Thanh Xuân Trở Lại! CP Tôi Ship Real Rồi

Chương 6: Bát mỳ



Edit: Ốc sên lười biếng

- -------------------------------------------------------

Khi cửa phòng ngủ lại được đẩy ra lần nữa, trên mặt Kỷ Lãng đã không còn biểu cảm gì khác thường. Hắn vừa cầm khăn lau tóc vừa cười chào hỏi Phó Tinh Huy: "Anh tỉnh rồi ạ?"

"Ừm." Phó Tinh Huy giơ chiếc chăn lông tuyết lên: "Cảm ơn em."

"Không có gì đâu ạ, anh Lộ Sóc đâu rồi ạ?" Kỷ Lãng vắt chiếc khăn tắm lên giá treo bên cạnh, nhìn quanh phòng hỏi.

"Em ấy đi tắm rồi." Phó Tinh Huy nói.

Kỷ Lãng "Ồ~" một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Phó Tinh Huy, nhét thứ gì đó vào tay anh.

Phó Tinh Huy cúi đầu nhìn, ngơ ngác: "Dao cạo râu?"

"Mới nãy anh Lộ Sóc nói anh quên mang theo." Kỷ Lãng không đề cập đến chuyện hắn cố ý đi ra ngoài mua, sắc mặt không thay đổi nói dối: "Vừa hay em mang theo hơi nhiều."

"Trùng hợp vậy, cảm ơn em nhiều."

Một tay Kỷ Lãng chống đầu nhìn anh, một cái tay khác thò xuống dưới gầm bàn kéo vạt áo của anh: "Anh đừng giận em nữa được không?"

Phó Tinh Huy hỏi ngược lại: "Không phải em mới là người giận anh sao?"

Đầu tiên là chặn anh lại trong phòng vệ sinh, bực bội, giận dữ, oan ức, cố ý nói mấy lời không đàng hoàng. Sau đó, trước mặt những khách mời khác cố ý làm trò nhặt lạc khỏi hộp cơm của anh, thể hiện bọn họ vô cùng thân thiết, gần gũi không khác gì công khai tuyên bố chủ quyền.

"Anh" Kỷ Lãng hạ giọng: "Em đói rồi."

"Trong tủ lạnh có đồ ăn đó." Phó Tinh Huy nói.

"Dạ dày em hơi khó chịu, ăn đồ lạnh sẽ bị đau bụng." Kỷ Lãng cúi đầu vân vê ngón tay: "Em muốn ăn mỳ anh nấu."

"Sao tay em lạnh thế?"

"Uhm, em đói quá nên tụt huyết áp."

"Em bị tụt huyết áp á?" Phó Tinh Huy rõ ràng không tin.

Kỷ Lãng nói một nửa sự thật: "Bộ phim mới có yêu cầu rất nghiêm khắc về cân nặng, nên em đã ăn kiêng được nửa năm rồi."

Phó Tinh Huy rút tay lại, Kỷ Lãng vẫn luôn nhìn anh, ánh đèn dìu dịu của phòng ngủ chiếu lên gương mặt ngây thơ vô hại của hắn. Khiến người khác nhìn thấy vô cùng đau lòng, giống như cái người trước đó không lâu còn giận dỗi, ép cung anh là một người hoàn toàn khác vậy.

Chiêu làm nũng với người dễ mềm lòng mà nói quả thực là không thể chống cự nổi.

Kỷ Lãng lại là chàng trai mang hơi thở thiếu niên, mày kiếm, mắt sáng như ánh sao, khi nở nụ cười rất ngọt ngào, khi làm nũng hiếm khi bị người khác từ chối, quả là có chút ưu ái trời ban.

Phó Tinh Huy bị hắn nhìn chằm chằm một lát, anh bất lực chịu thua hỏi: "Em muốn ăn mỳ gì? Mỳ sợi to hay sợi nhỏ? Mỳ chay hay mỳ thịt?"

"Mỳ sợi to có thêm quả trứng là được ạ!"

Đôi mắt Kỷ Lãng trong nháy mắt sáng lên, nụ cười quá mức rạng rỡ của hắn bỗng khiến Phó Tinh Huy có chút hoảng hốt. Giống như vô tình nhìn thấy mặt trời xuyên qua kẽ lá cây vào ngày hè, khiến người ta vô thức ngẩn ra.

Cảm nhận được Phó Tinh Huy ngây người, Kỷ Lãng hỏi: "Anh sao vậy?"

