Thanh Xuân Thân Ái

Chương 68



Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, tôi nhìn người nằm bên cạnh mình, thấy ánh nắng chiếu nghiêng soi vào khuôn mặt hắn, tôi nhịn không được hôn lên má hắn một cái, ai ngờ hắn lại giả vờ ngủ, môi của tôi còn chưa chạm vào thì hắn đã đột ngột mở mắt ra lại còn chồm dậy đè lên người tôi, tay ôm lấy hông rồi đè tôi xuống, giọng mũi nghèn nghẹn nói, “Trần Mộ Sanh, em lại thèm khát sắc đẹp của anh rồi.”

“Dẹp đi. Anh thật là không biết xấu hổ.” Tôi nghiêng đầu. Gió thổi tung bức màn khiến cho ánh nắng kia nhảy lên trên trần nhà.

“Ngủ ngon không?” Hắn dùng chóp mũi cọ cọ lên mặt tôi.

Tôi nhắm mắt lại, “Không ngon, không ngon chút nào.”

“Sao lại không ngon?”

“Tất cả là tại anh, anh đâu có cho em ngủ.” Tôi đỏ mặt, lên án hắn rõ ràng từng chữ một, “Vì vậy bây giờ em phải ngủ bù.”

“Hửm.” Hắn thốt lên một tiếng rồi lại cúi đầu hôn tôi thật sâu.

Tôi đắm chìm trong nụ hôn này, rồi đột nhiên phát hiện cái tay sau lưng đang bắt đầu lộn xộn, liền vội vàng đẩy hắn ra. “Tân Đường, em buồn ngủ thật đó.”

“Anh biết.” Hắn nỉ non đáp.

Lúc rời khỏi giường thì đã quá giờ cơm từ sớm, lúc chúng tôi ở trong phòng tắm làm vệ sinh buổi sáng, tôi trừng mắt nhìn người đang đánh răng rất vui vẻ bên cạnh, cảm thấy thật là may mắn hôm nay không cần phải đi làm, nhưng mà mỗi ngày đều điên đảo thế này thì sao được?

Hắn ôm chặt tôi, trong miệng còn đầy bọt kem, mồm miệng hàm hồ, “Đánh răng phải tập trung một chút, nếu không sẽ không sạch đâu, nhìn gương đi.”

Lúc chuẩn bị nấu cơm trưa ăn sớm thì chuông cửa vang lên, sau đó nhiều năm tôi đã hoài nghi rằng ba người bạn kia có gắn camera theo dõi ở nhà tôi nếu không sao cứ bữa cơm nào bọn họ cũng đến lúc như thế.

Lúc Tân Đường mở cửa vẻ mặt u oán, “Ngay cả ngày nghỉ mà cũng không buông tha cho chúng tớ sao? Các cậu có hiểu cái gì gọi là thế giới riêng của một cặp tình nhân hay không.”

“A, hiểu hiểu hiểu, mau tránh ra đi, tớ có mang theo kem xoài ngon lắm này.” Đại Hoa nói.

Sau khi tôi đến ở cùng với Tân Đường, ba người bọn họ rất thường xuyên đến đây ăn ké, cảm giác chúng tôi đã trở về những năm học cấp 3, năm người tụ tập ở bên nhau, chẳng qua có khi lại làm cho Tân Đường không biết nói sao, không ngờ hắn lại hỏi tôi, “Em có cảm thấy bạn bè của chúng ta hơi nhiều không?”

Lúc ăn cơm, Lục Minh kêu ra tiếng, “Trứng này là ai chiên vậy hả? Mặn quá là mặn.”

Tôi nhấc tay, “Là tớ làm.”

Đại Hoa lấy làm lạ, “Mộ Sanh, sao đột nhiên cậu lại nấu cơm vậy?”

“Sao tớ lại không thể nấu chứ?”

Tuy rằng ngày thường tôi giống người không tim không phổi, nhưng tôi vẫn tương đối đau lòng anh chàng nhà tôi. Công việc của tôi nhẹ nhàng hơn so với hắn, mỗi ngày tan sở về còn phải nấu cơm cho tôi. Được chăm sóc quá chu đáo như vậy, lương tâm tôi cũng có chút cắn rứt. Cho nên tôi quyết định gánh vác nhiệm vụ gian khổ là nấu cơm này.

