Thanh Xuân Thân Ái

Chương 52



Bữa tối kết thúc, Lục Minh còn đang nói chuyện với Tân Đường, Lâm Vĩ Trạch cũng chuẩn bị ra về, anh ta vẫy vẫy tay gọi tôi tới.

“Chuyện gì?”

“Lúc nãy thật sự là tôi thua sao?” Anh ta sờ sờ đôi mắt, “Tôi cũng rất tự tin cho rằng cậu sẽ không xử sự theo cảm tính.”

Tôi mỉm cười, “Là do cậu quá tự tin vào bản thân thôi.”

“Ý cậu là khả năng nấu ăn của tôi không bằng anh ta hay sao?”

“Đúng vậy, đối với tôi là không bằng.” Cũng có thể là bởi vì thói quen, chỉ có thức ăn do Tân Đường làm ra, thì mới hợp với khẩu vị của tôi.

Anh ta còn muốn nói thêm thì Đại Hoa đã chạy tới, “Nè, anh chàng đẹp trai, tôi cũng muốn về, có thể đưa tôi đến trạm giao thông công cộng được không?”

“Thật ngại quá...”

“Không có gì phải ngại, mọi người đều là bạn bè mà.” Đại Hoa một tay đẩy anh ta ra ngoài, lại quay lại chớp chớp mắt với tôi, “Tớ biết cậu không thích loại này, cứ giao cho tớ.”

“Ừ.” Tôi vừa lòng gật đầu, “Giao cho cậu toàn bộ.”

- -------

“Nè nè Mộ Sanh, cậu có nghe tớ nói gì không?”

Một hôm tôi đang ở trong phòng ký túc xá đọc sách tiếng Anh, con nhóc Lâm Hiểu Hiểu lại thần bí mờ ám sáp tới, “Ký túc xá nữ của chúng ta gần đây có chuyện lạ.”

“Chuyện gì lạ?” Tôi duỗi tay lấy túi khô bò cô ấy đang ôm, mở ra lấy một miếng nhét vào trong miệng, híp mắt hỏi, “Lại có ai yêu thầm bị cậu biết được à?”

“Ôi chao, lần này không phải yêu thầm!”

“Không phải? Vậy là, đồng tính sao?”

An Tĩnh ở bên cạnh, đánh vào vai Lâm Hiểu Hiểu, “Cậu thấy chưa, Mộ Sanh đã bị cậu dạy hư rồi.”

“Tớ tôn trọng tất cả mọi khuynh hướng giới tính và tình cảm, nhân thú yêu nhau cũng có thể.”

“Trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy hả? Không phải là chuyện này, ký túc xá chúng ta bị đồn là có ma đó.” Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt, “Không biết có giữ được mạng hay không, ở đó yêu với đương gì?”

Tôi méo miệng, “Chuyện ma tớ đã nghe được từ lúc còn nhỏ rồi, còn có thể có ý tưởng nào mới mẻ hơn không?”

“Ủa, không phải cậu không dám coi phim kinh dị hay sao? Sao bây giờ lại không sợ ma nữa?”

“Hai chuyện không giống nhau mà, tớ không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng xem phim kinh dị thì dễ dàng bị ám ảnh ở trong đầu, không thể nào dứt ra được, cho nên rất dễ sinh ra liên tưởng.”

“Tớ thì vừa sợ vừa thích.” An Tĩnh rụt rụt, “Hiểu Hiểu, cậu đừng nói nữa, mấy lời đồn như vậy nghe vào tai cũng cảm thấy sợ hãi.”

Lâm Hiểu Hiểu vỗ bàn một cái, “Tớ cũng không muốn nói, nhưng tớ đã nghe được rất nhiều bạn học nói như vậy, còn ở ngay nhà vệ sinh cùng tầng với phòng chúng ta đấy, có người nghe được tiếng khóc, có người nhìn thấy váy dài màu đỏ nữa, tóc dài, không có chân, đúng là ma nữ rồi còn gì. Tớ nghe được có thể không nói với các cậu hay sao?”

