Thanh Xuân Thân Ái

Chương 55



Công việc thực tập của Tân Đường rất bận, ngày nào cũng làm đến tận khuya, hơn nửa cách chỗ chúng tôi ở thật sự rất xa, tôi không đành lòng nhìn hắn chạy tới chạy lui vì thế đã tự mình chủ động đến tìm, cứ cách hai ba hôm lại chạy tới ăn vạ trong phòng hắn. Có đôi khi hắn không ở nhà, trong phòng còn sót lại hơi thở của hắn, cũng sẽ làm tôi yên tâm không ít.

Hôm nay bởi vì có khóa học trễ, tôi chạy đến nhà hắn ngủ trưa, định ngủ một giấc rồi mới quay lại trường học, nhưng trong lúc mơ hồ mở mắt ra thì nhìn thấy một cái đầu đang dựa sát vào vai tôi, tiếp đó hắn cũng chậm rãi mở to mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tôi hỏi, “Anh, anh về từ lúc nào vậy?”

Hắn nhẹ nhàng cười, “Thấy em ngủ ngon như vậy không ngờ nhìn một lát thì bản thân mình cũng ngủ luôn.”

Thấy tôi không nói gì, hắn do dự hỏi, “Không quen sao? Có muốn anh đi xuống không?”

Từ sau ngày hôm đó, biểu hiện của tôi cũng quá mức rụt rè, cho nên mỗi lần Tân Đường đến gần, thì tôi đều có cảm giác cả người bị điện giật, vì thế cố ý tránh thân cận quá mức với hắn.

Tôi lắc đầu, một bàn tay bao trùm lên tay hắn, “Không cần. Chỉ là, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái.”

“Chỗ nào kỳ quái?”

“Chúng ta nằm như vậy, nếu là lúc trước sẽ cảm thấy rất kỳ cục. Nhưng bây giờ em chỉ cảm thấy có hơi ngại ngùng.” Vừa nói vừa cúi thấp đầu, giọng nói càng ấp úng.

“Cái gì?”

Tôi đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, nhiệt độ ở đó càng khiến tôi thoải mái, yên tâm hơn. Hắn sửng sốt một chút, sau đó đưa tay vuốt tóc tôi, tôi nhẹ nhàng mở miệng, “Còn có, rất xao xuyến.”

Chỉ cần nhìn anh, đã thấy rất xao xuyến.

Mấy ngày sau lúc hắn đi làm trở về, hai tay ngập ngừng giấu sau lưng, tôi còn đoán rằng hắn định đưa quà gì đó cho mình.

“Hôm nay là ngày mấy vậy? Được rồi, cứ trực tiếp đưa cho em đi.”

“Không phải quà đâu, nhưng mà em muốn quà à? Bây giờ chúng ta lập tức đi mua.”

“Đừng nói sang chuyện khác.” Tôi nhảy đến trước mặt hắn, chụp lấy đôi tay đang giấu sau lưng của hắn, hắn lại đau đến nhe răng trợn mắt, “Dừng lại, dừng lại, đừng chạm vào.”

Tôi hoảng sợ, “Anh bị làm sao vậy?”

Hắn cười khổ một tiếng, chậm rãi đưa bàn tay phải băng bó trắng bóc kia ra, “Hôm nay không cẩn thận đã để xảy ra một sự cố nhỏ.”

Tôi che miệng lại, một sự cố nhỏ mà khiến cho bàn tay bị băng bó thành cái bánh bao như thế, thì kiểu gì mới gọi là sự cố lớn?

Lát sau, khi thoa thuốc cho hắn xong, băng bó trở lại tôi mới hỏi hắn, “Sao lại bị như thế?”

“À chỉ là không cẩn thận thôi, đưa tay vào trong lò than nóng, sau đó thì bị sưng lên, ông chủ của anh nói... Ôi, Trần Mộ Sanh, em khóc cái gì chứ, cũng đâu phải là chuyện lớn gì, tay của anh cũng đâu có tàn phế đâu.”

“Anh lại còn nói bậy sao!” Tôi cũng không biết tại sao mình lại như thế, vừa nhìn thấy vết thương trên tay hắn, thì nước mắt đã không chịu nghe lời.

“Em khóc cái gì vậy, từ khi nào đã trở nên mít ướt như thế?”

“Không phải...Em không khóc... Em chỉ là đau mắt thôi....” Tôi hoảng loạn thu dọn hộp thuốc, “Hay là anh nói chuyện với ông chủ của mình một chút đi, có thể là vì anh quá mệt mỏi...Cho nên mới xảy ra chuyện như thế.”

“Không được, anh chỉ cảm thấy rằng bản thân anh hiện tại còn chưa nỗ lực đủ, vẫn còn còn chưa đạt đến mức độ mà mình yêu cầu, chưa xứng với một thứ gì đó...”

“Cái gì chứ? Em cảm thấy anh rất tốt mà...”

Di động đột nhiên vang lên, là Khanh Ngữ, giọng cô ấy hết sức yếu ớt và ngập ngừng, “Mộ Sanh, cậu lấy một ít quần áo đến bệnh viện giúp tớ được không?”

Chuyện này không có gì kì lạ. Nếu so sánh với mức độ đam mê công việc của Tân Đường thì Khanh Ngữ quả thật chính là một Tam Nương liều mạng, cứ cách hai ba ngày thì sẽ ở lại bệnh viện. Có khi tôi còn đi đưa cơm cho cô ấy, nhìn một cô gái xinh đẹp như hoa ăn ngấu ăn nghiến, trong lòng tôi cũng có hơi chua xót. Cô ấy nói thức ăn ở bệnh viện rất khó nuốt, tôi cũng thường xuyên mang tới hơn, có khi là do Tân Đường nấu, có khi là một tiệm cơm nào đó mà tôi biết cô ấy thích.

