[Thanh Xuyên] Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi

Chương 31: Xun Xoe



Vưu Uyển đứng trước đống rương hòm mở rộng trong nhà kho, cảm thấy nếu không phải bản thân đang nằm mơ giữa ban ngày thì cũng là đầu óc tứ gia có vấn đề.

Nàng nhìn nam nhân bên cạnh, giọng nói hết sức phức tạp: "Gia, có phải ngài đã làm chuyện gì trái với lương tâm không?"

"Nói bậy! Không cho phép nàng nghĩ linh tinh." Tứ gia nghiêm mặt.

"Vậy sao ngài lại đưa thiếp tới đây, còn cho thiếp tùy ý lựa chọn đồ vật trong kho?" Vưu Uyển chăm chú nhìn tứ gia, đôi mắt trong suốt sáng ngời, không buông tha cho bất cứ một biểu tình biến hóa nào của hắn.

"Ngài bị chuyện gì kích thích à?" Vưu Uyển vô cùng nghiêm túc hỏi.

Tứ gia mất tự nhiên tránh ánh mắt nàng, che miệng ho nhẹ một tiếng.

Lần này hắn mở cửa nhà kho cũng không phải vì tâm huyết dâng trào mà vì nghe được lời nói của Đức phi từ chỗ Lan Tiêu, biết được bản thân trước nay đã luôn hiểu lầm Vưu Uyển.

Người ta giữ khuôn giữ phép làm hạ nhân, hắn lại cho rằng người ta tới để.. dụ dỗ mình.

Hết lần này tới lần khác lại còn đánh bậy đánh bạ, bị dụ dỗ thành công!

Lý do mất mặt như vậy đương nhiên tứ gia sẽ không nói cho Vưu Uyển, chỉ bảo: "Cho nàng chọn thì nàng cứ chọn đi, để ý nhiều vậy làm gì, đều là của nàng hết."

Vưu Uyển bị khí chất hoàng tử bá đạo của hắn trấn trụ, chần chừ tiến vào nhà kho, vừa đi còn vừa ngoái lại nhìn tứ gia, chỉ sợ tứ gia đột nhiên tiếc của, kêu nàng trở lại.

Kết quả, Vưu Uyển đã đi tới nơi sâu nhất trong kho rồi mà tứ gia vẫn chưa ư hử gì. Vưu Uyển lúc này mới buông tâm, đem suy nghĩ đặt lên kho riêng của tứ gia.

Làm một Hoàng tử có thực quyền, kho riêng của tứ gia quả nhiên không khiến Vưu Uyển phải thất vọng. Phỉ thúy ngọc thạch quý giá chỉ là thứ yếu, mấu chốt là đám trân bảo này được mài giũa tạo hình với kỹ nghệ thủ công và thiết kế tinh xảo nhất.

Nhà họ Vưu không thiếu tiền nhưng từ nhỏ đến lớn, Vưu Uyển còn chưa gặp qua nhiều vật trang trí xảo đoạt thiên công như vậy. Cũng bởi kỹ nghệ làm ra những thứ này thường chỉ dành để phục vụ cho Hoàng gia, không phải là thứ mà người bình thường có thể động đến

Mỗi một món đồ trong này nếu có thể lưu truyền tới hậu thế, hẳn đều sẽ là văn vật cấp quốc bảo.

Vưu Uyển hứng thú dạt dào lượn hai vòng, cuối cùng mới gọi thái giám ở tiền viện giúp nàng bê một bồn cảnh làm từ bảo thạch ra ngoài.

Bồn cảnh bảo thạch này cấu thành từ một bồn vuông bằng sứ tráng men màu lam, bên trên dùng hồng ngọc, lam ngọc, hoàng kim khắc thành cành lá hoa quả sống động như thật, thoạt nhìn lung linh rực rỡ khiến người ta phải choáng ngợp.

