Thanh Xuân Tớ Và Cậu - Phương Thùy

Chương 18: Công viên ơi, ta tới đây



Cả ngày hoạt động mệt mỏi rồi, bây giờ là lúc các cô cậu thỏa thích chơi đùa. Nhưng ai nấy đều không quên nhiệm vụ thu thập dữ liệu làm bài thu hoạch. Cả đoàn đã đến với sở thú và hòa mình với thiên nhiên để trải nghiệm thế giới hoang dã của những loài động vật.

"Lý Phương Vy, cậu chạy đi đâu vậy?" Cô dẫn đoàn thổi còi để học sinh tham quan tự do là Tiểu Vy đã chạy mất dép.

Cô bạn nhỏ này rất thích động vật, lại còn chạy vào trước chẳng đợi ai. Biết Tiểu Vy đi riêng một mình cũng sẽ gây họa, nên Hàn Dân Khê lập tức đuổi theo. Cao Vũ Ninh và Dương Tề Dân cũng góp vui. Lần này tham quan tự do nên không đi theo nhóm cũng chẳng sao. Dương Tề Dân kéo Cao Vũ Ninh qua một ngã khác.

"Nè, lão Cao bên đây thú vị hơn."

"Bên nào cũng được."

Cao Vũ Ninh cũng dần dần quen với Dương Tề Dân. Cậu không còn ngại hay dè dặt, lạnh lùng như lúc trước.

"Tiểu Vy, đi từ từ thôi. Cậu đi thăm quan chứ có phải đi bắt cướp đâu mà đi nhanh thế làm gì hả?"

"Ồ."

Tiểu Vy dừng lại rồi ghé qua cái lồng kế đó, bên trong có rất nhiều chú gấu dễ thương. Chúng đang hoạt động, vui chơi trong môi trường nhân tạo mà người ta sắp xếp. Ở đây môi trường nhân tạo được bày trí rất đẹp mắt và trông y như tự nhiên. Nên các loài động vật dễ thích nghi và sống thoải mái.

"Lão Hàn, lại đây xem. Gấu dễ thương quá trời."

Hàn Dân Khê lấy máy ảnh chụp vài tấm để làm tư liệu cho bài thu hoạch về thế giới hoang dã. Tiểu Vy đưa tay về phía chú gấu đáng yêu và được nó cọ cọ hai má vào. Cảm giác rất mềm mại và dễ chịu làm cho cô thích thú. Tiểu Vy vuốt vuốt vào đầu chú gấu. Sau đó tạm biệt và đi thăm quan các lồng khác.

"Ngoan nha, chị đi qua xem các bạn của em xíu. Bai."

Tiểu Vy cầm túi chạy nhí nhảnh qua các lồng khác tham quan. Đến lồng nào cô cũng tròn xoe hai mắt, nhạc nhiên vì tính cách và biểu cảm của các loài động vật. Tiểu Vy đứng ngay lồng của lão hổ xấu tính rồi kêu Hàn Dân Khê chụp giúp vài tấm.

"Cậu cẩn thận đó, chụp nhanh thôi."

Hàn Dân Khê đưa mấy lên, Tiểu Vy cười tươi rồi làm kiểu này nọ. Chú hổ xấu tính gầm lên làm cô hết cả hồn. Tiểu Vy bị dọa né sang một bên. Cô lấy tay vỗ nhẹ lên trái tim nhỏ bé của mình, tự an ủi.

"Không sao, không sao, nó mới gầm thôi mà có táp mình đâu mà run dữ vậy."

"Cậu sợ gì chứ? Không phải cậu cũng dữ như chúng sao? Có gì phải sợ."

Hàn Dân Khê thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô liền trêu chọc.

Tham quan vài vòng sở thú thì trời cũng đã tối, hai người đi hội tụ với Tề Dân và Vũ Ninh. Ai cũng rất vui vẻ, có Tiểu Vy bị dọa hơi run run rồi.

"Không phải chứ đại ca. Cậu bị dọa rồi sao?" Dương Tề Dân góp vui.

"Không có." Tiểu Vy tránh né ánh nhìn của mọi người.

Tiếp đến thầy cô chắc chắn học sinh đã đủ thời gian để tham quan và tìm hiểu, nên đã tập hợp mọi người. Địa điểm tiếp theo chính là công viên giải trí. Hôm nay thầy cô cho học sinh thoải mái bung xõa. Công viên giải trí là thế giới mà ai cũng muốn vào, để hòa mình cùng những trời chơi thú vị. Được ăn những món ăn vặt sảng khoái. Thỏa mãn niềm đam mê tự sướng của các cô nàng.

Vừa vào đến cổng, cả đám con gái la hết ôm xòm vì được chơi rồi. Ai nấy đều tản ra để kiếm trò chơi mình thích. Lần này bốn cô cậu của chúng ta đã đồng ya đi chung nhau để dễ tìm nhau hơn, công viên quá đông người lạc nhau rồi tìm rất khó. Tiểu Vy chạy lên phía trước đang rộng vòng tay, ngước mặt lên để tận hưởng bầu không khí rộn rã, tưng bừng.

"Công viên ơi, ta tới đây."

Tiểu Vy chạy lại chỗ bán lược cài tay thú. Đây là gian hàng gần với cổng nhất, những chiếc lược cài hình tay thú rất dễ thương và sặc sỡ. Dương Tề Dân lựa một chiếc tai con mèo màu cam rất chi là nghịch ngợm. Tiểu Vy lựa hết cái này đến cái khác vẫn cảm thấy mình hợp với con heo nên chọn một chiếc tai heo màu hồng vảnh lên trong rất đáng yêu.

