[Thanh Xuyên] Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi

Chương 29: Nghiêm Ma Ma



"Thế là nàng quỳ trọn một canh giờ?" Tứ gia vừa thoa thuốc cho Vưu Uyển vừa nghe Thanh Mai bẩm báo đầu đuôi sự việc.

"Không lâu đến thế. Sau đó phúc tấn đã phái Triệu ma ma tới, bọn thiếp đều được thả về." Vưu Uyển nhỏ giọng trả lời, "Vết thương kia trông thì đáng sợ nhưng thực chất cũng không nghiêm trọng. Thanh Mai chuyện bé xé ra to mà thôi, chàng đừng nóng giận."

Tứ gia trầm mặc, cầm thuốc mỡ vừa sai Tô Bồi Thịnh lấy từ tiền viện thoa nhẹ lên miệng vết thương của Vưu Uyển.

"Shhh!" Vưu Uyển thấp giọng hít hà một tiếng, rụt chân về phía sau.

Tứ gia chợt dừng động tác: "Ta làm nàng đau à?"

Vưu Uyển mặt mũi trắng bệch gật đầu.

Sắc mặt tứ gia càng thêm đen sì. Hắn đưa thuốc mỡ cho Thanh Mai: "Thoa cho chủ tử nhà ngươi đi, cẩn thận một chút."

Thanh Mai vội vàng vươn hai tay nhận lấy.

Tứ gia lại sâu sắc nhìn Vưu Uyển một cái rồi siết chặt hai tay đứng dậy, dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt.

Hắn sải bước ra gian ngoài. Tô Bồi Thịnh vừa đi hỏi thăm tin tức đã đứng chờ ở đó.

Tứ gia đứng chắp tay, phân phó: "Từ từ mà nói, gia muốn nhìn xem trong phủ rốt cuộc có bao nhiêu chuyện mà ta chưa biết?"

Tô Bồi Thịnh nhận thấy tứ gia đang tức giận bèn gắt gao cúi đầu, hạ thấp âm lượng, tận lực không để vị bên trong kia nghe thấy: "Bẩm chủ tử gia, theo tin tức nô tài thăm dò được, chuyện này còn phải kể từ tiệc trăm ngày của tứ a ca."

Tô Bồi Thịnh nói rõ đầu đuôi chuyện Lý trắc phúc tấn và Nữu Hỗ Lộc cách cách phát sinh mâu thuẫn trên yến tiệc và chuyện Lý trắc phúc tấn gọi Nữu Hỗ Lộc cách cách tới Đông Viện lập quy củ suốt mấy ngày nay.

Cuối cùng ông nói: "Hôm nay trắc phúc tấn lại còn cho gọi mấy vị cách cách cùng tới Đông Viện, nghe nói đã phải hứng gió lạnh rất lâu. Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách đều ngã bệnh, Vưu cách cách còn bị phạt quỳ, hẳn là càng thêm nghiêm trọng hơn."

Tứ gia mặt không biến sắc lắng nghe, Phật châu trên tay phải chuyển động thật nhanh, âm thanh phát ra khiến cho Tô Bồi Thịnh kinh hồn táng đảm.

Sau một lúc lâu mới nghe tiếng tứ gia cười lạnh: "Nàng ta làm trắc phúc tấn đúng là uy phong. Cách cách trong phủ mặc cho nàng ta bắt nạt, ngay cả phúc tấn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua."

Tô Bồi Thịnh chỉ muốn che kín hai lỗ tai, nếu có thể trốn đi luôn thì càng tốt.

Ông cảm thấy trong phủ sắp không yên ổn.

Nhưng tứ gia sẽ không thông cảm cho ông, trực tiếp phân phó: "Ngươi tới Phủ Nội Vụ tìm ma ma giáo dưỡng nghiêm khắc nhất tới đây. Nếu Lý thị muốn lập quy củ, bày ra cái giá của trắc phúc tấn thì gia sẽ cho nàng ta xem, trắc phúc tấn đến tột cùng nên có dáng vẻ như thế nào."