Vưu Uyển ôm lấy cánh tay tứ gia, khóe miệng hơi hơi cong lên, đôi mắt ngập nước đong đầy ý cười, thanh âm mềm mại: "Gia, thiếp chỉ muốn thứ này thôi. Thiếp muốn bày nó trong phòng."

Tứ gia lại khẽ nhíu mày: "Chỉ một bồn cảnh này thì ít quá, gia sẽ đưa thêm cho nàng vài món nữa."

Vưu Uyển vội vàng ngăn hắn lại: "Thế này đã là tốt lắm rồi. Thiếp hiểu tâm ý của gia nhưng trong phòng cũng không chứa được nhiều đồ trang trí như vậy, thêm nữa sẽ không hợp với quy củ."

Nàng là một cách cách, trong phòng bày một, hai đồ trang trí ngự chế thì còn có thể lấy cớ là do tứ gia sủng ái. Nhưng nếu trưng đầy vật dụng trong kho của tứ gia, chỉ e sẽ trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của nữ nhân chốn hậu viện.

Nàng kiên trì không cần, tứ gia cũng không lay chuyển được nàng, chỉ đành bỏ qua ý tưởng nhồi đầy Phù Dung Viện, sai người bê bồn cảnh qua.

Tứ gia tiễn Vưu Uyển về sân. Lúc chia tay, Vưu Uyển đang muốn tiến vào cổng viện thì lại bị tứ gia kéo lại.

Vưu Uyển tò mò quay đầu. Trong bóng đêm le lói ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng, nàng đối diện với đôi mắt thâm trầm của tứ gia. Vưu Uyển hơi hơi ngẩn người, hỏi: "Gia còn chuyện gì muốn nói?"

Tứ gia nắm chặt tay nàng, Vưu Uyển có thể cảm nhận được lòng bàn tay hắn dường như hơi đổ mồ hôi.

"Những thứ nàng xem trọng trong nhà kho, gia đều sẽ giữ lại giúp nàng. Đợi ngày sau.. Ngày sau thời cơ chín muồi, sẽ đưa tới đây cho nàng."

Vưu Uyển nghe xong thấy rất mờ mịt, cái gì gọi là thời cơ chín muồi? Tứ gia nói gì sao nàng không hiểu?

Thế nhưng tứ gia căn bản là không định giải thích với nàng, xoay người vội vội vàng vàng đi về tiền viện, tựa như đằng sau có cái gì rượt đuổi.

Vưu Uyển hoài nghi nhíu mày. Thanh Mai bên cạnh lại nhắc nàng bên ngoài lạnh lẽo, Vưu Uyển chỉ đành xoay người vào viện.

Mấy ngày kế tiếp tứ gia bận rộn công vụ, Vưu Uyển cũng chưa gặp được hắn, dần dần cũng quên chuyện xảy ra vào đêm Tiết Ban Kim ấy.

Ai ngờ tứ gia không chỉ động kinh vào mỗi đêm đó. Chờ tới lúc hắn hưu mộc rảnh rỗi thì lại càng khoa trương hơn.

Tứ gia biết Vưu Uyển không muốn nhận lấy lễ vật vượt quá khuôn phép bèn vơ vét khắp cả thành những món đồ chơi, quà vặt mới lạ đưa tới cho Vưu Uyển, thường xuyên chất đầy cả một bàn.

Ban đầu Vưu Uyển còn thấy thú vị, nhưng nhiều lần như vậy, nàng có chút khó chống đỡ.

Ngày hôm đó tứ gia tới Phù Dung Viện, Vưu Uyển bèn lôi kéo tứ gia ngồi trên giường, ôm chặt không buông, muốn nói chuyện tử tế với hắn.

"Gần đây sao gia cứ tặng thiếp quà vặt bên ngoài vậy, lần nào cũng cả một bao lớn, thiếp sắp mập tới nơi rồi này." Vưu Uyển cầm tay tứ gia đặt trên bụng nhỏ của mình, "Gia sờ mà xem, có phải đã tròn trịa hơn nhiều không?"