Chỉ còn lại hai con người không biết cái gì gọi là thú vui đứng ngay người ra đó. Tiểu Vy và Dương Tề Dân bắt đầu lựa cho hai người này chiếc lược cài phù hợp. Hàn Dân Khê chỉ vào chiếc lược hình tai thỏ màu đen trong rất hắc ám.

"Cái này hả?" Tiểu Vy lấy lên rồi hỏi lại lần nữa cho chắc. Sau đó cày lên cho Hàn Dân Khê. Trông cũng rất dễ thương.

"Chỉ còn mình cậu, chọn cái nào đây?" Dương Tề Dân hỏi Cao Vũ Ninh.

"Cái này cũng tạm được." Cao Vũ Ninh lấy một chiếc lược cài tai gấu màu nâu. Nhìn cậu ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng khi đi chơi cũng chọn được một món đồ cute.

"Xong rồi. Đi thôi." Tiểu Vy đưa tay chỉ về phía trước. Bốn người đi mua kẹo bông gòn, mỗi người một sắc. Rồi lại đi ngồi đu quay. Cả một vòng tròn rất lớn bốn người đều rất sảng khoái. Họ la hét trên đu quay để xả hết những áp lực học hành. Gió lớn làm tóc Tiểu Vy bay phất phới. Tới khi xuống thì đã rối nùi. Ba người còn lại cười hả hê.

"Sao? Cảm thấy đu quay thế nào hả? Vui chứ?" Sáng kiến đi chơi đu quay là của Tiểu Vy nên cô hỏi thăm xíu.

"Cũng không tệ." Hàn Dân Khê bỏ tay vào túi, chận nhịp nhịp.

"Vui lắm đó, hồi nảy xém xíu tớ cười rớt hàm răng ở đó luôn rồi." Dương Tề Dân cười ha hả.

"Trò này cũng tạm. Chưa phải mạo hiểm nhất ở đây." Cao Vũ Ninh góp ý kiến.

"Bây giờ tớ đói rồi. Chúng ta đi ăn đi, rồi lát nữa chơi tiếp. Còn nhiều thời gian mà." Tiểu Vy năn nỉ.

Bốn người đi ăn đồ chiên cho đỡ đói. Ở công viên đồ ăn vặt thì bao la, nhưng bốn người đều muốn ăn đồ chiên vì lâu rồi chưa ăn nên thèm. Dương Tề Dân dành đồ ăn của Tiểu Vy, hai người cứ như trẻ con đánh qua đánh lại để dành lại đồ ăn. Hàn Dân Khê lấy máy ảnh chụp lại chút kỉ niệm vui.

Ở kế bên có mấy bạn nữ ngồi nói chuyện. Họ cảm thấy ghen tị với Tiểu Vy vì được đi chung với ba chàng trai anh tuấn như thế này. Ai cũng mặt mày buồn bã, chỉ biết nhìn rồi ngưỡng mộ.

Một lát sau bốn người đã có mặt trước một chiếc tàu lượn siêu tốc. Tiểu Vy có hơi sợ một tí vì mới ăn no. Họ ngồi đợi sau hai chuyến tàu thì mới lên chơi để thức ăn được tiêu hóa phần nào.

"Anh à thắt chặt dùm em một tí." Tiểu Vy nhờ anh thắt dây an toàn chặt một chút. Dương Tề Dân và Cao Vũ Ninh ngồi ở toa trước, Tiểu Vy với Hàn Dân Khê ngồi phía sau. Tàu mới khởi hành đã trông thấy cả thế giới như đang chuyển động.

Tiểu Vy cất tiếng hét ngay từ đầu. Hai tay nắm chặt thanh ngang. Miệng thì la hét không ngừng, mắt nhắm mắt mở, bên tay chỉ nghe tiếng gió và tiếng la thất thanh của cả đám người.

"Đừng sợ. Bọn tớ đây." Hàn Dân Khê đặt tay lên tay Tiểu Vy rồi cũng la hét.

Đã đến khúc xuống dốc, cả đoàn người như đang rơi xuống vực thẩm. Cảm giác mạo hiểm tột cùng. Trong lúc đầu óc trống rỗng bốn người chỉ biết la hét để thể hiện nỗi sợ hãi.

Dương Tề Dân ở trước la lớn: "Không chơi nữa, không chơi nữa. Aaaaa.."

Đã lên đến đây rồi ai mà cho xuống nữa đâu. Chỉ còn cách đợi tàu dừng rồi xuống thôi.

"Nghít.." Cuối cùng thì tiếng thắng bánh xe cũng vang lên.

Bốn người bũn rũn tay chân bước xuống. Tiểu Vy thì đầu tóc rồi bời. Dương Tề Dân cái mặt tái mét. Hàn Dân Khê và Cao Vũ Ninh thì ho đến phải vỗ ngực.

"Cảm giác thế nào?" Cao Vũ Ninh gắn sức hỏi. Ba người còn lại cũng gắng sức trả lời.

Hàn Dân Khê: "Xém chết ở trển chứ không sao."

Dương Tề Dân: "Thanh quản tớ đứt rồi."

Lý Phương Vy: "Các cậu đi lụm tim về gắn lại cho tớ, nó rơi mất rồi."

Lần này là lần đầu tiên và cũng là lần cuối bốn người hộ chơi tàu lượn siêu tốc. Cảm giác trải nghiệm thật sảng khoái mà, cũng may là đợi tiêu hóa thức ăn rồi mới lên.