Tô Bồi Thịnh nghe xong mà không khỏi lạnh sống lưng. Thủ đoạn dạy dỗ người của các ma ma giáo dưỡng lâu năm thuộc Phủ Nội Vụ đều không tầm thường, nếu thực sự tàn nhẫn lên thì có thể khiến cho người ta khó mà chịu đựng.

Tô Bồi Thịnh yên lặng thắp một ngọn nến cho Lý trắc phúc tấn.

Ngài nói xem, cũng đã làm tới trắc phúc tấn rồi, cớ gì phải so đo với các cách cách trong phủ kia chứ. Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách đều là người đã có con trai. Vưu cách cách lại là tân sủng của chủ tử gia. Đúng là chỉ biết nhắm họng súng mà chắn!

Lại nghe tứ gia nói: "Tính tình kia của Lý thị nếu chỉ để ma ma tới giáo dưỡng e là không có tác dụng gì lớn, còn phải để cho phúc tấn dốc lòng dạy dỗ mới được. Từ nay, ngày ngày để nàng ta tới chính viện phụng dưỡng, sớm chiều hai buổi không thể thiếu. Nàng đã chú trọng quy củ như vậy thì hẳn quy củ của mình cũng sẽ không kém."

Tô Bồi Thịnh cười, chiêu này của chủ tử gia thật là độc. Từ trước tới nay phúc tấn và trắc phúc tấn không hợp nhau. Để hai người họ ngày ngày chung đụng, chẳng phải là đang tăng thêm bức bối cho phúc tấn hay sao?

Tứ gia tất nhiên biết mình đang làm gì. Nhiều ngày qua như vậy rồi mà phúc tấn không hề ra tay quản giáo Lý thị, mãi đến khi lớn chuyện mới xuất hiện hòa giải. Hậu trạch không yên ổn vốn là do phúc tấn thất trách.

Hắn ngồi một mình ở gian ngoài một lúc lâu rồi mới đứng dậy đi vào trong.

Vưu Uyển đã được Thanh Mai hầu hạ lên giường nghỉ ngơi, đang mơ màng thì nhận ra tứ gia đã nằm bên cạnh.

"Sao gia vẫn còn ở đây? Hôm nay thân thể thiếp không tiện, không thể hầu hạ.." Vưu Uyển mơ mơ màng màng nói.

Quỳ thủy của nàng tới rồi. Để kiêng kỵ thì tứ gia hẳn nên quay về tiền viện.

Nhưng không ngờ tứ gia lại vươn tay ôm nàng vào lòng, bàn tay ấm nóng áp lên phần bụng đang đau ê ẩm của Vưu Uyển, thấp giọng nói bên tai nàng: "Không sao, ngủ đi."

Mi mắt Vưu Uyển khẽ nhúc nhích như muốn nói gì, cuối cùng vẫn im lặng, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của tứ gia mà ngủ thật say.

Xưa nay tứ gia đã nói là làm. Ngày hôm sau, Tô Bồi Thịnh đã mời một vị Nghiêm ma ma từ Phủ Nội Vụ tới.

Lúc Thanh Mai ra ngoài có len lén liếc nhìn một cái, quay về liền kể cho Vưu Uyển rằng vị Nghiêm ma ma này chuyên môn giáo dưỡng các cung nữ mới. Thanh Mai vừa nhìn một chút đã vô cùng hoảng sợ, vội vã chạy trở về.

Có điều rất nhanh nàng đã bật cười: "Lần này trắc phúc tấn phải nếm mùi đau khổ rồi. Nghiêm ma ma nhất định sẽ dằn vặt nàng ta thật ác, cho chủ tử hết giận!"

Kim Trản bên cạnh nghe vậy thì nói: "Chỉ sợ vị Nghiêm ma ma kia cố kỵ thân phận của trắc phúc tấn mà không dám hạ thủ thôi."