“Hèn gì tối qua cậu cứ nhất mực muốn tớ đi WC cùng cậu."

Trong phòng có buồng tắm, nhưng quy tắc của ký túc xá là đi vệ sinh thì phải giải quyết bên ngoài nhà vệ sinh chung.

“Tớ thật sự rất sợ, hôm nay lại nghe thấy có người nói với tớ việc đó, ôi, hay là chúng ta đến chỗ cô quản lý nói chuyện đi.”

Tôi phì cười ra tiếng, “Cô quản lý đâu có biết bắt ma.” Sau đó lại xua tay, “Không sao đâu. Cùng lắm buổi tối đi vệ sinh, tớ sẽ đi với cậu, đúng lúc tớ còn chưa gặp ma bao giờ.”

Hai người bọn họ tức khắc yên tâm hơn, sau đó Lâm Hiểu Hiểu lại nói rất nhiều chuyện về các truyền thuyết ma quái linh tinh ở quê cô ấy.

Buổi tối đang ngủ ngon lành, đột nhiên một loạt âm thanh rầm rì đánh thức, tôi trợn mắt, là vẻ mặt khiếp đảm của An Tĩnh, “Mộ Sanh, tớ đau bụng quá, cùng tớ đi WC được không?”

Mộng đẹp khó tỉnh, tôi xoay người qua, “Đừng phiền vậy mà, giải quyết ở trong phòng đi.”

“Không được, Chu Ý hôm nay đã về rồi, cậu ấy sẽ mắng chết tớ mất.”

Chu Ý có thói ở sạch, giường ngủ lại ở gần WC, cho nên mới khó khăn với quy tắc này như vậy.

Nghĩ đến ban ngày, mình đã hứa như vậy, tôi đành phải đứng lên, “Đi thôi, đi thôi, thuận tiện nhìn xem con ma như thế nào.”

An Tĩnh níu lấy tôi, “Mộ Sanh, cậu đừng làm tớ sợ.”

Lúc chờ ở bên ngoài toilet, tôi ngáp một cái, lát sau thì có tiếng nói nho nhỏ của An Tĩnh truyền tới, “Mộ Sanh, cậu còn ở đó không?”

“Còn, tớ đang nói chuyện với ma đây.”

“Mộ Sanh!”

“Được rồi. Tớ vẫn luôn canh gác ở đây.”

“Vậy cậu không được đi đâu đó nha.”

······

An Tĩnh rửa tay xong đi ra, chạy đến trước mặt tôi thở phào một hơi, “Thật may là còn có cậu ở đây, nếu là cái con nhóc Lâm Hiểu Hiểu kia thì đã sớm lén lút chạy về rồi, làm tức chết tớ.”

“Được rồi, sáng mai còn có tiết học.”

“Mộ Sanh, cậu đúng là người tốt.” An Tĩnh kéo cánh tay tôi, chúng tôi đang định bỏ đi, thì tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng nức nở ở phía trong vọng lại, nghe cứ như là tiếng khóc vậy, vô cùng lạnh lẽo.

Đèn cảm ứng trong toilet đột nhiên bị tắt, âm thanh kia trong bóng tối lại càng thêm kinh khiếp, tôi cảm giác cả người đã nổi đầy da gà, An Tĩnh thì đã sợ đến mức giọng nói cũng run lên, “Mộ, Mộ Sanh, chúng ta mau về phòng đi, tớ sợ lắm.”

Tôi cố gắng bình tĩnh, vỗ vỗ bả vai cô ấy, “Khoan đã, nếu như đã nghe được thì đến xem cho rõ đi.”

“Đừng mà, đừng đi xem, chúng ta về phòng đi.”

“Không được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ký túc xá chắc chắn sẽ bị đồn đại đến mức loạn lên đấy.” Tôi lắc lắc cánh tay đi về phía trước đi vài bước, hít vào một hơi thật sâu, “Tớ muốn nhìn xem, là ai giả thần giả quỷ ở đây.”

