Thanh Xuân Thân Ái

Chương 39



Tôi chạy trốn về phòng, bắt đầu thu dọn hành lí, bà ấy đuổi theo vào, nhìn động tác của tôi, vẻ mặt không thể tin, “Con muốn làm gì?”

Tôi không để ý tới bà ấy, tiếp tục bỏ quần áo vào trong va li, bà ấy bước tới ngăn động tác của tôi lại, giọng nói có chút run rẩy, “Trần Mộ Sanh, con muốn làm gì!”

“Đây là hậu quả việc mẹ nói dối, con không thể sống với mẹ được.” Tôi nhìn bà ấy, nói.

“Con điên rồi sao? Con ở chỗ này có điều kiện tốt như vậy, khoan đã khoan vội đã, con gái, Mộ Sanh, nghe mẹ nói, mẹ sẽ tìm trường học tốt nhất cho con. Con sẽ được giáo dục ở một môi trường tốt nhất. Con sẽ không phải trải qua sự đau khổ giống mẹ, mất hết nửa đời người mới ngoi lên được khỏi vũng bùn. Ngay bây giờ con lập tức có thể có cuộc sống tốt nhất. Con đừng hoảng loạn, vì tương lai của mình suy nghĩ kỹ càng một chút đi!”

“Vũng bùn?” Tôi quả thực không thể tin được, “Mẹ ở bên con 10 năm, là một vũng bùn sao?”

Bà ấy thở ra một hơi, “Mộ Sanh, không có một người mẹ nào không thương con của mình, con là tất cả của mẹ, con quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì. Cho nên sau khi có con mẹ đã xin nghỉ việc, mẹ cho rằng chỉ cần có con là đủ. Nhưng mà mẹ không cam tâm, mẹ sống vô cùng khó chịu, mẹ biết rằng đó không phải là cuộc sống mà mẹ mong muốn.”

“Vậy còn con thì sao? Mẹ có biết con muốn gì không?”

“Mẹ sẽ cho con những điều kiện tốt nhất, để cho con lựa chọn những thứ mà con muốn trong đó. Mộ Sanh, con còn trẻ, con có biết trên đời này, có bao nhiêu người phải mưu sinh rất vất vả, và không được lựa chọn bất cứ thứ gì. Bây giờ mẹ có thể cho con lựa chọn tốt nhất.”

Tôi phủi tay bà ấy ra, “Được thôi, con lựa chọn về nước.”

“Con về nước làm gì? Ngay cả thi đại học, con cũng chưa thi, con còn muốn lãng phí thời gian nữa hay sao!”

“Con có thể thi lại năm sau, cuộc sống mà con muốn, có thể từ từ bù đắp lại.”

Bà ấy nhắm mắt lại, bất đắc dĩ ngồi trên giường, hai tay ôm mặt, “Đám trẻ các con bây giờ, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Con gái, con chưa từng sống trong khổ cực, con chưa từng nhịn đói, con chưa bao giờ bởi vì nghèo hèn mà cảm thấy xấu hổ đâu...”

“Con biết, con là một người rất may mắn.” Động tác xếp quần áo của tôi thong thả hơn, mẹ của tôi bây giờ có vẻ già hơn ngày hôm qua rất nhiều tuổi. Ngày hôm qua, cho dù có mặc mãi một cái áo ngủ thì cũng vẫn rất nữ tính và xinh đẹp. Còn bây giờ đột nhiên biến thành một người mẹ bất lực đối với con của mình.

Tôi ngồi xuống bên cạnh bà ấy, nhẹ nhàng hít vào một hơi. “Những lời mẹ vừa nói, làm con cảm thấy rất yên tâm.”

“Yên tâm cái gì?”

“Yên tâm là vì, bây giờ cuộc sống sinh hoạt của mẹ khiến mẹ rất hài lòng, mẹ rất bận rộn nhưng mẹ rất vui vẻ. Cuộc sống này rất hoa lệ, rất đa dạng, không phải là thứ mà mẹ muốn hay sao? Bởi vì con cảm thấy rất xa lạ với mẹ, cho nên con đã nghĩ sai rằng mẹ cũng không hài lòng với cuộc sống hiện tại. Nhưng mà bây giờ con đã hiểu, tất cả những điều này, đều là những điều mẹ muốn. Mẹ cứ từ từ mà hưởng thụ cho tốt đi, tự chăm sóc bản thân mình. Con cũng hy vọng mẹ có thể tôn trọng quyết định của con. Có thể trong tương lai, con không thể nổi bật và sáng lấp lánh. Nhưng con sẽ hết sức cố gắng, để có thêm nhiều lựa chọn cho tương lai của mình.”

Một hồi lâu sao bà ấy không nói gì. Cho đến khi một cảm giác ấm áp úp lên mu bàn tay tôi, tôi mới nhìn về phía đôi mắt bà ấy. Chỗ đó đã ươn ướt. Bà ấy là một người phụ nữ kiên cường như thế. Thế nhưng cuối cùng bà ấy cũng đã thể hiện được một chút tình cảm dịu dàng đối với tôi, “Con gái của mẹ đã thật sự trưởng thành rồi. Cuối cùng thì mẹ đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian mà con trưởng thành...”

“Rất nhiều, rất nhiều.” Tôi mỉm cười.