Tứ gia thuận theo động tác của nàng mà xoa nhẹ, phê bình nói: "Vẫn còn rất gầy, phải ăn nhiều hơn chút nữa."

"Nhưng thiếp ăn đồ ngài tặng xong thì cũng không còn bụng để dùng bữa chính nữa." Vưu Uyển kháng nghị, "Lần sau gia cứ giữ lấy tự mình ăn đi."

"Là đồ mua cho nàng, sao gia giữ lại ăn một mình được."

Vưu Uyển trực tiếp cầm một khối bánh mật trên bàn nhét vào miệng tứ gia. Món quà vặt này ngọt đến khé cả cổ, nàng chỉ ăn một miếng đã phát ngán, ngay cả đám Thanh Mai cũng không thích.

"Ngài nếm thử xem, có phải là cực kỳ ngọt không? Thứ này vốn không thể ăn nhiều mà ngài còn mua lắm như vậy."

Tứ gia đột nhiên bị nhét đồ vào miệng thì vô thức ăn vào, kết quả yết hầu lợm đến mức phải vội vàng bưng trà lên súc miệng.

Trong phòng rối loạn một phen. Vưu Uyển ở bên cạnh cười đến là hả hể.

Tứ gia súc miệng xong, dùng khăn lau khô, ánh mắt nhìn Vưu Uyển khó nén ngượng ngùng. Nhưng thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn không thể làm gì khác ngoài tùy theo ý nàng.

"Trước kia gia chưa từng thử món bánh mật này, vì gần đây thứ này bán rất chạy nên mới mang về cho nàng nếm thử." Tứ gia giải thích, hai tai hơi nóng lên.

Vưu Uyển sáp lại, cơ thể tựa như không xương dựa vào người tứ gia, mặt mày lộ vẻ tươi cười: "Thiếp biết gia cố ý mua cho thiếp nên mỗi dạng đều tỉ mỉ nếm qua. Nhưng thực sự là nhiều quá rồi, có vài món kiểu dáng mới lạ thiếp ăn không quen. Lần sau gia hỏi qua thiếp trước rồi hãy mua nhé!"

Tứ gia hưởng thụ mỹ nhân trong lòng, lúc này Vưu Uyển nói gì hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo. Hắn cũng không thể nói cho Vưu Uyển biết rằng mình tặng đồ cho nàng vốn là muốn tạo bất ngờ, ai dè tốt quá hóa lốp, tiểu cách cách hình như cũng không quá ưa thích. Lần sau phải đổi một biện pháp khác thôi.

*

Tháng Mười vừa qua, mùa đông giá rét lặng lẽ gõ cửa. Kinh thành được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng, chạm đất chừng nửa khắc đồng hồ đã tan. Qua nửa tuần lễ, bỗng trời giáng một trận tuyết lớn. Chỉ trong một đêm, toàn bộ kinh thành đã được đắp lên một tầng tuyết dày.

Sáng sớm, tiểu thái giám phủ bối lặc đã đồng loạt đi quét tuyết, dọn ra một con đường sạch sẽ rộng mở cho các chủ tử.

Vưu Uyển nhớ thương trận tuyết này từ lâu. Nàng hẹn Cảnh cách cách đi lấy tuyết đầu mùa đọng trên hoa mai về ủ rượu, trời còn sớm đã thức giấc.

Thanh Mai mặc cho cách cách nhà mình kỳ phục đính lông trắng, khoác thêm áo khoác lông chồn đỏ rực, sau đó mới dám cho Vưu Uyển ra khỏi cửa.

Cảnh cách cách đã đứng chờ, trong tay cầm hai giỏ trúc tinh xảo.

Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Vưu Uyển thân khoác áo đỏ đạp tuyết mà đến. Mặt mày nàng quyến rũ như người trong tranh. Cổ áo lông trắng muốt ánh lên làn da nõn nà không tỳ vết của Vưu Uyển, trong nháy mắt cũng không biết là thứ nào trắng hơn.

