[Thanh Xuyên] Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi

Chương 22: Hồi Phủ



Trung tuần tháng Tám, thánh giá hồi loan.

Đội ngũ dài dằng dặc tiến vào kinh thành trong tiếng tung hô quỳ lạy của dân chúng hai bên. Vưu Uyển ngồi trong xe ngựa của tứ gia, tới lúc vào được nội thành thì đã qua giờ Ngọ.

Tứ gia cùng các a ca khác đều được gọi tới trước thánh giá, không biết bao giờ mới có thể trở lại.

Vưu Uyển ngồi trong xe ngựa. Bánh xe chậm rãi chuyển động. Tiếng người huyên náo bên ngoài khiến cho nàng hoảng hốt.

Lần này trở về, nàng sẽ lấy thân phận thiếp thất của tứ gia mà vào phủ. Vừa nghĩ đến việc phải đối mặt với đám người ở hậu viện kia, nàng đã thấy phiền.

Lúc này chợt nghe một giọng thái giám quen thuộc từ bên ngoài vang lên: "Bẩm Vưu cách cách, chủ tử gia phái nô tài đi theo bên người cách cách, hầu hạ cách cách tới sân viện mới của ngài."

Là Tô Bồi Thịnh.

Vưu Uyển yên lòng. Tô Bồi Thịnh là thái giám đắc lực bên người tứ gia. Có ông ở đây, hẳn đám người ở hậu viện cũng sẽ không gây chuyện với nàng.

Xe ngựa vòng qua mấy con phố, cuối cùng dừng lại trước cửa hông phủ bối lặc.

Thanh Mai ở bên ngoài nhỏ giọng nhắc: "Vưu tỷ tỷ, tới nơi rồi."

Vưu Uyển hít sâu một hơi, chỉnh trang lại trâm cài trên tóc, xốc mành bước xuống khỏi xe ngựa.

Đã có người đưa lên ghế nhỏ để nàng có thể thuận lợi trèo xuống.

Vưu Uyển vừa đứng vững đã nghe tiếng Tô Bồi Thịnh nhỏ giọng trách cứ Thanh Mai: "Nha đầu này, xưng hô với chủ tử như vậy hả? Phải gọi là cách cách! Nếu lại kêu loạn, cẩn thận ta cho ngươi ăn hèo."

Thanh Mai ảo não đáp một tiếng: "Tô công công, tôi biết sai rồi, sau này không dám gọi nhầm nữa."

Vưu Uyển lấy khăn che miệng ho khan một tiếng: "Thanh Mai, muội làm gì đấy, còn không mau theo kịp."

"Dạ! Nô tỳ tới ngay." Thanh Mai lập tức chạy chậm tới bên người nàng.

Tô Bồi Thịnh cũng tươi cười đi qua, khom lưng nói: "Dựa theo quy củ, sau khi cách cách hồi phủ thì nên tới thỉnh an phúc tấn. Có điều chủ tử gia nói đường xá mệt nhọc, nếu cách cách không khỏe thì có thể về sân viện của mình trước. Đợi sau khi chủ tử gia trở lại thì cách cách có thể tới chính viện sau."

Tuy Vưu Uyển không thích những quy củ chốn hậu viện nhưng dù sao cũng phải đối mặt. Là người mới, hẳn nên đi gặp lãnh đạo trực tiếp của mình mới phải. Con đường nhận chức vốn đã không tính là chính quy rồi, chẳng lẽ còn muốn lên mặt với phúc tấn? Nàng không định tìm đường chết nhanh như thế.

"Vậy thì cứ theo quy củ mà làm, còn phải nhờ Tô công công dẫn ta tới chính viện thỉnh an phúc tấn." Vưu Uyển nói.

Tô Bồi Thịnh hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Vưu Uyển lại ngốc nghếch như vậy. Chủ tử gia để nàng nghỉ ngơi chính là cho nàng thể diện đó, vậy mà Vưu cách cách lại không theo.

Tuy vậy nhưng trên mặt ông vẫn là nụ cười nhạt: "Mời Vưu cách cách đi theo nô tài, trước hết làm quen với con đường dẫn tới chính viện."