An Tĩnh chụp lấy tôi, “Vậy chúng ta về tìm thêm mấy người Hiểu Hiểu tới được không, người đông lực lượng cũng lớn.”

“Không được, lỡ như chúng ta đi, nó chạy mất thì sao.” Tôi buông tay cô ấy ra, “Cậu đừng sợ, một mình tớ vào trong xem. Cậu đứng ở ngoài này chờ tớ là được.”

Vừa mới rón rén tay chân đi được mấy bước thì An Tĩnh đã đuổi theo, chụp lấy tay áo của tôi nói “Tớ muốn đi cùng với cậu!”

Lần theo âm thanh, chúng tôi đi tới gian cuối cùng, An Tĩnh không biết từ lúc nào đã cầm chặt một cây lau nhà trong tay, đưa cho tôi nói, “Mặc kệ là cái gì, đánh trước rồi nói sau.”

Tôi nuốt nuốt nước miếng, gõ cửa hỏi, “Ai ở bên trong vậy? Trong đó có ai không?”

Không có tiếng đáp lại nhưng tiếng khóc kia thì ngừng lại một chút, sau đó lại còn tiếp tục dai dẳng hơn, hơn nữa lại còn có tiếng thì thầm vụn vặt, mơ hồ đến mức khiến người ta khó mà nghe rõ được: “Chuyện này là, làm... không làm... Sai rồi lại sai rồi...”

“Bạn gì đó ơi!” Tôi có hơi nóng nảy, dùng sức gõ cửa, “Bạn ra ngoài này một chút đi. Bây giờ hành vi của bạn đã gây ra ảnh hưởng cho rất nhiều người đó, có biết không? Bạn rốt cuộc là ai hả!”

An Tĩnh ngơ ngác nhìn tôi, “Mộ Sanh, cậu thực sự không sợ ma sao...”

“Nếu có ma thì hai chúng ta đã sớm chết rồi, hơn nữa ma nào mà lại biết khóa cửa chứ!”

Tôi đang nói thì bên trong này có tiếng cười hi hi nho nhỏ, “A, biết rồi...Biết rồi...Thì ra là làm như thế này... Biết rồi hihi...”

Âm điệu này còn làm người ta sởn tóc gáy hơn so với vừa rồi. Tôi nổi lên da gà, run run chuẩn bị bò lên trên, xem đây là quái vật phương nào!

Vừa mới đưa cây lau nhà cho An Tĩnh thì cửa đột nhiên bật mở, khiến cả hai chúng tôi đều giật nảy mình.

Quả nhiên bên trong có một người mặc váy đỏ đi ra, chân trần, tóc dài thật dài che khuất cả khuôn mặt, trong tay còn cầm chặt một cái gì đó, miệng lẩm bẩm, “Ra tới... Coi như ra rồi...”

An Tĩnh sợ tới mức không dám có bất cứ động tác gì, tránh ở phía sau tôi, “nữ quỷ” cũng không thèm nhìn tôi, chỉ đi thẳng một đường về phía trước. Tôi vội vàng đi theo, chụp được cổ tay cô ta, “Bạn kia, chờ đã...”

Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, lời nói của tôi tức khắc bị chặn lại, là cô ta sao?

“Mộ Sanh, Mộ Sanh,” An Tĩnh sợ hãi kéo tôi trở về, “Để cô ta đi đi”

“A, xin lỗi.”

Tôi buông cổ tay mảnh khảnh của cô ta ra, cô ta liền im lặng không một tiếng động đi khỏi.

Đèn cảm ứng lại một lần nữa tắt ngóm.

Kỳ lạ chính là sau đêm hôm đó thì lời đồn có ma cũng dần dần bay đi đâu mất, không còn ai nhắc tới nữa.

Kỳ nghỉ đông đã đến, mấy người chúng tôi cuối cùng cũng có thể cùng nhau ngồi xe lửa trở về nhà, tôi vô cùng hưng phấn nắm lấy tay Tân Đường lắc qua lắc lại, hắn một tay đội mũ lưỡi trai lên đầu tôi, “Sẽ rất mệt đó, phải ngồi suốt cả đêm.”

