng cho thiên tài diễn xuất.

Hừ cô phải quyến rũ hết nhân viên của Phùng chết bầm để anh ta biết không có anh ta bà đây vẫn còn đầy người xếp hàng chờ có cơ hội đựoc chăm sóc cô mới được.

Mua chán chê xong cô đi uống cà phê, ăn bánh ngọt rồi mới về. Sáng nay cô đã xin nghỉ để chuyển tới căn hộ mà anh hai mua tặng cô, cách công ty không xa mấy, căn hộ có 1 phòng khách và hai phòng ngủ, một phòng bếp, trong mỗi phòng ngủ lại có ban công,thích hợp cho người thích sự thoáng mát như cô.

Khá rộng khi chỉ có một mình cô ở nhưng cũng rất thoải mái. Nhờ có đươc căn hộ đắt đỏ ở trung tâm thành phố mà hôm nay tâm trạng cô mới tốt để chiến đấu với Trần Ngọc Linh.

Ngày hôm sau.

Mạc Vân Ly mặc một thân váy bó sát lộ ra thân thể mềm mại quyến rũ tới công ty.Vào đến đại sảnh, không biết bao ánh mắt thèm thuồng của đám nam nhân dán lên thân thể cô, hận không thể đè cô ra mà chiếm lấy. Nở một nụ cười quyến rũ, Vân Ly tặng cho họ nụ hôn gió rồi vào thang máy ấn tầng cao nhất, Mọi hành động của cô đã lọt vào tầm mắt của ai đó.

Vân Ly làm việc được một lúc thì Phùng Tử Mặc tới:

- Phùng tổng chào buổi sáng nha.

Vị nào đó làm lơ, bước tới, túm tay cô nghiến răng quát:

- Ai cho cô ăn mặc như này đi làm? Cô làm kĩ nữ sao? Hay coi công ty của tôi là quán bar?

Cô tức giận hét lớn:

- Á...Anh cần gì phải nói nặng lời như vậy? Tôi có làm ảnh hưởng tới công ty sao? Không thấy tôi vẫn chăm chỉ làm việc hay sao?.

- Cô ăn mặc như vậy là muốn quyến rũ ai?

- Dù tôi quyến rũ ai thì cũng không quyến rũ anh. Anh tức giận cái gì?

- Sao? Cô muốn quyến rũ người nào? Hửm? Cô là muốn tìm người thỏa mãn nhu cầu tình dục hay là tiền tài?

- Liên quan gì tới Anh.

Rút tay lại cô đang muốn rời khỏi phòng, nhưng chưa kịp mở cửa đã bị anh kéo lại.

- A...phùng tổng anh muốn làm gì... Ưm...

Chưa kịp nói hết, đôi môi hồng của cô đã bị khóa chặt bởi nụ hôn mãnh liệt từ anh. Cô cố gắng giãy giụa khỏi vòng tay ám ảnh này, nhưng càng muốn thoát ra thì anh càng siết chặt. Anh bóp má cô, ép cô hé miệng. Chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào khoang miệng, hút hết mật ngọt cùng dư vị bấy lâu nay làm anh nhớ nhung. Nhưng tận hưởng không được bao lâu thì cảm nhận được mùi máu tanh, hắn lập tức tha cho đôi môi đã sưng đỏ của cô.Cô vậy mà lại cắn anh, mùi vị máu tanh sộc lên:

- Ha? Cắn tôi? 4 năm trước cô phản bội tôi là vì tôi không đáp ứng nhu cầu của cô? Lên giờ cô cố ý quyến rũ nhân viên của tôi?

- Anh nói bậy.

- Hừ. Hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô.

- Dừng lại..a...

Nói xong, anh đặt cô lên bàn làm việc, chiếc cà vạt nay trở thành một món đồ được anh dùng để trói cô. Đôi môi mỏng đó một lần nữa chiếm lấy môi cô, nó mãnh liệt, cũng có ngọt ngào, nhưng đa phần là sự chiếm hữu hiện rõ qua hành động của anh. Rõ ràng nụ hôn này không có vị ngọt như lời đồn, nhưng nó lại làm anh nghiện, làm anh muốn đắm chìm, nó như một vòng xoáy từng chút cuốn anh vào men say tình ái.

Cô bị anh hôn đến đỏ mặt, dùng sức lực nhỏ nhoi đấm vào ngực của anh, mong muốn anh thả cô ra. Anh buông tha cho môi hồng, nhưng bộ quần áo trên người cô từng chút rời khỏi cơ thể mảnh mai, rơi xuống sàn nhà. Anh hôn cô tới khi cả 2 đều hô hấp khó khăn mới chịu buông. Nhân lúc Mạc Vân Ly cố gắng hít thở không khí, Phùng Tử Mặc liền xé váy của cô, cảnh xuân lộ ra khiến cô run rẩy khóc nức nở:

- Phùng Tử Mặc, tôi không nợ anh. Mẹ anh chính là người ép tôi rời xa anh, có nợ cũng là mẹ anh nợ tôi. Anh không có quyền cưỡng ép tôi.