Vưu Uyển gật đầu. Nàng đi theo Tô Bồi Thịnh, tay vịn nha hoàn Thanh Mai vào phủ từ cửa hông, vòng qua tiền viện tới cổng nhỏ dẫn đến hậu viện.

Đây là lần thứ hai Vưu Uyển tới chính viện. Sau nửa năm, chính viện vẫn mang dáng vẻ an tĩnh trang nghiệm ấy. Tô Bồi Thịnh sai tiểu thái giám canh cửa truyền lời. Chưa tới một lát đã thấy từ trong viện đi ra một ma ma tầm bốn mươi mấy tuổi, ăn mặc rất có thể diện.

"Ôi, sao Tô công công lại đích thân đến đây thế này. Ngài là người bận rộn, muốn gặp cũng không dễ dàng." Vị ma ma này tươi cười chào đón, lại chỉ chú ý tới Tô Bồi Thịnh, một nửa ánh mắt cũng không chia cho Vưu Uyển bên cạnh.

Tô Bồi Thịnh lập tức lui về sau một bước: "Triệu ma ma nói đùa. Nhà ta hôm nay phụng mệnh chủ tử gia, dẫn Vưu cách cách tới thỉnh an phúc tấn. Không biết phúc tấn lúc này có rảnh hay không?"

Nụ cười trên mặt Triệu ma ma cứng đờ trong nháy mắt, tựa như lúc này mới chú ý tới Vưu Uyển. Ánh mắt bà ta đảo qua, dừng lại một lát trên khuôn mặt nàng.

"Triệu ma ma?" Tô Bồi Thịnh cất giọng.

Triệu ma ma chợt tỉnh hồn, sắc mặt khó nén sự không vui, giọng nói cứng nhắc: "Vưu cách cách tới thật không khéo, phúc tấn hiện đang ở Phật đường nhỏ, không cho phép người ngoài quấy rầy. E là hôm nay cách cách không gặp được phúc tấn rồi."

Vưu Uyển hạ mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta đã biết. Nhờ ma ma thông báo một tiếng với phúc tấn, ta sẽ quay lại thỉnh an sau."

"Nô tỳ đã biết, mời cách cách trở về." Triệu ma ma lạnh lùng đáp.

Tô Bồi Thịnh dường như cũng không ngoài ý muốn, cười với Vưu Uyển: "Nô tài dẫn cách cách về Phù Dung Viện ạ!"

"Đi thôi." Vưu Uyển gật đầu với Triệu ma ma, xoay người vịn Thanh Mai, đạp lên con đường lát gạch xanh hướng về phía Phù Dung Viện.

Nàng không biết là Triệu ma ma ở đằng sau còn hung hăng lườm nàng một cái rồi mới quay về chính viện.

"Người đã đi rồi à?" Phúc tấn ngồi trong phòng khách, tay nâng chén trà.

Triệu ma ma trả lời: "Đã đi rồi, Tô Bồi Thịnh đưa nàng ta về Phù Dung Viện."

"Ma ma nói xem, nàng thật sự xinh đẹp như trong lời đồn ư?" Phúc tấn hạ mắt, nhẹ nhàng thổi nước trà.

Triệu ma ma nhớ lại cái nhìn thoáng qua ban nãy, trong lòng đè nén.

Vưu cách cách vốn là tỳ nữ, không có trang sức hay xiêm y nào tốt, lại mới trở về từ tái ngoại, ngựa xe mệt nhọc, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhưng dù là vậy cũng không ngăn được nét nhu mỳ khả ái giữa hai đầu lông mày. Khuôn mặt nhỏ bé uể oải lại càng khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc. Ngay cả bóng lưng cũng lả lướt yêu kiều, bộ bộ sinh liên.

Triệu ma ma nhắm mắt nói: "Nô tỳ mới nhìn qua, cảm thấy vị Vưu cách cách này quả thực đẹp hơn người cũ trong phủ nhiều, cũng tươi mới trẻ trung."

