Thanh Xuân Thân Ái

Chương 2



Tháng chín là khai giảng, tôi nghênh đón những năm tháng cao trung của đời mình.

Mặt trời đầu thu rọi những tia nắng chói chang xuống trường trung học Phong Nhất, xuống đám người chen chúc rậm rạp trên sân trường, có cả phụ huynh và học sinh, thậm chí có học sinh còn có hai ba vị phụ huynh đi kèm, loa phóng thanh trên cao không ngừng vang lên tiếng cảnh báo mọi người duy trì trật tự, đáng tiếc không có hiệu quả gì.

Tôi đứng trong hàng ngũ chờ đăng ký, đang nghiêng đầu ngắm nghía phong thái của hai bạn học phía trước, thì một cơn lốc lao tới, cơ hồ đem tôi đẩy ngã lăn ra đất, “Chúng ta học cùng lớp nè Mộ Sanh.”

Thanh âm vô cùng ngọt ngào, trong miệng còn tản ra mùi dâu tây. Nhưng mà hình thể chính là yếu tố phân biệt con người tốt nhất, từ trên xuống dưới đều là tròn vo. Tôi ổn định vững vàng sau công kích, nhìn chằm chằm ba giây, rồi ôm chầm lấy cô ấy, vui sướng kêu lên, “Đúng vậy bạn học Đại Hoa, tớ nhiệt liệt hoan nghênh cậu!”

Đại Hoa nghĩa là đóa hoa, trong số đám nhóc phần lớn đều gầy yếu như cây giá đỗ không đủ dinh dưỡng, thì cô ấy rõ ràng là mỡ màng rực rỡ như đóa hoa.

“Chúng ta phải ngồi cùng bàn nha.” Đôi mắt cô ấy cong lên thành một sợi chỉ.

“Biết rồi.” Tôi chụp bàn tay cô ấy, “Nhưng mà đăng ký trước đi, hôm nay đông đúc quá.”

Chúng tôi là từ sơ trung đã ngồi cùng bàn.

Đến lượt tôi, nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, vô cùng xứng đôi, tôi thật hối hận đã không mang di động ra ngoài, ít nhất có thể chụp lại cảnh đẹp này.

“Chào bạn, bạn học Trần mời ký tên chỗ này.” Cô gái phát ra tiếng nói nhẹ nhàng trong trẻo.

Tôi giả vờ kinh ngạc nói, “Bạn học này sao lại biết tớ họ gì, lớp nào hay thế?!”

Bên cạnh, Đại Hoa bị biểu hiện thậm xưng của tôi chọc cười.

“Không lẽ là, cậu để ý tớ lâu rồi?” Tôi chống tay lên bàn, diễn xuất nhập vai vô cùng.

Khanh Ngữ bất đắc dĩ cười cười, “Được rồi, đừng đùa nữa, ký nhanh lên đi.”

Tôi hi hi ha ha vừa ký tên vừa nói, “Ba chúng ta đều ở cùng một lớp à, thật tốt quá, Lục Minh đâu?”

“Tớ ở lớp bảy, cách vách với các cậu.” Chàng trai mặt mày anh tuấn bên cạnh mở miệng.

Vừa xong liền nghe được một giọng nữ e thẹn cất lên, “Học... học trưởng, em có thể xin số QQ của anh không?”

Lục Minh cười nhẹ nhàng “Mình không phải học trưởng, mình cùng khóa với các bạn. Mình cũng không chơi QQ.”

Thật là nói dối đến mặt không đỏ tim không đập. Tôi lắc đầu, thấp giọng nói với Khanh Ngữ “Uy hiếp của cậu rất lớn nha, nhìn xem những nữ sinh đó kìa, hai mắt đều nhìn cậu ấy chằm chằm, không dời đi được luôn.”

Đại Hoa vỗ vỗ vai tôi, “Vậy cậu nhìn xem các nam sinh kia hai mắt nhìn ai chằm chằm không dời đi được?”