"Chỉ lần này thôi đấy." Phó Tinh Huy nhìn sang chỗ khác nói: "Lần sau tự úp mỳ tôm đi."

"Dạ?"

Phó Tinh Huy không phản ứng lại thắc mắc của Kỷ Lãng, anh cầm lấy áo khoác khoác lên vai: "Hai mươi phút nữa xuống dưới ăn."

*

"Thơm quá!" Tiết Hàn đi ngang qua phòng bếp, nhìn thấy bên trong vẫn còn có người: "Tinh Huy? Sao giờ này anh còn trong phòng bếp vậy?"

"Kỷ Lãng đói bụng, tôi nấu cho em ấy bát mỳ." Phó Tinh Huy bưng bát mỳ đã nấu xong ra, trên rau dưa xanh mượt còn có một quả trứng ốp la mặt trời rực rỡ, thơm phức.

Tiết Hàn chuyển tầm mắt từ bát mỳ sang Phó Tinh Huy, đường viền cổ áo mềm mại từ bộ đồ ngủ càng làm tôn lên chiếc cỏ thon gọn của người đàn ông này.

"Thì ra đêm rồi còn có bữa khuya nữa, cho nên tôi rất hâm mộ Kỷ Lãng mà." Cô cười nói.

"Khi nào cô rảnh, tôi dạy cho." Phó Tinh Huy ngồi xuống: "Chỉ mất 15 phút thôi, khá nhanh. Bình thường quá bận bịu lại không muốn phí nhiều thời gian công sức thì nấu bát mỳ ăn cho tiện cũng tốt."

"OK nhá!" Tiết Hàn nói: "Đợi tôi học được rồi, bát mỳ đầu tiên sẽ nấu cho anh ăn thử."

Phó Tinh Huy cười cười: "Đây là vinh hạnh của tôi rồi."

Lúc Kỷ Lãng đi từ trên tầng 2 xuống thì thấy một cảnh tượng như vậy.

Phó Tinh Huy và Tiết Hàn đều mặc đồ ngủ, ngồi đối diện nhau, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, dường như đang nói gì đó, trước mặt hai người là một bát mỳ nghi ngút khói.

Giống như một gia đình nhỏ.

Hắn bình tĩnh mím môi, cao giọng gọi lớn: "Anh ơi!"

Một giọng nói lớn vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Tiết Hàn ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Lãng, liền vẫy tay gọi hắn: "Tinh Huy nấu mỳ cho em này. Nhanh lại đây ăn đi, không để lâu lại nguội mất."

"Vâng, cảm ơn chị Tiết Hàn." Kỷ Lãng cười gật đầu, đi đến bên cạnh Tiết Hàn. Nhưng hắn không ngồi xuống cũng không nhúc nhích, cứ lằng lặng đứng đó nhìn cô.

Tiết Hàn sửng sốt một chút, một trực giác kỳ quái mách bảo cô đứng lên tạm biệt hai người: "Cũng muộn rồi, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước đây. Mai gặp lại sau nhé."

Kỷ Lãng và Phó Tinh Huy đồng thời nhìn cô nói: "Mai gặp lại sau."

Tiết Hàn bỗng nhiên cảm thấy mình rời đi đúng là biết nhìn xa trông rộng.

Quả nhiên sau khi cô đi, Kỷ Lãng liền ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi khi nãy, đôi mắt cong cong nhìn về Phó Tinh Huy phía đối diện, giống cả đôi mắt đang ôm ấp cả một ánh trăng sáng duy nhất.

Chỗ vừa rồi Tiết Hàn ngồi là vị trí gần với Phó Tinh Huy nhất.

Phó Tinh Huy cụp mắt sau khi nhìn thấy hết thảy, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm xúc không nói nên lời.

Mười năm trước khi bọn họ quay phim chung với nhau, Phó Tinh Huy cảm thấy Kỷ Lãng thỉnh thoảng rất giống con mèo mướp được nuôi trong nhà hồi anh còn bé.

Thích làm nũng, sức chiếm hữu rất mạnh, cũng thích tranh giành sự sủng ái trước mặt anh.

Trên đời này hiếm có người nào không thích loại cảm giác "rất cần bạn", "không muốn rời xa bạn".

Giống như bạn là cả thế giới của người đó vậy.