Cảnh cách cách ngây ngốc đứng tại chỗ. Thẳng đến khi Vưu Uyển đi tới trước mặt, phất tay với nàng một cái, Cảnh cách cách mới thanh tỉnh lại.

"Nhìn gì đó?" Vưu Uyển cười hỏi nàng.

Cảnh cách cách thẳng thắn nắm cánh tay Vưu Uyển nói: "Ta thấy hôm nay không cần đi hái hoa mai nữa, trực tiếp ngắm muội là đủ rồi. Muội so với hoa mai trên ngọn cây kia còn đẹp mắt hơn."

Vưu Uyển từ lâu đã biết tính Cảnh cách cách, hiểu rằng nàng cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi bèn cầm lấy một chiếc giỏ trúc trên tay nàng, cười nói: "Vậy muội nói trước, rượu hoa mai ủ xong sẽ không có phần của tỷ đâu đó."

Cảnh cách cách không chịu, vội vã lôi kéo Vưu Uyển đi hướng vườn hoa nhỏ.

Sau trận tuyết, vườn hoa một màu trắng xóa. Cây cối vào đông hầu hết đã khô héo, chỉ có mai vàng là đang nở rộ.

Vưu Uyển đứng dưới một gốc mai, cầm chổi nhỏ trong tay quét tuyết đọng trên những cánh hoa vào giỏ trúc.

Đế giày ma sát với nền tuyết phát ra tiếng sàn sạt khe khẽ.

Bỗng bên tai có âm thanh xé gió. Vưu Uyển vội nghiêng người, sau một khắc đã thấy một quả cầu tuyết lớn nện xuống bên chân nàng

Một bé trai tầm bốn, năm tuổi chạy ra từ trong rừng mai. Cậu bé mặc xiêm y màu nâu đỏ, đầu đội mũ quả dưa, hai gò má tái nhợt bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Đôi mắt đen bóng đối diện với hai mắt Vưu Uyển. Bé trai có chút sửng sốt.

Vưu Uyển quan sát vài lần đã rõ ràng thân phận cậu bé bèn cất lời: "Ra mắt nhị a ca."

Có thể xuất hiện tại hậu viện, ăn mặc xiêm y tinh mỹ, lại tầm tuổi này thì chỉ có thể là nhị a ca do Lý trắc phúc tấn sinh ra.

Nhị a ca mở to hai mắt hỏi: "Ngươi là ai?"

"Nô tỳ là.." Vưu Uyển còn chưa nói xong thì bỗng phía sau nhị a ca vang lên tiếng bước chân dồn dập, theo sau là một ma ma tuổi tầm tứ tuần.

"Nhị a ca, sao ngài lại chạy tới đây? Để nô tỳ phải dáo dác đi tìm!" Ma ma này ôm lấy nhị a ca, thần sắc lo lắng, "Chẳng phải ngài tới thăm trắc phúc tấn ư? Sao lại chạy tới vườn hoa nhỏ rồi. Nô tỳ không tìm thấy ngài, quả thực là sợ muốn chết."

Nhị a ca nhíu đôi mày nhỏ, nói: "Ta đi thỉnh an ngạch nương mà ngạch nương lại chỉ xem tam đệ, không để ý tới ta."

"Ôi a ca tốt của nô tỳ ơi, tam a ca mới bao lớn, trắc phúc tấn tất nhiên phải quan tâm hơn một chút rồi. Ngài mau cùng nô tỳ trở về đi. Trắc phúc tấn còn đang đợi ngài, còn chuẩn bị cả điểm tâm cho ngài nữa đó."

Nhị a ca mất tự nhiên vùng vẫy thân thể, đôi mày nhíu chặt chậm rãi buông lỏng, ngoài miệng nói: "Nếu vậy thì đi thôi."

Lúc này ma ma mới dắt cậu bé quay về Đông Viện.