“Đâu phải là chưa từng ngồi, hơn nữa cũng là cùng ngồi với anh mà...”

Tôi cúi đầu sửa lại vành nón, trong tầm mắt lại xuất hiện một đôi ủng ngắn màu đỏ, sau đó là tiếng cười nhẹ nhàng của Tống Linh Hiểu, “Sớm vậy đã khởi hành rồi sao? Cũng may là tớ đuổi kịp.”

Tôi ngẩng đầu, bởi vì vành nón che khuất, cho nên lúc tôi nhìn cô ta cũng có thể tập trung hơn một chút: Đúng vậy, tuy rằng tinh thần và cách trang điểm có chút chênh lệch nhưng nhất định là cô ta!

Hôm đó vì sao cô ta lại xuất hiện? Hành vi kỳ lạ như vậy, hơn nữa biểu hiện cũng không bình thường, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, chính là cô gái xinh xắn đang ở trước mặt này đây!

“Chuyện gì?” Tân Đường giọng điệu lạnh lùng.

“Tới tiễn cậu.” Cô ta vẫn mỉm cười, “Bạn học với nhau, chuyện này là bình thường mà.”

“Không cần,” Tân Đường cầm tay tôi, chuẩn bị lên xe, “Chúng tôi không cần.”

“Nè nè nè Tân Đường...”

Tôi bị hắn kéo vội vàng lên xe lửa, lúc soát vé, tôi nói, “Đám người Đại Hoa còn chưa tới mà.”

“Bọn họ sẽ tìm được chúng ta.”

Chỗ ngồi ở bên cạnh cửa sổ, tôi vừa mới ngồi xuống, dán mặt lên cửa sổ, còn có thể nhìn thấy một hình bóng có vẻ cô đơn ở bên phải.

“Tân Đường, anh và Tống Linh Hiểu cãi nhau à?”

“Làm gì có.”

“Vừa rồi anh có vẻ không cần lịch sự luôn đó...”

Hắn nhìn tôi, “Không phải là em không thích cô ta sao?”

“Đương nhiên không thích, nhưng mà, em có chút tò mò đối với cô ta, em cứ luôn cảm thấy cô ta không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.”

“Đồ ngốc, ai cũng vậy mà, làm sao em có thể nhìn thấu toàn bộ một người được?”

“Nhưng mà cô ta...”

“Ôi, hai người các cậu, sao không tự mình trở về luôn đi, ngày nào cũng bám dính nhau, ngay cả mua vé mà cũng mua sớm như vậy.” Đại Hoa đi lên, thở ra một hơi, ngồi xuống đối diện chúng tôi, “Hôm nay lại làm tình nhân muốn ói nữa sao?”

Tôi nhận sai: “Xin lỗi, là tớ mua vé, nhìn lầm ngày và thời gian khởi hành.”

Khanh Ngữ và Lục Minh ngồi xuống ở vị trí bên cạnh, lát sau thì di động có tin nhắn, là Khanh Ngữ gửi tới... “Vừa rồi gặp được Tống Linh Hiểu, cô ta nói đến Tân Đường, thoạt nhìn còn rất vui vẻ, cậu không sao chứ?”

Vui vẻ? Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng cô ta đã không thấy đâu nữa.

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời cô ấy: Tớ không sao, nhưng Tân Đường nhìn thấy cô ta thì lại không vui, không biết sao lại thế.

Khanh Ngữ trả lời: Tớ nghĩ, có thể tớ biết.

“Cậu biết?” Tôi nghi hoặc hỏi ra thành tiếng, lại nhìn thấy mấy gương mặt nghi hoặc, vì thế tự mình rầm rì hát lên, “Cậu biết tôi không biết, nên so sánh làm sao...”

Hát vớ vẩn xong, Tân Đường vẫn nhịn không cười khẽ, nhẹ nhàng nói bên tai tôi, “Em sai nhịp...”

Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, “Chỉ được phép nói em hát hay.”