"Vậy thì tốt rồi," Phúc tấn vừa nghe liền an tâm. Nếu Vưu Uyển chỉ có tướng mạo thường thường thôi thì nàng còn khó phỏng đoán được tâm tư của tứ gia đối với nàng ta, "Người trong phủ đều không được chủ tử gia yêu thích, tới một người xinh đẹp trẻ tuổi cũng tốt. Chỉ là một cách cách mà thôi, để cho bọn họ tranh đấu đi."

"Dạ," Triệu ma ma vội vã hùa theo, "Vưu cách cách này còn chưa đáng để phúc tấn phải hao tâm tốn sức."

Phúc tấn yên tâm nhấp một ngụm trà, thần sắc lạnh nhạt điềm tĩnh.

Phù Dung Viện tọa lạc ở góc Tây Nam của hậu viện, là một viện tử nhị tiến độc lập. Vì trong viện trồng tảng lớn hoa phù dung nên được lấy cái tên này. Nơi này cách tiền viện gần nhất, chỉ cần xuyên qua một cửa nhỏ là có thể thông thẳng tới thư phòng ở tiền viện. Có điều chỗ kia mỗi ngày đều có người canh gác, không dễ ra vào.

Hiện Phù Dung Viện chỉ có mình Vưu Uyển ở. Nàng là cách cách, chỉ có thể chiếm dụng một sân. Sân còn lại ở phía sau thì bỏ trống.

Vưu Uyển thích thú khi được ở một mình, miễn phải giao tiếp với thiếp thất khác của tứ gia, chỉ hy vọng về sau đừng có thêm người mới tới đây.

Tô Bồi Thịnh cười tủm tỉm dặn dò Vưu Uyển hai câu, lại gọi hạ nhân ở Phù Dung Viện tới nhận mặt nàng, sau đó tìm cớ lui xuống.

Ông là đại hồng nhân bên người tứ gia. Vưu Uyển đâu dám giữ lại hỏi này hỏi kia, bèn lập tức thả người.

Cửa lớn vừa đóng, Vưu Uyển đã nhìn quanh quan sát viện tử của mình.

Hoa phù dung trong viện đang kỳ nở rộ, mỹ lệ rực rỡ đến lóa mắt. Phòng ở cũng đã được bày trí tỉ mỉ, có thể coi là tốt nhất trong khuôn khổ phân lệ của một cách cách.

Nhìn đèn thủy tinh trong suốt như ngọc ở chính sảnh, chuôi gậy như ý bằng hồng ngọc trên cái giá ở thư phòng, bình sứ Thanh Hoa tạo hình Quan Thế Âm trong phòng ngủ, còn có mấy tráp trang sức son phấn..

Nhiều vật ngự chế như vậy trước mắt, Vưu Uyển không nhịn được mà nghĩ, liệu nàng có nên thừa dịp hiện tại tứ gia còn quan tâm săn sóc mình như vậy mà vơ vét một khoản, hay là nên cẩn thận hầu hạ, tích tiểu thành đại mà từ trong tay tứ gia moi ra chút đồ tốt.

Giữa lúc nàng đang suy nghĩ nhân sinh, Thanh Mai ở bên đã nhỏ giọng nhắc: "Cách cách, hạ nhân đều đang chờ ở bên ngoài."

Vưu Uyển hoàn hồn, ra vẻ bình tĩnh nói: "Gọi bọn họ vào đi."

Thanh Mai đáp ứng, cho gọi hai tỳ nữ ở bên ngoài vào, theo sau còn có một tiểu thái giám áo xám chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi.

Vừa rồi đám hạ nhân đều thỉnh an Vưu Uyển từ xa. Giờ nàng mới nhìn kỹ, thuận tiện đối chiếu với tên họ từng người.

Hai tỳ nữ phân biệt gọi là Kim Trản và Đan Nhã, dung mạo thanh tú sạch sẽ. Tiểu thái giám tên Dư Vĩnh Dịch, trông gầy gò nhưng lại rất cơ trí.

Đám người vừa tới trước mặt Vưu Uyển, lập tức cung kính quỳ xuống dập đầu.