Nghe cô ấy nói vậy, khẳng định là lại ở lại suốt đêm hôm nay, tôi lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, “Khanh Ngữ, cậu có ổn không vậy, đêm nay cũng không về à?”

“Ừ,” Cô ấy ở đầu dây bên kia có vẻ muốn nói lại thôi, “Tóm lại, cậu mang đồ đến thì được rồi.”

“Được rồi, bây giờ tớ đi ngay.”

“Khanh Ngữ lại trực ban buổi tối à.” Tân Đường quơ quơ móng vuốt, “Có cảm giác một đóa hoa cứ như vậy mà tàn úa.”

“Anh nói xem em có nên gọi Lục Minh không? Nếu như cậu ta đến thì chắc là Khanh Ngữ sẽ rất vui.”

Thái độ của Tân Đường có chút kỳ lạ, “Chuyện đó anh cũng không biết được. Nhưng lỡ như Lục Minh không có thời gian thì sao, công việc của cậu ta cũng rất bận rộn, nếu không rút thân ra được thì có phải là chỉ lo lắng suông mà thôi hay không?”

“Nếu cậu ta lo lắng thì phải đến tìm Khanh Ngữ chứ, chỉ để trong lòng thì có được gì. Không được, sau này em phải giáo dục cậu ta lại. Hai đứa nhóc đáng chết này, sao ai cũng bận đến nỗi chân không chạm đất thế nhỉ?!”

Lúc đến bệnh viện, tôi xách theo thức ăn và quần áo đến văn phòng của Khanh Ngữ, cô ấy lại không ở nơi đó, tôi hỏi một cô y tá đang đi ngang qua, “Cô ơi, xin hỏi bác sĩ Tư Đồ đang ở đâu?”

Cô ta nhìn tôi một cách hết sức kỳ quái, “Cô không biết gì à?”

“À cô ấy chỉ bảo tôi đưa quần áo đến. Bỏ đi, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy cũng được.”

Cô y tá kia lại đột nhiên nói, “Bác sĩ Tư Đồ đã nhập viện.”

Tôi hoang mang rối loạn chạy đến phòng bệnh, đứng ở ngoài cửa, thấy một hình bóng gầy yếu mặc trang phục bệnh nhân màu lam kẻ sọc, đưa lưng về phía tôi, ngồi trên giường bệnh, mái tóc đen nhánh đổ xuống như thác nước, tạm che đi phần lưng phía sau xương nhô lên quá khô gầy.

Tôi buông mấy thứ trong tay xuống, rồi nhào tới ôm lấy cô ấy, giọng nói chua xót, “Vì sao lại không nói với tớ là cậu bị bệnh?” Tin tức quan trọng như thế mà tôi lại nghe được từ miệng của một người ngoài, quả thật là hết sức khó chịu.

“Viêm ruột thừa mà thôi, chỉ là tiểu phẫu.” Cô ấy thở dài một hơi, nhẹ giọng mở miệng, “Hôm nay sẽ xuất viện, thủ tục cũng đã làm xong, chỉ là tớ đột nhiên nhớ tới không mang theo quần áo, cho nên mới gọi bảo cậu mang tới.”

Tôi tức giận nói, “Vậy nếu cậu có mang theo quần áo, thì có phải dự định sẽ không nói với tớ đúng không?!”

“Cũng đâu phải là chuyện lớn gì.” Cô ấy vẫn hơi sợ sự phẫn nộ của tôi, vì thế cũng hơi cong lưng, sắc mặt có chút khó coi, “A, hình như còn hơi đau.”

“Đau chỗ nào?” Tôi nóng nảy, “Ôi chao, hôm nay là ngày gì mà cả đám các cậu đều bị thương và mang bệnh như thế, chuyện xấu đúng là tới liên tục.”

“Còn ai bị bệnh nữa?”

Tôi nhớ tới bộ dạng ngây ngốc của Tân Đường, liền bật cười, đem chuyện hắn bị thương thêm mắm thêm muối kể lại một lần.

Khanh Ngữ nghe xong cũng mỉm cười, “Tớ cũng có nghe thấy một chuyện buồn cười.”

“Chuyện gì?”

Cô ấy cúi xuống thì thầm bên tai tôi nói mấy câu, tôi trừng lớn hai mắt, “Cái gì... Những người đó thật là... Ông trời ơi, thật là không thể nói chuyện bình thường với họ được. Sao lại, sao lại có thể nghĩ đến chuyện kia được.”

“Bỏ đi, không cần so đo với bọn họ, Khanh Ngữ, tớ gọi điện thoại cho Lục Minh được không? Cho dù cậu ta có bận đến cách mấy, thì cũng phải đến đón cậu xuất viện chứ, nếu không thì cũng động viên cậu vài câu qua điện thoại cũng được.”

Thấy cô ấy không nói chuyện, tôi đang chuẩn bị bấm cho dãy số quen thuộc kia, Khanh Ngữ lại đột nhiên duỗi tay tới, đè ngón tay đang ấn phím của tôi xuống, cô ấy nhìn tôi, giống như không đành lòng quay mặt đi chỗ khác.

“Mộ Sanh,” Cô ấy nhắm mắt lại,

“Tớ và Lục Minh, bọn tớ đã chia tay rồi.”