Vưu Uyển cùng Cảnh cách cách xách giỏ về Phù Dung Viện. Trên đường nàng đem chuyện gặp gỡ nhị a ca kể ra, Cảnh cách cách liền cười nhạo nói: "Trắc phúc tấn bất công cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Ta nói, cứ tiếp tục như vậy, về sau cũng chỉ có nàng phải phiền lòng. Đại cách cách và nhị a ca đều là bé ngoan nhưng giờ lại có thêm một em trai, e là cả hai đều không bằng được phân lượng của tam a ca trong lòng trắc phúc tấn."

Vưu Uyển nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia của nhị a ca, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu.

Trở lại Phù Dung Viện, tuyết trong sân đã được thanh lý hơn phân nửa, chỉ còn chút tuyết đọng sau tấm bình phong đá. Dư Vĩnh Dịch đang cầm xẻng tính xúc đi.

Vưu Uyển vội vàng ngăn cậu ta lại: "Chút tuyết ấy đừng có dọn đi, cứ để đó!"

Dư Vĩnh Dịch chống xẻng nói: "Thanh Mai tỷ tỷ được chủ tử gia cặn dặn, sai chúng nô tài quét hết tuyết đi, miễn cho cách cách nhìn thấy lại muốn đùa nghịch."

Vưu Uyển không ngờ tâm tư của mình lại bị tứ gia đoán được. Khóe mắt nàng hiện lên vài phần ửng đỏ ngượng ngùng, ngoài miệng vẫn rất không phục: "Vậy ngươi nghe lời chủ tử gia hay là nghe lời của ta đây?"

Dư Vĩnh Dịch cười hì hì: "Hiện chủ tử gia cũng không có ở đây, đương nhiên là phải nghe lời cách cách rồi. Cách cách ngài chớ chơi lâu quá, coi chừng nhiễm lạnh, nô tài sẽ bị trách phạt mất."

Vưu Uyển lập tức buông rổ nhỏ rồi ngồi xổm xuống. Đáng thương cho một sân đầy tuyết của nàng giờ chỉ còn một đống bé xíu thế này. Chờ lần sau tuyết lớn, nàng nhất định phải dặn dò trước, không thể để người khác lén quét sạch đi được.

Vốn nàng muốn đắp vài người tuyết lớn ở trong sân.

Thế nhưng hiện tại điều kiện thiếu thốn, Vưu Uyển chỉ có thể ủy khuất nặn hai người tuyết nhỏ bằng lòng bàn tay từ đống tuyết đọng tí xíu kia. Một người tuyết là tiểu cô nương xinh đẹp mặc kỳ phục. Một người tuyết là tiểu a ca mặt lạnh chắp hai tay sau lưng.

Nàng lấy ra bản lĩnh nặn điểm tâm mà tạo hình mặt mày ngũ quan cho mỗi người tuyết, đến cuối cùng ngay cả Dư Vĩnh Dịch cũng phải xem đến ngây người, thở dài nói: "Cách cách thật là khéo tay."

Vưu Uyển lộ ra tươi cười đắc ý, đặt hai người tuyết nhỏ ngoài cửa sổ, cách xa nhiệt khí bên trong để tránh bị tan chảy.

Thanh Mai vừa ra ngoài đã thấy hai tay cách cách nhà mình bị đông lạnh đến đỏ bừng, đang đứng trước cửa sổ hà hơi. Lại nhìn thêm cái nữa, nàng bắt gặp hai người tuyết nhỏ bày trước cửa sổ, đã đoán được là Vưu Uyển vừa làm gì.

Nàng vội vã lôi Vưu Uyển vào phòng, miệng cằn nhằn lải nhải: "Cách cách ngài đã bao lớn rồi, sao còn nghịch tuyết giống trẻ con vậy? Tuyết lạnh cỡ nào chứ, cẩn thận tay bị đông tới hỏng luôn. Lỡ mà bị nứt da thì phải làm sao bây giờ?"