Nam sinh đang ký tên vừa thấy Khanh Ngữ, tức khắc hai tay run run không cầm được cây bút.

Đúng vậy, bọn họ đều có sức uy hiếp.

Ba vị tiểu đồng bọn này, đều là bạn học cùng lớp sơ trung với tôi, Đại Hoa là ngồi cùng bàn, thân nhau nhờ bộ truyện tranh “Hải tặc vương”. Còn Khanh Ngữ thì...à..hẳn là phải kêu tên đầy đủ của cô ấy là, Tư Đồ Khanh Ngữ.

Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy cái tên này trên tờ danh sách lớp, tôi đã cảm thấy tên rất đẹp, không ngờ người thật còn đẹp hơn nhiều.

Đó là ngày khai giảng, mọi người đều không mặc đồng phục, một cô bé mặc sơ mi trắng, váy sọc caro, tóc dài xinh xắn đi vào tới, không khí ồn ào nhốn nháo trong lớp tức khắc yên tĩnh, cô bé đó đi đến ngồi vào chỗ phía trước tôi, sống lưng đến là thẳng tắp.

Tôi nhớ con chữ rất tốt vì thế chưa đầy mấy giờ đồng hồ, hầu như tên của cả lớp tôi đều nhớ hết. Chỉ có mình cô bé ấy, cách tôi gần như vậy, thế mà cả ngày tôi chưa nói chuyện được với cô ấy câu nào. Có một câu nói như thế nào nhỉ là: “Chỉ có thể nhìn, không thể chạm”, vì vậy tôi không dám làm thân với cô ấy.

Cuối cùng vẫn là cô ấy bắt chuyện với tôi trước. Một lần chuyển tiết, tôi đang tìm sách tiếng Anh cho tiết học kế, cô ấy bỗng nhiên xoay người, làm tôi giật cả mình, “Cho mình hỏi...” gương mặt trắng nõn của cô ấy hiện lên hai rặng mây đỏ, thanh âm nhỏ nhẹ: “Bạn có mang cái kia theo không?”

Nếu là thời điểm hiện tại khẳng định là tôi hiểu, nhưng lúc ấy tuổi còn nhỏ, cái kia là cái gì, tôi nhất thời không hiểu mô tê gì, lại sợ cô ấy cảm thấy tôi quá ngốc, chỉ xụ mặt, “Bạn nói rõ ràng xem, là cái gì cơ?”

“Ôi, đồ ngốc” Đại Hoa vỗ vào đầu tôi một cái, xong rồi bàn tay bụ bẫm đó đã thay tôi đưa qua một cái băng vệ sinh hồng nhạt, “Cái này mà cậu còn không biết à.”

“Cảm ơn bạn.” Cô ấy rất lễ phép nói.

Nhờ việc này chúng tôi thân hơn một chút, tôi cố ý hỏi tên cô ấy, cô ấy nói một lần, tôi nói không nghe rõ, cô ấy cầm sách giáo khoa ngữ văn ra viết cho tôi xem — Tư Đồ Khanh Ngữ, chữ thanh thoát phóng khoáng, ngòi bút còn mang theo một chút cảm giác lạnh thấu xương, cùng phong cách bên ngoài thật không giống nhau gì cả.

Trong ban yêu cầu thành lập tổ học tập gồm bốn người một nhóm, Khanh Ngữ kéo Lục Minh tới, cậu ấy là danh nhân trong lớp, thành tích tốt lại còn điển trai, chỉ là tính tình khô cằn, đặc biệt là không thích nói chuyện, rất dễ khiến người khác hiểu lầm cậu ấy kiêu ngạo.

“Có thể cho cậu ấy gia nhập không?”

Khanh Ngữ là lớp trưởng, cậu ấy là lớp phó, cũng coi như là thân thiết.

Cậu ấy vẫn là không nói lời nào, gật đầu một cái rồi ngồi xuống.