Điều này dễ khiến cho người ta cảm thấy hài lòng, khiến người ta vô thức động lòng yêu thích, thế nên sẵn sàng quan tâm hơn, chiều chuộng hơn với bạn.

Làm một người anh trai đối với Phó Tinh Huy mà nói cũng không phải chuyện gì xa lạ. Nhà anh cũng có một em trai và một em gái, đến lúc vào nhóm anh lại có thêm 4 người em trai. Nhưng bọn họ đều là những người ngoan ngoãn, nghe lời, không quậy phá, thích dính lấy người khác giống như Kỷ Lãng.

Ấn tượng sâu sắc nhất của anh là lúc quay 《 Thịnh Niên 》, Kỷ Lãng bị cảm lên cơn sốt cao nhưng lại không nói cho đạo diễn với Phó Tinh Huy biết.

Lúc ấy là mùa đông, bên ngoài trời rất lạnh, Phó Tinh Huy rút nhiệt kế ra, ánh mắt nghiêm trọng nói: "38,5 độ C. Vẫn còn đỡ, không nghiêm trọng lắm. Bây giờ bên ngoài trời lạnh cóng, để anh lấy cho em ít thuốc hạ sốt trước. Nếu vẫn không đỡ, chúng ta đến bệnh viện truyền nước sau vậy."

Kỷ Lãng gật đầu, cuộn tròn trong chăn ho khan hai tiếng, trên trán vẫn đắp chiếc khăn đã nhúng nước lạnh mà Phó Tinh Huy đắp cho hắn.

"Anh, khi em còn nhỏ, cứ cảm thấy những gì người ta viết 'khi em ốm, mẹ em đưa em đến bệnh viện rồi ốm theo luôn' rất ngô nghê, chẳng cảm động gì cả. Nhưng hôm nay em dường như chợt hiểu tại sao người ta lại thích viết lách đến như vậy."

Kỷ Lãng đang bị sốt nên lúc nói chuyện đều thở ra hơi khói mờ mờ, nghẹt mũi đến độ giọng nói cũng thay đổi, nhịn không được túm lấy Phó Tinh Huy lải nhải.

Phó Tinh Huy chuẩn bị thuốc cho hắn, vừa dịu dàng dỗ dành: "Vì sao vậy?"

"Bởi vì thật sự rất cảm động." Kỷ Lãng nhìn Phó Tinh Huy, ánh mắt mất tiêu cự, đôi mắt vốn long lanh giờ như có một làn sương mù mỏng đang bao phủ. Bởi vì sốt cao nên khoé mắt còn hơi đỏ.

"Em đang rủa anh cũng bị bệnh theo đó hả?" Phó Tinh Huy vừa nói giỡn với hắn vừa thử độ ấm của nước thuốc, anh giống hệt như bác sĩ dỗ trẻ con "A ~ Há mồm ra nào."

Kỷ Lãng lắc đầu: "Uống từng thìa như thế thì đắng lắm, một hơi uống cạn cho xong." Hắn cử động muốn ngồi dậy, Phó Tinh Huy vội đỡ hắn, nhét cốc thuốc vào tay hắn: "Cầm chắc nhé."

Kỷ Lãng gật đầu, bưng cốc thuốc uống sạch sẽ, khẽ liếm môi rồi lại nằm xuống. Phó Tinh Huy đặt lại cốc thuốc không xuống bàn, lấy giấy lau miệng vẫn còn vương chút nước thuốc cho Kỷ Lãng, rồi đút cho hắn một viên ô mai.

Viên ô mai vừa vào miệng có chút chua, nhưng chỉ một lát sau chỉ còn lại hương vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi. Kỷ Lãng nhai nhai đem thịt từ hạch thượng dịch xuống dưới, đem mai thịt cấp nuốt, trong miệng cay đắng cũng tan.

"Thế nào? Có phải ô mai còn hiệu quả hơn đường đúng không?"

Phó Tinh Huy rửa sạch cốc rồi đặt vào giá, lấy khăn lông vắt ở mép giường xoa tay, hiếm khi tỏ ra chút kiêu ngạo nói: "Anh đây cũng là ngẫu nhiên phát hiện ra thôi. Có một lần mấy thằng nhóc trong nhóm đổ bệnh phải uống thuốc, trong ngăn kéo tủ lúc ấy lại không có đường, nên đành phải cho thằng nhóc đó mấy viên ô mai. Không ngờ ô mai càng giảm bớt được vị đắng của thuốc hơn so với đường nhiều."