"Người Tô công công chọn, hẳn là lá gan sẽ không nhỏ như vậy," Vưu Uyển cười nói, "Chúng ta cứ chờ mà xem."

Ánh mắt nhìn người của Tô Bồi Thịnh quả thực tinh tường. Ngày thứ hai sau khi Nghiêm ma ma vào phủ, mới giờ Sửu đã tới Đông Viện lôi Lý trắc phúc tấn từ trong chăn nệm ấm áp ra, nghiêm khắc yêu cầu Lý trắc phúc tấn tới chính viện vấn an phúc tấn.

Trời còn chưa sáng, trăng còn treo trên cành, Lý thị ngay cả mắt còn chưa mở ra được. Nô tài ở Đông Viện cũng không dám chọc giận Lý thị, chỉ có Nghiêm ma ma sống lưng thẳng tắp, sai bảo mọi người ai nên đi lấy nước thì đi lấy nước, ai nên chuẩn bị xiêm y thì chuẩn bị xiêm y.

Lý trắc phúc tấn ngủ gà ngủ gật, cằm suýt chút nữa thì đập vào mặt bàn.

Nghiêm ma ma nói: "Trắc phúc tấn đừng gấp gáp, đợi một lát hứng chút gió lạnh, ngài sẽ thanh tỉnh ngay thôi."

Tới chính viện, phúc tấn còn chưa tỉnh ngủ, Lý thị muốn vào đại sảnh ngồi ngủ bù một chút thì lại bị Nghiêm ma ma ngăn lại.

"Hành vi này của trắc phúc tấn là không thỏa đáng. Chủ mẫu chưa dậy, sao có thể tự ý tiến vào gian nhà của chủ mẫu? Ngài cứ đứng chờ trong sân đi!" Nghiêm ma ma nói rành rọt từng chữ.

Lý trắc phúc tấn bị bà gọi dậy sớm như vậy đã tràn ngập phẫn nộ, hiện giờ ngay cả vào trong phòng tránh gió một chút cũng không được thì càng giận không biết để đâu cho hết.

Nàng làm bộ muốn xông lên thì lại bị Nghiêm ma ma vươn cánh tay hữu lực ngăn ở trước cửa: "Trắc phúc tấn có thể tiến vào, nhưng từng tiếng nói cử chỉ của ngài, nô tỳ đều phải giám sát. Phàm là có chỗ nào sai lầm, nô tỳ sẽ bẩm báo lại với chủ tử gia và phúc tấn. Trắc phúc tấn tự mình suy nghĩ cho kỹ!"

Lý thị biết lần này mình đã làm cho tứ gia nổi giận, sao dám đổ thêm dầu vào lửa nữa, chỉ đành buồn bực đứng đó.

Gió lúc rạng sáng càng lạnh hơn so với trong ngày, thổi quét khiến cho người ta thấy thấu xương, tựa như đang đứng trong hầm băng.

Cuối cùng Lý thị cũng hiểu nỗi khổ mà đám Nữu Hỗ Lộc cách cách phải chịu. Nàng ta mặc không ít nhưng gió lạnh tựa như có mắt, chuyên tìm chỗ len lỏi vào trong khiến cho tay chân nàng ta đều đông cứng lại.

Lúc Lý thị sắp đông thành đá thì rốt cuộc phúc tấn cũng rời giường.

Lý trắc phúc tấn vội vọt vào với hai chân cứng đờ, muốn mau chóng tìm một chỗ ấm áp để ngồi xuống.

Nhưng Nghiêm ma ma không để nàng ta nghỉ ngơi, trực tiếp đoạt lấy khăn ấm từ trong tay tỳ nữ đang hầu hạ phúc tấn rời giường, xoay người nhét cho Lý thị.