Sau này Khanh Ngữ lén nói cho chúng tôi biết, ba Lục Minh lúc nghỉ hè vừa qua đời, cậu ấy buồn bã ở nhà suốt một tháng không muốn đi học, mẹ cậu ấy nhờ mọi người tới khuyên giải. Giáo viên sau khi hiểu được hoàn cảnh gia đình nhà cậu ấy đã dặn dò Khanh Ngữ chú ý chiếu cố cậu ấy nhiều hơn.

Bây giờ lại thêm tôi và Đại Hoa tới chơi với cậu ấy. Mỗi lần học nhóm, tôi thường ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, khi đó tôi còn chưa hiểu gì về tình yêu, tôi chỉ cảm thấy, nếu chúng tôi sinh hoạt trong một bộ phim truyền hình, vậy Khanh Ngữ và Lục Minh phải là nam nữ chính. Nam nữ chính nên ở bên nhau, bạch đầu giai lão.

Sau này ngẫm lại, cái tôi nhìn thấy khi đó, là tình yêu thuở ban đầu của bọn họ. Lúc đó, chính là lúc đẹp nhất.

Tóm lại, bây giờ Khanh Ngữ và Lục Minh, sớm đã là một đôi trong lòng tôi cho nên lúc bọn họ tuyên bố ở bên nhau, tựa như nhìn thấy đầy tinh tú rực rỡ trên bầu trời đêm vậy, thật là vô cùng tốt đẹp.

Lúc chúng tôi bước vào phòng học của lớp tám, các bạn học cũng lục tục đi vào, Khanh Ngữ làm xong công việc điểm danh cũng chạy tới, chủ nhiệm lớp đã đến từ trước, trong lớp đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay hoan hô. Tôi và Đại Hoa đều thấy nhiều thành quen, nhưng Khanh Ngữ vẫn là hơi lúng túng, cô ấy đi đến chỗ tôi chừa lại ngồi xuống, tôi đưa một tệp khăn giấy cho cô ấy, “Lau mồ hôi đi.”

Chủ nhiệm lớp là một sinh viên nữ vừa mới tốt nghiệp, họ Diệp, người rất ôn hòa nhã nhặn, đối với loại tình huống này cũng khoan dung nói: “Xem ra nhan sắc trong lớp chúng ta thật có giá trị nha.”

Mọi người đều ngượng ngùng cười cười.

“Được rồi, cô đã tự giới thiệu xong, từ nay về sau, cô chính là chủ nhiệm lớp tám chúng ta. Phong cách của cô, về sau các em từ từ tìm hiểu sẽ biết, cô cũng sẽ từ từ tìm hiểu trường hợp của mỗi em. Không nói nhiều nữa, bây giờ phân công công tác các hạng mục chung của lớp.”

“Lớp trưởng sẽ do em Tư Đồ Khanh Ngữ tạm thời đảm nhiệm, lớp phó là.....”

Cả lớp đột nhiên bộc phát ra một tràng nhiệt liệt vỗ tay, tôi thừa dịp loạn lạc “hức hức” kêu vài tiếng, Khanh Ngữ một tay đỡ trán, lại cố ra vẻ bình tĩnh lấy bút viết cái gì đó.

Cô Diệp giơ tay ngăn tiếng hô hào, “Xem ra lớp trưởng rất được hoan nghênh, vậy là tốt rồi. Nhưng mà hiện tại ban cán sự lớp, đều chỉ là tạm thời, bao gồm đại biểu từ các năm trước, căn cứ vào thành tích thi cuối cấp của các em năm ngoái để tuyển chọn ra. Cô giới thiệu một chút ban cán sự lâm thời, cán sự ngữ văn em XX, cán sự toán học em XX....cán sự chính trị em Trần Mộ Sanh.”

“Hả?” Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

“Cô dạy môn chính trị, cán sự môn là em nào, đứng lên cô nhìn xem.” Cô Diệp nói.