Vưu Uyển liếc một vòng, cất giọng trầm ổn: "Nếu các ngươi đã vào Phù Dung Viện thì về sau sẽ là người hầu bên cạnh ta. Ta làm chủ nhân, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Chỉ cần các ngươi tận tâm tẫn trách, trung thành với ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi. Còn nếu các ngươi muốn đi chỗ khác thì mau mau nói ra, ta cũng không ngăn cản."

Hai tỳ nữ sợ đến vội vã dập đầu, liên tục nói không dám.

Tiểu thái giám Dư Vĩnh Dịch cất giọng non nớt: "Xin cách cách hãy yên tâm. Chúng nô tài đều là người do Tô công công trực tiếp nhận về từ Phủ Nội Vụ, trong tâm chỉ nhớ kỹ phải hầu hạ cách cách, tuyệt đối sẽ không hai lòng."

Vưu Uyển mỉm cười: "Lâu ngày mới biết lòng người, cũng mong các ngươi có thể nhớ kỹ lời hôm nay, nhớ kỹ mình là người của Phù Dung Viện."

Đám người liên tục đáp ứng.

"Đứng lên hết đi," Vưu Uyển giơ tay, "Các ngươi vào phủ đã mấy hôm rồi? Có từng nghe được chuyện gì trong hậu viện chưa? Biết gì thì nói ta nghe."

Hai tỳ nữ nhìn nhau, cuối cùng là Đan Nhã đứng dậy nói: "Lúc nô tỳ vào phủ, ma ma quản sự từng đề qua một chút về các nữ chủ tử trong hậu viện. Phúc tấn ở chính viện, bình thường thích chép kinh lễ Phật. Dựa theo lệ cũ, cách cách chỉ cần tới thỉnh an vào mỗi đầu tháng và mười lăm là được. Lý trắc phúc tấn ở Đông Viện. Cảnh cách cách và Võ cách cách cùng ở Bạch Mai Các. Tống cách cách và Nữu Hỗ Lộc cách cách cùng ở Bích Đồng Viện.

Kim Trản nhẹ giọng nói tiếp:" Chỉ là hiện tại trắc phúc tấn còn đang bị cấm túc. Tống cách cách cũng bị phúc tấn ra lệnh chép kinh tư quá. E là cách cách sẽ không gặp được. "

Vưu Uyển biết thừa nguyên nhân hai người này bị phạt, cũng không muốn nhiều lời. Đám người trong hậu viện của tứ gia, từng người đều trùng khớp với lịch sử trong trí nhớ của nàng. Có điều thời gian hai vị a ca ra đời lại sớm hơn hẳn, không biết có tạo thành ảnh hưởng dẫn đến thay đổi lịch sử hay không.

Ban đêm, ánh trăng lặng lẽ dâng lên đầu cành.

Vưu Uyển được Thanh Mai hầu hạ tháo bỏ trâm cài, sau khi tắm gội thì thay sang áo lụa mềm mại mỏng manh.

Tuy trước đó Thanh Mai cũng là nô tỳ như nàng nhưng trong thời gian ở tái ngoại, Thanh Mai vẫn luôn hầu hạ nàng, thích ứng với thân phận mới rất nhanh, tay nghề cũng bắt đầu thuần thục.

Thanh Mai chải tóc cho Vưu Uyển xong thì lấy một hộp vuông nhỏ từ trong tráp trang điểm ra:" Cách cách, có muốn thoa chút son không ạ? Sẽ làm nổi bật lên màu da của ngài. "

" Tối rồi, ta cũng muốn đi ngủ, thoa son làm gì. "Vưu Uyển khoát tay," Muội cũng đã mệt nhọc cả một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi! Tối nay để Đan Nhã trực đêm. "

Thanh Mai nghe vậy lập tức trợn to hai mắt:" Sao cách cách có thể nghỉ ngơi vào lúc này được? Đợi tới khi chủ tử gia trở về, muốn tới Phù Dung Viện lại thấy người ngủ mất rồi thì biết tính sao? "

Vưu Uyển nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười:" Muội nói lung tung gì thế? Hôm nay tứ gia mới hồi phủ, nhất định phải tới chính viện gặp phúc tấn, sao có thể tới Phù Dung Viện được? "

Thanh Mai nghẹn lời một lúc, lắp bắp nói:" Nhưng mà trước kia lúc ở tái ngoại, mỗi ngày chủ tử gia đều nghỉ ngơi cùng một chỗ với ngài mà. "

Sao vừa về mà chủ tử gia lại không tới thăm cách cách một lát?