Vưu Uyển cười nói: "Nào có yếu ớt như vậy? Tiểu thái giám quét tuyết bên ngoài còn phải đứng trong băng thiên tuyết địa càng lâu hơn cũng có sao đâu."

Nàng hơi ngửa đầu để Thanh Mai giúp cởi áo khoác, lại nói: "Ngươi thưởng thêm chút tiền cho những thái giám bị gọi tới quét tuyết trong Phù Dung Viện, nói là cho bọn họ bạc uống hớp rượu nóng khu trừ hàn khí."

"Nô tỳ đã rõ, cách cách cứ yên tâm."

Thời gian Vưu Uyển dành cho đôi người tuyết nhỏ ngoài cửa sổ ước chừng kéo dài nửa ngày. Ban đầu Thanh Mai còn không muốn để Vưu Uyển chơi tuyết nhưng khi Vưu Uyển đề nghị trưng diện cho người tuyết, nàng vẫn lôi vải vóc và trang sức ra giúp cách cách nhà mình bày vẽ.

Chạng vạng khi tứ gia bước chân vào Phù Dung Viện đã thấy hai người tuyết nhỏ trên bệ cửa. Một cái có hai búi tóc, bên trên cài trâm hoa, mặc y phục hồng. Một cái khác đứng chắp tay, mặc áo dài màu lam.

Tứ gia nhịn không được mà cười thành tiếng: "Đồ chơi ấu trĩ như vậy cũng chỉ có nàng ấy mới làm ra được."

Vưu Uyển ở bên trong nghe thấy, lập tức đẩy cửa sổ nhô đầu ra, mắt liễu hơi trừng lên, mặt mày sưng sỉa: "Có phải là gia lại đang ngầm nói xấu thiếp không đấy? Gia nói ai ấu trĩ cơ?"

Ý cười trên mặt tứ gia chưa giảm, đi nhanh tới vén rèm, bắt gặp Vưu Uyển đang ngồi trên giường sưởi ấm áp bên cửa sổ.

Trước hết, hắn cởi áo khoác ngoài màu đen, đứng bên lò sưởi một lúc cho khí lạnh tán đi, sau đó mới ngồi vào bên người Vưu Uyển.

Tứ gia nhấp một ngụm trà nóng, nói: "Nghe nói hôm nay nàng ra cửa hái mai. Trời lạnh thế này, muốn gì thì cứ sai hạ nhân đi làm, chớ để bản thân bị nhiễm lạnh."

Vưu Uyển đưa lò sưởi tay ấm áp cho tứ gia, miệng lẩm bẩm: "Tới ngay vườn hoa nhỏ mà thôi, thiếp mặc dày lắm, không lạnh được đâu. Ngồi trong phòng mãi cũng chán, tuyết lại bị người quét sạch, chẳng thú vị gì cả."

Tứ gia buồn cười liếc nhìn cửa sổ: "Có tí tẹo tuyết ấy mà nàng cũng bày ra được đủ trò. Nếu để lại một sân đầy tuyết cho nàng, chẳng phải ngay cả chỗ để ở cũng không còn?"

Vưu Uyển hung hăng nhìn hắn chằm chằm: "Thế nên ngài mới thông đồng với Thanh Mai đúng không? Quét sạch tuyết trong sân của thiếp. Đây là địa bàn của thiếp đó, gia phải đền cho thiếp."

"Tuyết này cũng chẳng biết đã đem bỏ đi đâu rồi, đền cho nàng thế nào bây giờ?"

"Thiếp không cần biết," Vưu Uyển cướp lò sưởi tay về, "Gia tự nghĩ đi."

Tứ gia trầm tư một lát, gọi Tô Bồi Thịnh tới thấp giọng phân phó mấy câu, không để cho người ngoài nghe được gì.