Tôi chậm rì rì đứng dậy, cô Diệp nhìn tôi cười cười, xoay người lấy ra một xấp bài thi, “Lát nữa, cô sẽ cho các em làm một bài trắc nghiệm đơn giản, đừng lo lắng, không khó chút nào đâu.” Vừa định phát ra nhưng vừa đưa ngang đỉnh đầu của một bạn ngồi đầu bàn, đột nhiên cô Diệp lộ ra vẻ mặt thực đáng yêu, “Ôi chao, lấy nhầm bài lớp bên cạnh rồi, xấp này đã làm rồi. Trần Mộ Sanh, phiền em một chút, em đến văn phòng của cô đổi lại giúp cô nhé, chồng đầu tiên hàng thứ nhất là lớp các em.”

“Dạ dạ.”

Tôi hoảng hốt đi lên bục giảng, tiếp nhận xấp giấy trong tay cô giáo, vội vàng ra khỏi phòng học. Đây là nhiệm vụ đầu tiên, tôi phải làm thật hoàn mỹ, trong lòng có chút nôn nóng, cứ cắm đầu đi về phía trước, không cẩn thận đụng vào một người, còn may bài thi không rớt, tôi cũng không ngẩng đầu lên liên tục xin lỗi, “Thực xin lỗi thực xin lỗi....”

Mắt nhắm mắt mở tôi định lủi đi cho nhanh, thì phía sau truyền đến tiếng quát lớn, “Trần Mộ Sanh, cậu đứng lại đó cho tớ!”

Tôi ngẩn ra, người quen sao? Tôi xoay người, đối diện với gương mặt đen thui kia, ký ức lập tức quay trở lại, “Tân Đường?”

Hắn cuối cùng cũng bớt đen mặt, cười: “Xem ra không mất trí nhớ ha.”

Tôi không hề nghĩ tới, cậu bé nho nhỏ gầy gầy năm đó, bây giờ trưởng thành đã là một thiếu niên mặt mũi khôi ngô như vậy.

Chúng tôi nhìn nhau cười.

“Cậu đã cao hơn rất nhiều nha.” Tôi cơ hồ muốn ngước nhìn hắn, trong lòng tính xem hắn cao bao nhiêu rồi. Nếu không phải hắn chủ động gọi tôi, tôi thật sự nhận không ra hắn mà. Hắn trước kia còn luôn nói tôi đen, bây giờ chính hắn lại có một làn da màu lúa mạch rồi kìa.

Hắn nghiêng nghiêng nhìn tôi, liếc mắt một cái, “Cậu mập ra.”

Không phải rất vô nghĩa sao? Tôi lúc trước dáng người bé xíu gió thổi qua là lảo đảo, bây giờ lớn rồi, kiểu gì thì cũng phải mập hơn chứ.

Cửu biệt trùng phùng, vẫn là không nên để lộ quá nhiều thì tốt hơn. Tôi giật nhẹ khóe miệng, hỏi hắn: “Sao cậu lại trở lại vậy?”

“Tớ đã nói sẽ trở về.” Hắn không chút e ngại, khua môi múa mép.

Sau khi tan học, tôi dẫn hắn về nhà, cửa đã để ba đôi giày, hắn có vẻ xa lạ, tôi cởi giày ra đi vào trước, “Mau qua đây, giới thiệu với cậu mấy người bạn của tớ.”

Ba tên kia đã bá chiếm TV nhà tôi, không hề nhúc nhích dán mắt nhìn chằm chằm màn hình, chỉ có Khanh Ngữ còn có chút lương tâm, quay đầu lại nhìn tôi, “Mộ Sanh về rồi à, ủa, đây là..?”

“Bạn...chào bạn.” Tân Đường có chút hoảng loạn gật gật đầu.

Quả nhiên, nam sinh ở trước mặt mỹ nữ đều như nhau.

“Mộ Sanh, cậu nhanh như vậy đã quen bạn mới rồi à?” Đại Hoa cũng quay đầu, trong miệng còn nhai khoai tây thái lát.

Tôi đang muốn nói chuyện, thì Lục Minh có vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên, “Bạn cùng bàn, cậu sao lại đến đây?”