“Cậu thấy đó công việc của Tân Đường cũng là nấu ăn, về nhà cũng nấu, nếu vậy chẳng phải cả ngày cứ luôn ở trong bếp hay sao, như vậy rất tàn nhẫn, cho nên từ đây về sau trong nhà sẽ do tớ nấu cơm.”

Tân Đường cười với tôi, “Nấu cơm cho em là chuyện rất hạnh phúc.”

Đại Hoa bên kia thì điên cuồng trợn mắt, “May mắn là tớ có mang theo kem, ít nhất cũng có thể bỏ bụng được.”

Lục Minh vẫn không buông tha tôi, “Mộ Sanh à, cậu đau lòng người đàn ông của mình thì cậu có thể làm việc nhà đúng không... loại chuyện kỹ thuật cao như nấu cơm này cậu vẫn đừng nên miễn cưỡng bản thân mình quá.”

Tân Đường ném cái gối qua “Câm miệng, nếu không từ đây về sau đừng hòng ăn ké nữa! Còn có một chuyện nữa là các cậu buổi sáng có thể không tới sớm quá như vậy hay không, lỡ như chúng tớ còn có chuyện chưa làm xong thì sao?!”

Tôi ngây thơ hồ đồ hỏi, “Buổi sáng chúng ta có thể làm việc gì cơ?”

“Không có gì.” Tân Đường hôn hôn lên mặt tôi.

Khanh Ngữ nãy giờ vẫn luôn im lặng ăn cháo, đột nhiên nói, “Được rồi. Vậy thì bình thường buổi sáng các cậu xong việc vào lúc nào?”

Tôi...dường như đã hiểu ra cái gì đó.

Nhưng lúc tôi và Tân Đường dần dần thích nghi cuộc sống ở chung với nhau, thì nhà chúng tôi lại đột nhiên nhiều hơn một “kẻ tá túc”.

Bạn học Đại Hoa sau khi trải qua sự kiện bắt gian lần trước, thì lập tức nhanh chóng chui đầu vào một cuộc tình khác, nhưng mà rất nhanh cô ấy đã phát hiện ra đối phương có một vài tật xấu, cụ thể là những gì thì không nói tới, nhưng mà có thể kể ra chính là đặc biệt chấp nhất đối với một số sự việc. Cho nên Đại Hoa chia tay với anh ta rất không thuận lợi, bởi vì người nọ vẫn luôn tiếp tục dây dưa.

“Mộ Sanh à, cậu không biết anh ta khủng bố đến mức nào đâu. Ngày nào cũng chờ tiệm của tớ đóng cửa, rồi đi theo sau lưng tớ, nhìn tớ không nói lời nào chỉ đứng im một bên rồi nhìn tớ cười cười. Tớ sắp bị anh ta làm cho điên mất rồi, tớ không thể ở phòng trọ của mình được nữa.”

“Vậy cửa hàng của cậu thì phải làm sao?”

“Thì tạm thời đóng cửa một khoảng thời gian, dù sao chỉ một tháng nữa thôi là anh ta sẽ ra nước ngoài, anh ta nói rằng muốn trong một tháng cuối cùng này lưu lại ký ức tốt đẹp với tớ. Ôi trời ơi, bà đây một ngày cũng không muốn gặp lại anh ta.” Cô ấy lại cầm tay tôi, “Thời gian trước tớ cũng vì trốn anh ta, có ở lại nhà Khanh Ngữ một khoảng thời gian, lúc đó cửa hàng còn mở, cho nên anh ta rất nhanh đã tìm được chỗ tớ ở. Bây giờ tớ muốn hoàn toàn trốn khỏi anh ta, cho nên Mộ Sanh à, cậu có thể chứa chấp tớ một thời gian không?”

Cứ như vậy Đại Hoa dọn đến ở tạm, trừ bỏ phương tiện kia thì tôi và Tân Đường cũng không có gì không quen, bởi vì mọi người đều là bạn bè thân thiết nhiều năm, rất nhanh đã không còn lạ lẫm, Tân Đường còn trêu chọc Đại Hoa cứ luôn gặp phải loại người kỳ lạ.

