Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 1: Thanh mai trúc mã



Thanh mai trúc mã là gì? Tôi.. cũng không biết nữa, mọi người đều nói với tôi rằng thanh mai trúc mã là một cặp trời sinh, họ chơi thân với nhau từ lúc nhỏ, cùng nhau cắp sách tới trường, cùng nhau đi khắp mọi nơi và cùng nhau trưởng thành. Ai cũng ước có một thanh mai mã. Nếu nói thanh mai trúc mã là thế thì tôi cũng có thanh mai trúc mã đấy.

Tôi tên Lý Phương Vy, mọi người hay gọi tôi là Tiểu Vy nghe thì cũng dễ thương phết đấy nhỉ. Có ai mà lạ như tôi hông vừa thích kiểu cá tính cool ngầu mà lại vừa thích kiểu cute hột me. Nhưng chắc tôi nghiêng về cute hơn một chút đấy. Bởi ba tôi thường bảo rằng tôi đáng yêu. Tôi cứ vô lo, vô nghĩ mỗi ngày tung tăng chạy nhảy như con chim sẻ trong khu nhà tôi đang sống.

Còn thanh mai trúc mã tôi nói lúc nãy chính là Hàn Dân Khê. Ba mẹ tôi và ba mẹ cậu ấy rất thân. Không hiểu sao thân đến nỗi mang bầu cùng lúc luôn í. Chỉ tiếc là tôi và Dân Khê không chui ra cùng ngày. Chắc cũng tại trong bụng mẹ ấm quá nên tôi ngủ quên mất, cũng tại lười nên tôi ra sau cậu ấy tới cả tuần lận. Nhà chúng tôi nằm chung tầng hai của khu chung cư nên từ nhỏ tôi và cậu ấy đã chơi rất thân với nhau rồi.

Tôi còn nhớ lúc chúng tôi lên năm tuổi, mẹ tôi mới nói với tôi và Dân Khê rằng chúng tôi đã được hứa hôn từ lúc mới lọt lòng.. Trời ạ! Không thể tin nổi sao ba mẹ có thể hứa hôn như vậy chứ, lỡ như sau này tôi thích người khác thì làm sao, chắc ba mẹ ép gả tôi luôn quá. Nhưng lúc đó tuổi nhỏ ham chơi hai đứa tưởng chuyện gì vui lắm gật đầu đồng ý lia lịa. Giờ nghĩ lại sao lúc đó mình ngu thế nhờ..

Còn chưa được giới thiệu xong Lý Phương Vy đã bị gọi ra ngoài. "Cốc, cốc, cốc.." mẹ cô gõ cửa. "Nhà bác Hàn qua rồi ra ăn cơm thôi." Tiểu Vy lật đật ra ngoài.

"Tiểu Vy à mai con và Dân Khê đi học rồi phải hông con?" Ba Dân Khê hỏi. Tiểu Vy vừa mở miệng định trả lời thì đã bị Hàn Dân Khê cho nguyên cái đùi gà vào miệng. Hàn Dân Khê đáp: "Ba vừa hỏi con ở nhà lúc nãy sao giờ lại hỏi lại Tiểu Vy, ba quên rồi à?"

Lý Phương Vy nói: "Cậu nói vậy là mất lịch sự biết hông hả, lại còn chọc đùi gà vào miệng tớ, hứ." Lý Phương Vy quay mặt ra chỗ khác.

"Vậy không phải cậu vẫn đang cầm đùi gà ăn đấy ư?" Hàn Dân Khê trả lời. Hai gia đình đều cười vui vẻ vì thấy sự ham ăn của Tiểu Vy. Suốt cả bữa ăn tối ba mẹ Tiểu Vy đều gắp thức ăn cho Hàn Dân Khê.

Lý Phương Vy gặng hỏi: "Con là con ruột của ba mẹ sao ba mẹ không gắp thức ăn cho con?"

Ba Tiểu Vy vừa ăn vừa cười nói: "Ba mẹ không gắp cho con thì con cũng đâu có chết đói, còn không gắp cho Tiểu Khê là con giành hết đồ ăn lấy gì nó ăn đây, còn không phải vì con quá ham ăn hay sao?"