Tân Đường cũng cười, hai người lấy phương thức bắt tay của nam sinh hỏi thăm nhau, Lục Minh giới thiệu hắn với Khanh Ngữ và Đại Hoa, Đại Hoa nhanh chóng nuốt vào khoai tây lát, ngạc nhiên che miệng lại, “Thì ra cậu chính là Tân Đường trong truyền thuyết sao!”

“Nghĩa là sao?”

“Chính là cậu đó, tại cậu bỏ đi mới khiến Mộ Sanh yên lặng suốt....”

Tôi hoảng loạn vội kéo lấy Tân Đường, “Đi đi đi, đến nhà cậu đi, tớ muốn thăm dì Mang, nhanh lên.”

Điều tôi không nghĩ tới là nhà Tân Đường đã có thêm một thành viên, lúc dì Mang thân mật lôi kéo tôi, một cô bé xinh xắn nhấp nháy đôi mắt ngập nước, quang minh chính đại nhìn chằm chằm tôi, dì Mang bế cô bé lên, “Tân Tống, mau gọi chị đi.”

“Chị, chị ơi.” Cô bé phát âm còn chưa rõ ràng, nhưng nghe vào tai càng làm cho người ta thấy rất đáng yêu.

“Em bao nhiêu tuổi?” Tôi đùa với khuôn mặt nhỏ của cô bé.

Cô bé đột nhiên chúi người về trước, đến trước mặt tôi “Chị ơi, chị ôm đi.”

Tôi đối với cô bé khả ái này thật không biết làm sao bây giờ.

Ở chơi với dì Mang một lúc, Tân Đường đưa tôi ra ngoài, vừa rồi ở bên trong, tôi nghe được dì Mang giải thích lí do dọn về của nhà họ với hàng xóm đến thăm là – Công ty chú Tân gặp vấn đề, bên cạnh đó Tân Đường vẫn luôn kiên trì muốn trở về, dì Mang bất đắc dĩ cười: “Vốn dĩ dọn ra thành phố lớn chính là muốn con cái có điều kiện sinh hoạt tốt hơn, nhưng nó lại muốn trở về. Giờ lại có Tân Tống, chúng tôi liền nghĩ, vẫn là trở về tốt hơn, kinh tế cũng không quá nặng nề như vậy.”

“Trần Mộ Sanh,” ngoài cửa nhà hắn, Tân Đường nhìn tôi, lại cúi đầu đá viên sỏi dưới chân.

“Làm sao vậy?”

“Cậu bây giờ cũng không thiếu bạn bè.” Giọng điệu hắn đột nhiên trở nên chua lòm.

Tôi thiếu bạn bè bao giờ? Tôi muốn nói như vậy, nhưng cảm giác như vậy rất không tim không phổi, vì thế chỉ gật gật đầu, “Đúng vậy.”

“Cậu!” Vẻ mặt hắn đột biến, xoay người muốn bỏ đi, tôi đột nhiên cảm thấy, cảnh tượng sinh hoạt ngày xưa khi còn bé của chúng tôi sắp tiếp diễn rồi.

“Tân Đường.” Tôi mở miệng gọi hắn lại, dừng một chút, “Hoan nghênh cậu trở về.”

“Ừ.” Hắn không quay đầu lại, lạnh lùng trả lời một tiếng, nhưng động tác đóng cửa lại nhẹ nhàng hơn rồi.

Trong túi di động rung lên, tôi mở ra, là một tin nhắn mới, tin nhắn tôi đợi đã rất lâu:

“ Học kỳ mới, chúc cho mọi thứ thuận lợi. Người gửi: Trần Phồn”

Lòng tôi tràn ngập vui mừng, đặt điện thoại lên ngực, tôi nhảy nhót rời đi.

Nhưng tôi không hề biết, phía sau cánh cửa kia, cậu thiếu niên khẩu bất đối tâm nọ, vẻ mặt hiểu ra, nụ cười gượng gạo...

Thanh xuân thân ái của chúng tôi, chính thức kéo ra bức màn trình diễn của nó.