“Xin lỗi con, là mẹ đã quá ích kỷ. Mẹ đã không để ý đến cảm nhận của con, mà làm ra một quyết định qua loa như vậy. Mẹ thật sự chỉ muốn bù đắp cho con thật tốt. Cho nên Mộ Sanh à, con có thể suy nghĩ lại một chút không? Con hãy tin mẹ, mẹ sẽ không để cho con thất vọng.”

Tôi trầm mặc hồi lâu, cầm tay bà ấy, nhẹ nhàng nói, “Con cũng rất ích kỷ, cho nên mẹ à, bồi thường tốt nhất mà mẹ dành cho con chính là sống cuộc sống của mẹ thật tốt, đừng hối hận về những gì trước kia nữa. Mẹ cũng biết rồi đó, con tuy là một đứa con ích kỷ nhưng con cũng rất thương mẹ.”

Bà ấy bước tới ôm chặt tôi, cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy nhưng cái ôm của mẹ vẫn rất ấm áp.

Lúc Krissica biết tôi sẽ trở về nước, chị ấy đã vô cùng giận dữ, chị ấy dùng tiếng Anh mắng chúng tôi một hồi lâu. Mẹ tôi cũng dùng tiếng Anh giải thích với chị ấy. Khả năng nghe của tôi lúc đó tự động yếu đi rất nhiều, vì thế tôi đành ôm một bồn quả anh đào, đứng ở một bên vừa ăn vừa nhìn.

Tối hôm ấy, Krissica chạy đến phòng tôi, chị ấy chui vào chăn của tôi, ôm eo tôi, nhỏ nhẹ xin lỗi tôi, “Chỉ là chị rất buồn khi em muốn đi. Chị biết chúng ta có thể trở thành chị em tốt, nhưng em không thích chỗ này. ”

“Tôi rất thích chị, Krissica. Chỉ là, tôi cần phải trở về.”

Chị ấy buông tôi ra, rầu rĩ nói, “Em đã có người yêu rồi.”

“Ai cơ?”

“Là anh chàng Tân Đường kia đúng chứ?”

Bỗng nhiên bị người khác nhắc tới cái tên này, trong lòng tôi nhảy lên, sau đó ừ một tiếng thừa nhận.

“Thật sao? Cậu ấy là bạn trai em rồi hả?” Chị ấy quay đầu, đôi con ngươi màu lam trong suốt.

“Vẫn... vẫn chưa.”

Chị ấy than nhẹ một hơi, “Ôi, chị cũng có vấn đề về tình cảm. Có lẽ là chị và Ron sắp chia tay rồi.”

À, chính là anh chàng tóc vàng hôm nay gặp. “Vì sao, anh ta rất đẹp trai mà.”

“Anh ta lên giường với cô gái khác, chị không thể chấp nhận được.”

“Lên...” Tôi bỗng nhiên ho khan, “Vậy phải chia tay cho sớm đi thôi.”

“Nhưng anh ta đối với chị rất tốt. Cảm giác giữa hai người bọn chị cũng rất đặc biệt. Lần trước lúc lên giường, anh ta đã nói với chị...”

“Khoan đã, chờ một chút.” Tôi hoảng sợ ngắt lời chị ấy. “Chị nói chị và anh ta, hai người đã... Chị hiểu mà...”

“Có gì lạ đâu? Hai người thích nhau, chị đương nhiên cũng thích làm...”

“Được rồi, tôi đã hiểu. Mọi người ở đây tương đối cởi mở, tôi vẫn còn bảo thủ lắm.”

Chị ấy rất hứng thú nhìn tôi, “Mộ Sanh, không phải là em và Tân Đường vẫn chưa....”

“Đương nhiên là không rồi!” Mặt tôi đỏ bừng lên, tôi còn chưa có bất cứ một ý tưởng gì về phương diện đó!

“Thật là kỳ lạ.” Krissica lẩm bẩm nói, “Thích một người, làm những việc đó là rất bình thường thôi mà? Vì sao em phải sợ hãi như vậy?”

“Con gái chúng ta phải tự biết bảo vệ cho mình.”

“Chị có bảo vệ cho mình mà, bọn chị đều biết chú ý an toàn trong...”

“Bỏ đi, đổi đề tài đi.” Tôi kịp thời ngắt lời chị ấy.

“Vậy ngày mai mấy giờ em bay?”

“Đi chuyến sớm nhất.”

Krissica nhìn tôi, “Em có biết vì sao chị đến tìm em không? Không hiểu vì sao, chị rất thích em, tuy rằng, nhìn em cũng không có gì đặc biệt.”

“Tôi...nên đi ngủ rồi.”

“Nói đùa thôi,” Chị ấy lắc lắc tay tôi, “Chị cũng thích Vivian, mẹ là tấm gương của chị, chị cũng muốn trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ giống như mẹ. Mộ Sanh, em rất may mắn đó, mẹ rất thương em. Còn chị, ngay cả mẹ chị như thế nào chị cũng không biết.”

May mắn? Đây đã là người thứ hai nói với tôi như vậy, tôi có thật là một cô gái may mắn không? Chẳng lẽ chỉ có bản thân tôi mới cho rằng tôi không may mắn?

Hay là có thể nói, mọi người đều thích lấy những gì mà mình không có, đi so sánh với những gì mà người khác có. Vì thế bản thân chữ ‘may mắn’ này, phần lớn là để đánh giá người khác, chứ không phải là bản thân mình...