Nhưng không ngờ rằng Đại Hoa mới là người chịu không nổi chúng tôi trước. Lúc đó kế hoạch nấu cơm của tôi đã không thể chống đỡ nổi nữa, chủ động yêu cầu Tân Đường dạy tôi, nhưng sau khi dạy được một thời gian thì kế hoạch đó cũng bị gác lại, giống như Lục Minh đã có dự liệu trước, tôi vẫn nên làm việc nhà tốt hơn.

“Chào buổi sáng, anh đang làm cái gì vậy?”

Hôm đó là một buổi sáng sớm, tôi duỗi eo lười đi tới phòng bếp, ôm lấy hắn từ sau lưng, “Thơm quá đi, nấu món gì ăn vậy?

“Canh hải sản, em muốn nếm thử không?”

“Mới sáng sớm, sao lại làm món này?”

Tôi nếm một muỗng mà hắn đưa qua, liên tục gật đầu, “Ngon quá à. Thật là hạnh phúc.”

“Vậy có nhớ ra chuyện gì không?”

“Hả chuyện gì cơ?”

Thấy hắn thở dài một hơi, tôi không muốn trêu hắn nữa, liền nhón chân hung hăng hôn một cái lên mặt hắn, “Chúc ngày kỉ niệm yêu nhau của chúng ta vui vẻ, Tân tiên sinh.”

“Em cũng vậy.” Hắn nhẹ nhàng mổ một cái lên môi tôi.

Cảnh tượng tình chàng ý thiếp này bị Đại Hoa vừa mới rời khỏi giường nhìn không sót gì, cô ấy trong lòng ai oán, lão nương rốt cuộc còn phải ăn cẩu lương của hai người các cậu bao lâu đây?

Hôm đó công việc ngày thường của tôi thanh nhàn muốn chết lại đột nhiên phải ăn ca bất ngờ. Sếp của tôi mặt không cảm xúc, đưa một chồng tư liệu tiếng Anh thật dày cho tôi nói, “Trước khi ra về phải xong hết toàn bộ chỗ này.”

Sau khi tôi hoàn thành xong thì đã là 11:30. Về đến nhà, nhìn thấy bên trong đã là một mảnh đen nhánh, lúc chuẩn bị bật đèn thì đột nhiên bị người ta ôm chặt lấy, tôi hét lên thì Tân Đường nhẹ nhàng dỗ dành, “Có người đã ngủ rồi, chúng ta không thể ăn mừng ở đây được.”

Tôi cảm thấy hết sức áy náy, liền duỗi tay xoa mặt hắn, “Anh vẫn còn chờ em sao? Xin lỗi anh, em về muộn quá.”

“Về kịp là được rồi, em đến đây.” Hắn kéo tôi đến phòng sách, mở đèn bàn lên, tôi thấy trên đó đã bày sẵn bánh kem. Còn có thêm một chai rượu vang đỏ.

“Ngày chúng ta yêu nhau là ngày rất đáng để ăn mừng.” Hắn sờ sờ đầu tôi, “Nếu không sau này nhớ lại thì sẽ vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.”

Vì vậy mà ngày kỷ niệm yêu nhau của chúng tôi đã lấy phương thức này để trôi qua, hai chúng tôi ở trong phòng sách nhỏ bé ăn bánh kem, thì thầm kể cho nhau nghe những chuyện phát sinh trong ngày hôm đó, ngay cả tiếng cụng ly cũng rất nhỏ và trong trẻo.

Nhưng kỳ lạ là trong lòng tôi cảm thấy rất vui sướng, cái không gian nhỏ bé này đột nhiên trở nên lớn hơn rất nhiều, hình như tôi đối với một số chuyện trong tương lai đã trở nên kiên định hơn một chút.

Một tháng sau đó tôi gặp lại Lâm Vĩ Trạch chính là điều mà tôi không ngờ được. Lúc tan tầm ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy xe của anh ta đã dừng ở bên vệ đường, anh ta vẫy vẫy tay với tôi, “Nè, tôi đưa cậu về nhà nhé.”

Tôi thấy tình cảnh này có hơi quen thuộc, vì thế liền từ chối, nhưng anh ta kiên trì bảo có việc muốn nói, vì thế chúng tôi đi bộ đến quán cà phê ở gần công ty.