"Mời trắc phúc tấn hầu hạ phúc tấn rửa mặt, hoàn thành bổn thận của thiếp thất." Nghiêm ma ma dùng thanh âm lãnh khốc nói, "Ngài bước chân vào chính viện thì phải thời thời khắc khắc ghi nhớ thân phận của mình. Phúc tấn chưa cho ngài ngồi, sao ngài có thể tự ý tìm ghế mà ngồi kia chứ? Lát nữa ngài còn phải hầu hạ phúc tấn vấn tóc thay y phục, dâng trà hầu thiện. Trắc phúc tấn mau đứng lên đi!"

Lý thị tay chân lạnh lẽo, vừa mới đặt mông ngồi xuống: "..."

Phúc tấn vừa mới mở mắt: "..."

*

Mỗi ngày sau khi dùng bữa, phúc tấn đều tới Phật đường nhỏ niệm kinh cầu phúc.

Lần này phúc tấn vừa đứng lên khỏi bàn cơm, Lý trắc phúc tấn chưa cần Nghiêm ma ma nhắc nhở đã ngoan ngoãn chủ động theo phúc tấn tới Phật đường.

Phật đường nhỏ thanh u quạnh quẽ, có thể do quá ít người ở mà phá lệ lạnh lẽo.

Lý thị vừa bước vào, tay chân chưa kịp ấm lên đã nhịn không được mà rét run.

Phúc tấn vẫn như mọi ngày quỳ gối trên bồ đoàn, nắm chuỗi Phật châu trong tay, hai mắt nhắm chặt, môi khẽ nhúc nhích niệm kinh thư.

Lý thị không biết mình nên làm gì. Bầu không khí ở đây yên tĩnh trang nghiêm. Dù nàng có không hiểu chuyện thì cũng không dám cãi vả om sòm ở Phật đường. Tượng Phật lạnh như băng khiến lòng nàng rờn rợn.

Nghiêm ma ma đã trực tiếp an bài xong cho nàng rồi. Đằng sau cách chỗ phúc tấn không xa là một bàn trà nhỏ. Bà dâng hương quét tước rồi đặt một quyển kinh thư thật dày và giấy bút lên bàn.

"Mời trắc phúc tấn ngồi đây sao chép kinh thư. Phúc tấn chuyên tâm lễ Phật, trắc phúc tấn cũng nên noi theo, tu thân dưỡng tính." Nghiêm ma ma thấp giọng nói.

Chuyện chép kinh thì Lý thị đã từng làm qua rất nhiều lần. Nàng vén y phục quỳ xuống, đầu gối đông cứng chỉ trong chốc lát đã râm ran nhức nhối.

Cầm bút chép kinh cũng không khó nhưng Phật đường nhỏ này lại quạnh quẽ, Lý thị quỳ trên mặt đất không dám lộn xộn, chỉ cảm thấy khí lạnh men theo bàn chân hướng lên chui vào cơ thể, đôi chân đã quỳ đến tê dại.

Nàng nhìn chậu than trước mặt phúc tấn mà thèm, hận không thể cướp lấy đặt trước mặt mình.

Nghiêm ma ma đập bàn nhắc nhở: "Trắc phúc tấn chớ có nhìn ngó lung tung, tránh cho phải tội với Phật tổ."

Lý thị vội vã thu hồi ánh mắt, còn nhỏ giọng niệm một câu Phật tổ chớ trách.

Phúc tấn quỳ khoảng một khắc thì đứng dậy, nàng còn có sự vụ trong phủ cần xử lý.

Lý trắc phúc tấn vừa thấy phúc tấn có hành động, cho là mình cũng có thể đi theo rời khỏi Phật đường, bèn lập tức buông bút chuẩn bị đứng lên.

Không ngờ lại nghe Nghiêm ma ma nói: "Xin trắc phúc tấn bình tĩnh chớ vội, vẫn nên ở lại đây chép kinh thì hơn."

Lý thị nóng nảy. Nàng không muốn quỳ ở cái nơi tựa như hầm băng này, lập tức nói: "Chẳng phải ngươi muốn ta theo hầu hạ phúc tấn à, không đi theo bên cạnh phúc tấn thì sao mà hầu hạ được?"