- Hừ.! Cho dù có lý do gì thì cô cũng là người sai. Hôm nay đừng hòng thoát khỏi tay tôi.

- Anh... A... Tên khốn đây là công ty. Mau buông tôi ra.

- Cô còn biết đây là công ty? Cô ăn mặc như vậy mà dám nói như vậy với tôi?.

Nói rồi anh liền xé lớp phòng bị cuối cùng của cô, giải phóng vật nam tính mạnh mẽ không chút chần chừ liền cắm sâu vào cơ thể cô vì đây là lần đầu của cô nên nó khiến cô khóc trong đau đớn:

- A... Phùng Tử Mặc, tên khốn mau cút ra,đau quá.

Cảm nhận được lớp màng bị chọc phá anh giật mình cố gắng làm chậm tốc độ nhưng tiếng rên rỉ quyến rũ của cô khiến anh như muốn nổ tung. Mặc kệ cô khóc cầu xin nhưng Phùng Tử Mặc bị đắm chìm trong sung sướng, không thèm để ý cô nói gì cứ thế thúc mạnh vào nơi sâu nhất. Dần dần cơn đau qua đi thay vào đó là sự khoái lạc, cô rên rỉ theo từng điệu nhấp của anh:

- A...ưm....a...ha... A.....

- Sao hả? Bị tôi thượng rất sướng phải không? Có đủ thỏa mãn cô không? Hửm?

Mỗi lần hỏi anh lại thúc mạnh tới nơi sâu nhất khiến cô thở dốc. Sau màn mây mưa kịch liệt, anh bế cô đi tắm rồi ôm cô ngủ trong phòng nghỉ.

Nhìn cô mệt mỏi ngủ say, anh cảm thấy hối hận vì đã làm mất lí trí, nhưng đâm lao phải theo lao anh sẽ lợi dụng việc này để trói cô bên cạnh.

4h chiều.

Cô mệt mỏi mở mắt, toàn thân đau nhức, thân dưới đau như bị xe cán qua vậy. Đứng còn không vững nói gì tới đi, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Tỉnh rồi?

- Anh... Tên khốn sao anh dám làm vậy.

- Sao? Chẳng phải cô cũng rất hưởng thụ hay sao còn rên lớn như vậy?

- Anh nói bậy.

- Bậy hay không cô tự nghe đi, nói rồi lấy ra bút ghi âm không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, /bút ghi âm vang lên tiếng rên rỉ, âm thanh ngọt ngào của cô/:

- Anh....anh muốn gì thì mới xóa đoạn ghi âm đó đi hả?

- Làm người tình của tôi hoặc tôi sẽ công khai cho cả thế giới biết cô dâm đãng như thế nào trên giường của tôi. Ba mẹ cô sẽ nghĩ gì về cô?

- Phùng Tử Mặc, từ khi nào anh trở lên đê tiện như vậy?

- Mau lựa chọn.

Tâm như chết lặng ánh mắt đau thương cười khổ ra điều kiện:

- Tôi đồng ý nhưng tôi có điều kiện, tôi và anh chỉ là bạn giường, không được phép can thiệp vào đời sống của nhau. Và anh phải cho tôi thời gian cụ thể.

- Được, nhớ kĩ lời cô nói. Tôi muốn cô làm người tình của tôi trong 2 năm. Cô làm được không?

- Được mong anh giữ lời hứa xóa đoạn ghi âm sau 2 năm.

- Thành giao. Tan tầm đi. Hôm nay cô mệt rồi, tôi cho cô về nhà nghỉ ngơi.

- Được.

Đi trên đường lớn nước mắt cô không ngừng rơi, từ khi nào anh lại trở lên như vậy? Là vì năm đó cô đã rời đi sao? Anh là đang muốn trả thù cô sao? Hay đối với người phụ nữ nào anh cũng như vậy? Nhưng cô đâu biết, đây cũng là lần đầu tiên của anh, vì yêu cô nhưng sợ cô rời đi lần nữa mà phải dùng cách tàn nhẫn này để giữ cô lại.

Còn anh, anh biết những lời nói, hành động cường bạo cô sẽ khiến cô tổn thương, nhưng vì anh quá yêu cô, không muốn cô rời xa mình mà chấp nhận để cô hận anh.

(*Từ** chap sau sẽ ng ược nu9 một chút và nữ phụ được mẹ na9 bày mưu tìm cách hãm h***ại.)