Anh vừa nói chuyện, vừa thuận tiện xoè tay ra hứng trước miệng Kỷ Lãng, nhất thời Kỷ Lãng không hiểu ý của anh lắm, vì thế Phó Tinh Huy bật cười:

"Sao nào? Định nuốt luôn hột à?"

"Bẩn lắm......"

"Thế này đã là gì."

Phó Tinh Huy thản nhiên nói, giống như thực sự không hề ghét bỏ bộ dáng hiện tại của hắn. Kỷ Lãng hơi do dự, gặm hột ô mai sạch sẽ rồi mới nhả vào lòng bàn tay Phó Tinh Huy. Sau đó anh đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ ném hột rồi đi rửa tay sạch sẽ mới quay lại, giống như đã làm việc này rất nhiều lần.

"Với những đứa em khác anh cũng tốt như thế ạ?" Kỷ Lãng nhịn không nổi buột miệng nói.

"Đúng vậy!" Phó Tinh Huy cũng không nhận ra giọng Kỷ Lãng có chút ghen tỵ: "Nằm xuống đi." Anh đắp kín chăn lên cho Kỷ Lãng.

Kỷ Lãng thừa dịp nắm lấy bàn tay đang vuốt ve má mình của Phó Tinh Huy. Đôi tay kia vừa mới rửa, rất lạnh, thấy tay anh hơi rụt lại, Kỷ Lãng lại càng căng thẳng nắm chặt lấy đôi tay kia, áp vào khuôn mặt nóng bừng của mình. Hắn giống như một con thú nhỏ, cọ cọ vào lòng bàn tay anh, dường như muốn hấp thụ cái mát lạnh sảng khoái Phó Tinh Huy đem đến: "Anh ơi, em đau đầu quá! Anh bóp đầu cho em với?"

Tay Phó Tinh Huy day day trên huyệt thái dương của Kỷ Lãng, hơi chau mày nói: "Em đau lắm hả? Có phải nhiệt độ cơ thể tăng cao quá rồi đúng không?"

"Uhm......" Kỷ Lãng quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, nhìn qua vô cùng ấm ức: "Anh day day một chút, có khi sẽ đỡ hơn."

Đầu ngón tay lạnh lẽo ấn nhẹ vào huyệt thái dương của Kỷ Lạng, chậm rãi xoa nhẹ: "Như thế này có được không? Nếu hơn nửa tiếng nữa vẫn còn đau thì anh đi tìm đạo diễn Giả."

"Không cần đâu!" Kỷ Lãng kéo quần áo anh nói: "Chỉ cần anh ở lại với em là em sẽ đỡ thôi."

Phó Tinh Huy cúi đầu liếc nhìn góc áo của mình bị Kỷ Lãng nắm chặt, lông mi anh khẽ run lên. Lòng anh như có một chiếc lông vũ chạm vào, chỉ cần động mạnh một chút sợ là chiếc lông vũ đó lập tức tan mất.

Vì thế anh nhỏ giọng: "Cái đầu thông minh như này, đừng để bị sốt đến hỏng luôn nhé."

"Anh ơi, anh cũng day day thái dương như vậy cho những người khác sao ạ?" Kỷ Lãng nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Cũng sẽ khen bọn họ thông minh ạ?"

"Ừ!"

Kỷ Lãng bĩu môi, lại hỏi: "Vậy em là người thông minh nhất sao?"

Phó Tinh Huy sửng sốt giây lát, cuối cùng cũng nhận ra đứa bé Kỷ Lãng này không có ý định che giấu tính tình "độc quyền" của mình.

Anh nghĩ thầm, có thể là những đứa trẻ lớn lên ở thành phố được chăm bẵm quá kỹ, Kỷ Lãng lại là con một, là đứa bé được người ta chiều chuộng như trung tâm vũ trụ nên chắc chắn dễ mắc phải tật xấu này.

Tuy là trong lòng Phó Tinh Huy hiểu rõ rồi nhưng anh vẫn buồn cười trả lời: "Phải ~ Em là thông minh nhất! Là đứa em trai thông minh nhất của anh!"

- ------------------------------------------------------

Có những thói quen mà thời gian không thể xoá nhoà!

Đợt này tôi bận quá nên giờ mới đăng được truyện. Xin lỗi nhiều nha, giờ bắt đầu khởi động lại nhá:3

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:3

Nhớ vót và để lại dấu răng nhé