Lý Phương Vy trề môi tỏ vẻ không cam lòng. Tự nhiên có một miếng sườn chua ngọt được gắp vào chén Tiểu Vy. Cô ngước nhìn thì ra là mẹ Dân Khê. "Cảm ơn bác gái." Tiểu Vy vui vẻ ăn.

Mẹ Dân Khê đáp: "Sau này đều là người một nhà cả khách sáo làm gì vậy con."

Vừa nghe xong Hàn Dân Khê đang uống nước thì đã bị sặc tới ho quằn quoại. "Mẹ nói gì vậy mẹ?"

Mẹ Tiểu Vy nói: "Con và Tiểu Vy còn hôn ước, con quên rồi à?"

Tiểu Vy đột nhiên la lớn: "Á.. mai đi học rồi mà con chưa chuẩn bị gì hết, Hàn Dân Khê cậu giúp tớ với."

Nói xong Tiểu Vy kéo Dân Khê vào phòng. Ở đây còn lại hai bên phụ huynh cười nói vui vẻ. "Trời trời coi kìa mới bao lớn thôi mà hai đứa nó đã mắc cỡ rồi." Ba Dân Khê vừa cười nói.

Tiểu Vy vào phòng khóa cửa lại. Thì ra là Tiểu Vy muốn thoát thân khỏi những từ hôn ước kia. "May mà tớ nhanh trí kéo cậu vào đây, không thôi là phải ngồi nghe chuyện hứa hôn từ năm thình bão lũ nào rồi."

Hàn Dân Khê nói: "Hình như đây là lần thứ hai mươi chín ba mẹ kể về hôn ước rồi đó trời."

Tiểu Vy lắt đầu lia lịa: "Không không không, mình sẽ không để ba mẹ kể thêm lần thứ ba mươi đâu."

"À mà cậu giúp tớ xem mai phải chuẩn bị gì đi, chứ tự nhiên gần đi học rồi mình rối quá hông biết đường soạn đồ luôn."

Hàn Dân Khê với vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Tiểu Vy nói: "Cậu có cần mình soạn luôn đồng phục cho cậu không?"

"Hihihi." Tiểu Vy vừa cười vừa gãi đầu "Soạn luôn đồng phục thì tốt quá."

"Lý Phương Vy cậu lười vừa vừa thôi chứ cũng phải chừa người khác lười với chứ. Như vậy rồi sao này ai dám lấy cậu?" Hàn Dân Khê quát vào mặt Tiểu Vy.

"Xuỵt xuỵt.. cậu quát gì mà quát chứ một lát ba mẹ vô bây giờ, hông ai lấy tớ chẳng phải cậu cũng phải bắt buộc lấy tớ hay sao, thôi không nói với cậu nữa, cậu soạn tập vở giúp tớ đi tớ tự soạn đồng phục, gần mười giờ rồi đấy cãi nhau nữa chắc tới sáng luôn."

Một lúc sau có tiếng vọng vào: "Dân Khê à về thôi con trễ rồi."

Đang cầm cuốn sách cuối cùng bỏ vào cặp Hàn Dân Khê nói: "Con biết rồi."

Hàn Dân Khê đi ra khỏi cửa nhà, Tiểu Vy chạy theo, vừa đu đu cánh cửa vừa õng ẹo nói: "Mai chờ tớ với nha."

"Tối rồi vô ngủ đi chị hai, nghe cậu nói mà tớ mắc ói quá." Hàn Dân Khê ra điệu bộ ọe ọe mắc ói vì những lời õng ẹo lúc nãy của chị hai Tiểu Vy.

Trước ngày đầu tiên đi học bước vào cấp ba, môi trường mới, bạn bè mới, với buổi tối ấm áp hôm nay thì Lý Phương Vy và Hàn Dân Khê sẽ ngủ rất ngon đây. Đúng là thanh mai trúc mã như họ thì cũng chẳng thuận với nhau chút nào, suốt ngày cứ cãi nhau nhưng thật ra trong lòng họ từ lâu đã có một vị trí quan trọng dành cho đối phương rồi.