"Trắc phúc tấn mất trí rồi, phúc tấn đây là muốn đi xử lý sự vụ trong phủ. Trắc phúc tấn thân là thiếp thất, chớ nên đi theo."

Ngụ ý, ngài là thiếp, sao có thể tiếp xúc với sự vụ quản gia của nữ chủ nhân? Ngài nên nhận thức rõ vị trí của mình.

Phúc tấn thì đang cầu mà không được. Nàng vừa trông thấy Lý trắc phúc tấn đã muốn bực bội, lập tức nói: "Lý thị, ngươi ở lại đây chép kinh đi. Phật tổ trên cao đang nhìn, quan trọng nhất là phải thành tâm. Ngươi cứ tĩnh tâm mà chép!"

Phúc tấn đã tự mình lên tiếng, Lý trắc phúc tấn lúc này cũng không thể tranh luận với nàng. Nếu Nghiêm ma ma lại đi mách với tứ gia thì không biết nàng ta còn phải chịu hình phạt như thế nào nữa.

Lý thị chỉ đành cầm bút lông lên, điều khiển mấy ngón tay lạnh như băng mà chép từng nét kinh thư.

Kết quả, vừa chép liền chép suốt gần hai canh giờ, Lý thị cảm thấy đôi chân đã không còn thuộc về mình nữa.

Đợi sau khi hầu hạ phúc tấn dùng bữa trưa xong, rốt cuộc Lý thị cũng được Nghiêm ma ma cho về Đông Viện.

Vừa tiến vào Đông Viện Lý thị đã yếu ớt ngã vào trên giường, gọi người xoa bóp chân cho nàng. Trong lòng nàng ta đã sớm chửi bới Nghiêm ma ma hàng trăm nghìn lần, trong tay bắt được thứ gì liền ném bừa trên mặt đất.

Hạ nhân đồng loạt cúi thấp đầu, không dám làm ra chút động tĩnh nào, chỉ sợ chọc cho trắc phúc tấn giận thêm.

Lúc này, người duy nhất dám nói chuyện là Nghiêm ma ma đi tới, làm như không thấy đống hỗn độn đầy nhà. Thần sắc bà vẫn nghiêm túc như cũ, giọng nói cứng rắn: "Mời trắc phúc tấn nghỉ ngơi cho tốt. Chủ tử gia nói, quy củ của ngài còn phải học thêm chục ngày nữa. Ngày mai nô tỳ lại dẫn ngài tới chính viện."

"Ngươi thật to gan!" Lý thị vừa nghe thấy mai còn phải đi nữa, nhất thời giận không thể át, "Ngươi cũng chỉ là một nô tỳ mà cả ngày cứ lấy tứ gia ra dọa ta, có tin ta ngay lập tức tố cáo ngươi với tứ gia hay không, để xem tứ gia sẽ trừng phạt ngươi ra sao!"

Nghiêm ma ma không chút sợ hãi, thản nhiên nói: "Trắc phúc tấn cứ tự nhiên. Nhưng nô tỳ nhắc ngài một câu, sân của chủ tử gia cũng không phải là nơi mà trắc phúc tấn có thể xông loạn. Nếu ngài phá hư quy củ, e là chủ tử gia sẽ càng giận dữ. Đến lúc đó việc học quy củ sẽ không còn là chuyện trong mười ngày nữa đâu."

Nghiêm ma ma nói đến đây, lại hơi nhếch miệng: "Ngài cứ thử mà xem. Nô tỳ làm việc ở Phủ Nội Vụ mấy chục năm, đang lo một thân bản lĩnh không có đất dụng võ đây."

Nghe vậy, Lý trắc phúc tấn liên tưởng tới thủ đoạn của các ma ma Phủ Nội Vụ liền không khỏi rùng mình, cũng không dám mở lời nói muốn đi tìm tứ gia nữa.

Nghiêm ma ma hài lòng nở nụ cười.