“Bây giờ cậu vẫn còn dị ứng với xe ô tô à? Hay là sợ ngồi xe tôi?”

Tôi mỉm cười lắc đầu, “Dù sao ngồi ở đâu thì cũng có thể nói chuyện được mà, cậu muốn nói gì thì nói đi?”

“Nói thẳng vào chủ đề nhé. Tôi đang muốn ôn lại chuyện cũ với cậu.” Anh ta dựa lưng vào lưng ghế phía sau, để tạo thành một tư thế thoải mái, “Sao rồi, mối quan hệ của cậu và anh bạn trai nhỏ kia thế nào rồi?”

“Cảm ơn đã quan tâm, chúng tôi rất tốt.”

“Chẳng lẽ sắp có chuyện vui rồi à?”

“Lâm Vĩ Trạch, nếu cậu không có chuyện gì quan trọng thì...”

“Được rồi. Không chọc cậu nữa.” Anh ta móc từ trong túi ra một cái phong bì đưa cho tôi nói, “Cho cậu nè.”

“Ai viết thư cho tôi vậy? Mà sao lại ở chỗ cậu?”

“Cậu có từng nghe nói tới nhiếp ảnh gia Schinger không?”

Tôi gật đầu, “Đương nhiên, chủ nhiệm câu lạc bộ đã từng nói, anh ấy thích nhất là nhiếp ảnh gia này, bởi vì ông ấy rất am hiểu về cách chụp động vật, hơn nữa còn là người duy nhất...”

Tôi đã đọc được nội dung phong thư, cánh tay đột ngột run run lên.

“Chuyện này có nghĩa là sao?”

“Schinger muốn đến Châu Phi chụp ảnh trong một năm, ông ấy muốn nhận 10 trợ lý đi theo, chúc mừng cậu, là một trong những người được chọn.” Lâm Vĩ Trạch nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Nhưng tại sao lại như vậy? Sao đột nhiên ông ấy lại chọn tôi?”

“Có nhớ cuộc thi chụp ảnh lần trước mà cậu tham gia không? Tôi đã đưa tác phẩm lần đó của cậu cho ông ấy xem.” Anh ta uống thêm một hớp cà phê rồi tiếp tục nói, “Tuy nói là nhận sinh viên, nhưng những người này ít nhất phải có 3 năm kinh nghiệm chụp ảnh trở lên, yêu cầu rất cao, hơn nữa không có công khai tuyển dụng ở bên ngoài, tôi phải vận dụng mối quan hệ quen biết của người lớn trong nhà mới có thể đưa được tác phẩm của cậu cho ông ấy xem đó.”

Tôi vẫn không thể tin được, “Cậu, sao cậu lại phải làm như vậy?”

“Không vì sao cả, Trần Mộ Sanh, trong lĩnh vực nhiếp ảnh cậu rất có năng khiếu, có lẽ là cậu không phát hiện được lúc cậu chụp ảnh ánh sáng phát ra từ trong mắt cậu đã nói lên điều đó. Tôi đã từng cho rằng chúng ta là cùng một loại người, không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không có thứ gì đặc biệt muốn làm. Nhưng đáng tiếc là không phải như vậy.”

Tôi không biết anh ta nói như vậy có đúng hay không, tôi vẫn luôn cảm thấy mình trong mắt mọi người là không có lý tưởng gì, cũng không có bất kỳ yêu thích gì đặc biệt bao gồm cả chụp ảnh cũng vậy, nhưng mỗi khi cầm máy chụp hình thì trong lòng tôi liền dâng lên một dòng nước ấm áp, cảm giác đó giống như một con thuyền phiêu bạt tìm được bến cảng để mình neo đậu, chỉ là lúc đó tôi cho rằng mình ham vui mà thôi.

“Trần Mộ Sanh, đây là một cơ hội hiếm có, thật ra thì tôi không quá hy vọng về chuyện cậu có thể được chọn, lúc đầu tôi chỉ vì không thích nhìn những kẻ ỷ mình có kinh nghiệm rồi hiếp đáp người khác. Tôi cảm thấy tác phẩm của cậu tốt hơn rất nhiều so với bọn họ. Bây giờ đã chứng minh rằng ánh mắt của tôi là không sai. ”