Vưu Uyển thoải mái cười:" Muội cũng nói rồi, đó là ở tái ngoại, không phải ở trong phủ. Chuyện như thế này về sau còn nhiều, muội phải sớm làm quen đi. "

Huống chi hôm nay nàng phải ngồi xe ngựa suốt cả chặng đường, đầu khớp xương như tan rã đến nơi, mới không muốn gặp tứ gia, tỏ vẻ trước mặt hắn đâu. Tứ gia cứ cút càng xa càng tốt.

Bóng đêm lạnh như nước.

Tứ gia từ trong cung trở về phủ. Hầu hạ trước thánh giá mấy canh giờ, nội y và trung y hắn đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Tô Bồi Thịnh vội vã gọi người tới hầu hạ tứ gia rửa mặt. Thừa dịp tiểu thái giám xoa bóp thư giãn cho tứ gia, ông tranh thủ nói:" Gia, hôm nay có muốn tới hậu viện không ạ? "

Tứ gia nhắm mắt xua tay:" Không còn sớm nữa, phái người đưa mấy thứ tới chính viện, gia không đi. "

Tô Bồi Thịnh vâng dạ, kêu người đưa đồ tứ gia mang từ tái ngoại về tới chính viện, còn việc phân chia cho các nữ chủ tử khác như thế nào thì phải xem phúc tấn an bài.

Tứ gia bỗng ngồi bật dậy như chợt nhớ ra điều gì, gọi Tô Bồi Thịnh lại:" Phù Dung Viện đã được an trí thỏa đáng chưa? "

Giọng hắn bình thản như không có gì, tựa như chỉ tùy tiện hỏi một câu mà thôi.

Nhưng sao Tô Bồi Thịnh có thể không rõ tính tình tứ gia được. Có thể hỏi thêm một câu như vậy nói rõ vị gia này sớm đã đặt Phù Dung Viện vào trong lòng, chính viện không nguyện ý đi nhưng lại quan tâm tới chuyện của Vưu cách cách.

Tô Bồi Thịnh lập tức cúi mình trả lời:" Bẩm gia, nô tài đã qua xem rồi, hết thảy tại Phù Dung Viện đều tốt. Chiều nay Vưu cách cách vừa tiến phủ đã tới thỉnh an phúc tấn nhưng phúc tấn lúc ấy đang ở Phật đường nhỏ. Cách cách liền tự trở về Phù Dung Viện. Nô tài tận mắt thấy cách cách nghỉ ngơi thỏa đáng rồi mới rời phủ. "

Tứ gia nghe chuyện sau giờ Ngọ mà phúc tấn còn đến Phật đường nhỏ, hàng mày hơi nhíu nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo:" Ngươi đưa riêng phần của Phù Dung Viện qua, đừng để lộ ra ngoài. Còn lại cứ để phúc tấn định đoạt."

Tô Bồi Thịnh gật đầu lia lịa.

Bóng đêm dần sâu, đèn trong thư phòng ở tiền viện đã tắt. Tứ gia một mình nằm trên giường. Màn lụa buông xuống, trong phòng một mảnh vắng lặng.

Một đường bôn ba mệt nhọc khiến cho tứ gia rất nhanh đã mơ màng, ý thức hơi mông lung, cánh tay mò sang bên cạnh như muốn ôm lấy ai đó theo bản năng.

Thẳng đến khi ôm được trống rỗng, tứ gia mới phản ứng lại rằng trên giường chỉ có một mình hắn.

Hậm hực thu tay, tới khi sắp ngủ tứ gia còn nghĩ, ngày mai nhất định phải hồi phủ sớm để có thời gian ghé qua Phù Dung Viện.