Tô Bồi Thịnh vừa đi, tứ gia đã thấy tiểu cách cách sáp lại, đôi mắt trông mong nhìn hắn: "Gia vừa nói gì đó?"

Tứ gia trực tiếp ôm tiểu cách cách ấm sực vào lòng, cảm thấy cả người đều nóng lên, cắn tai nàng dụ dỗ: "Hiện tại gia chưa thể nói cho nàng, sáng mai nàng sẽ biết."

Buổi tối, đèn trên kệ tản ra ánh sáng màu vàng, xuyên thấu qua cửa sổ, rọi sáng một khoảng nhỏ trên bệ cửa.

Người tuyết nhỏ đứng gắn bó bên nhau.

Tứ gia dính vào sau lưng Vưu Uyển, thanh âm nhỏ nhẹ: "Uyển Uyển nàng xem, chúng nó gần gũi biết bao, giống như chúng ta vậy."

Vưu Uyển bị đè trên cửa sổ, cảnh tưởng trước mắt lung lay lên xuống. Nàng ngượng ngùng nâng tay che miệng người phía sau: "Chàng đừng.. đừng nói nữa.."

Tứ gia quả nhiên không nói nữa, chỉ một lòng miệt mài di chuyển.

Sớm hôm sau, sắc trời sáng bừng. Vưu Uyển mơ màng tỉnh lại, tứ gia đã sớm ly khai.

Nàng đẩy cửa sổ, cảnh tượng trong viện đập vào mắt. Vưu Uyển kinh ngạc nói không nên lời.

Chỉ trong một đêm, khoảnh sân trống trải của Phù Dung Viện đã được bày đầy những pho tượng băng hình thái bất đồng, có đủ chim cá hoa cỏ trông cô vùng sống động. Vưu Uyển nhất thời cảm thấy mình vừa thức dậy trong một thế giới băng tuyết.

"Cái này.."

Thanh Mai từ phía sau phủ thêm cho Vưu Uyển một kiện xiêm y, nói: "Đây là chủ tử gia thu thập rồi đem tới cho cách cách đó. Hôm nay trời vừa sáng Tô công công đã phái người đưa qua, chỉ vì để cách cách vừa tỉnh lại là thấy được ngay."

Vưu Uyển không ngờ tứ gia sẽ thực sự làm ra một viện đầy băng tuyết cho nàng. Có điều thứ nàng muốn là tuyết để chơi đùa cơ. Mỗi một pho tượng băng ở đây đều tinh mỹ tuyệt luân, nàng thán phục còn không kịp, căn bản là không nỡ táy máy tay chân đó có được không?

Vưu Uyển ngoài miệng lầm bầm tứ gia xấu xa, dùng cách này để ngăn cản nàng chơi tuyết, nhưng vẫn nằm nhoài bên cửa sổ ngắm nghía hơn nửa cảnh giờ mới chịu hài lòng thu hồi ánh mắt.

Thanh Mai tự tay đóng chặt cửa lại, tránh cho khí lạnh lọt vào trong.

"Khoan đã!" Vưu Uyển bỗng thấy đôi người tuyết trên bệ cửa thiếu mất một cái, chỉ còn tiểu a ca áo lam đứng đó, lộ ra vẻ mặt khốc ngầu với nàng.

"Người tuyết ta nặn đâu mất rồi, sao chỉ còn có một thế này?" Vưu Uyển vội hỏi.

"Người tuyết kia không sao, cách cách đừng nóng." Thanh Mai đáp, "Sáng sớm nay chủ tử gia nói đã tặng cho Vưu cách cách một viện đầy tượng băng rồi nên phải cầm đi một món coi như là đáp lễ."

"Đáp lễ?"

"Dạ, sau đó chủ tử gia dùng lồng pha lê đựng người tuyết nhỏ, lúc đi cũng tự mình cầm theo." Thanh Mai cảm thấy tứ gia đúng là keo kiệt, không chịu lỗ dù chỉ là chút xíu với cách cách.

Vưu Uyển: "..."