Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 22



Quốc an rung chuyển, chân tướng rõ ràng.

Trong bệnh viện quân ủy, tầng bốn dưới lòng đất.

Trong phòng bệnh, đèn mở sáng trưng, các thiết bị tiên tiến bao xung quanh giường bệnh, mà tất cả số liệu đều cho thấy tính mạng của người nằm trên giường đang bị đe dọa.

— Đó là một lão già tóc trắng xóa, hai mắt nhắm nghiền, bọng mắt hiện rõ, cả khuôn mặt giống như vỏ cây khô, trông có một chút đáng sợ. Nếu nhuộm tóc của ông thành màu đen, mặc tây trang chỉnh chu, đánh phấn cho hồng hào một chút, toàn quốc sẽ nhận ra đây là người thường xuyên xuất hiện trên các báo đài, mà bây giờ lại tiều tụy nằm ở đây, thì cùng lắm chỉ là một tin đáng buồn sẽ được thông báo mà thôi.

Vu Tĩnh Trung sắc mặt âm trầm đứng bên giường bệnh, một người trông giống bác sĩ đi tới, tháo khẩu trang xuống lắc đầu.

"Tình huống không hề lạc quan. Vừa rồi khẩn cấp đưa khỏi khu ICU, vì hành động quá nhanh, tạo thành nguy hại rất lớn tới bệnh tình..."

Vu Tĩnh Trung không khỏi nghiến răng nghiến lợi, "Chẳng phải nói Phượng Tứ tới địa ngục tìm ma tôn Phạn La à, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, còn đi thẳng tới phòng giám sát khu ICU?!"

Bác sĩ phụ trách không dám tiếp lời, chỉ nghe ở góc phòng có một giọng nói khàn khàn lên tiếng, "Đó là chiêu che mắt của Chu Huy, phó tổ trưởng Ương Kim. Tổ trưởng Phượng Tứ từ chuyện của Khổng Tước minh vương Ma Ha và phản bội ma tôn điện hạ của chúng ta, vẫn chưa từng đặt chân tới 'tứ ác đạo'... Chu Huy đưa ra tin tức tổ trưởng Phượng Tứ bỏ đi, chỉ là muốn dời lực chú ý của các ngươi mà thôi."

'Vu Tĩnh Trung' xoay đầu lại, chỉ thấy trong góc phòng có bốn người mang vóc dáng cao gầy, từ đầu đến chân mặc áo bào xám tro, ngay cả mặt cũng giấu trong mũ trùm đầu, chỉ nhìn thấy mỗi người cầm một chiếc lồng đèn gắn chuông nhỏ bằng vàng, bàn tay xám trắng lộ ra dưới ống tay áo hiện lên những nếp nhăn.

Người dẫn đầu lên tiếng, khẽ mỉm cười, "Khi ma tôn điện hạ biết được tin này cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi lục soát cửu thiên thập địa tại tứ ác đạo, cũng không phát hiện dấu vết của Phượng Hoàng... Thật đáng tiếc, ma tôn đại nhân của chúng ta vẫn luôn muốn cưới tổ trưởng Phượng Tứ làm vợ."

Khóe miệng Ương Kim Bình Thố giật ba cái, cách lớp mặt nạ của Vu Tĩnh Trung, nhìn có chút quái dị.

"Tổ năm không chống lại Phượng Tứ. Các ngươi vất vả chế phục được Thần Hoàn Thiên Tư, biến hắn thành con rối, nhưng bây giờ ngay cả con át chủ bài cũng sắp mất... Ai cũng nói tổ trưởng Phượng Tứ bị bệnh nặng cả trăm năm vẫn chưa khỏi, bây giờ xem ra là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa(1), làm sao bây giờ?"

(1) Ý là đồ bỏ đi vẫn còn xài được.

Người áo xám thản nhiên nói, "Không cần phải gấp —"

Vừa dứt lời, ông lão nằm trên giường đột nhiên thở khò khè, thân thể muốn cong lên, trong mặt nạ hô hấp phun ra từng ngụm máu. Phòng bệnh nhất thời rối loạn, bác sĩ chủ nhiệm mang theo vài người xông tới giúp, tất cả máy móc cùng sáng đèn, phát ra tiếng còi báo động chói tai.

"Phật huyết! Đem Phật huyết tới đây!" Chủ nhiệm hét lên, lập tức đoạt lấy túi máu trong tay bác sĩ cầm chạy tới, rút huyết dịch có lẫn ánh kim, mấy giây sau tiêm vào động mạch của ông lão. Ông lão kịch liệt thở dốc, nhưng rõ ràng đã giảm bớt. Một lát sau ông từ từ an tĩnh lại, sinh mạng hồi phục theo cấp lũy thừa tới chỉ số nhất định, máy móc ngừng báo động.

"Đây, đây là túi máu cuối cùng." Chủ nhiệm lau mồ hôi, tuyệt vọng nói, "Phân nửa đã bị các anh cầm lên trên đối phó với tổ trưởng Phượng Tứ, bây giờ không đủ máu để truyền, còn thiếu khá nhiều..."

Ương Kim Bình Thố cắn răng, "Không phải nói món mà tiểu tình nhân của Vu Tĩnh Trung mang về từ Nhật Bản cũng là thánh vật sao? Có công hiệu kéo dài sing mạng không?!"

Người áo xám vừa muốn nói gì, đột nhiên cửa phòng có người gõ hai cái, lập tức bị mở ra. Một thuộc hạ bước vào, nói nhỏ vào tai Ương Kim Bình Thố, "Phó tổ trưởng, không xong rồi, tổ trưởng Phượng Tứ ra tay đoạt hết hồn phách của mọi người, toàn quân của tổ năm bị diệt..."

Ương Kim Bình Thố biến sắc, "Cái gì?!"

Trong phòng tĩnh lặng, không khí căng thẳng đến mức yết hầu muốn văng ra khỏi cổ.

Trong bầu không khí chẳng ai thở nổi, người áo xám đột nhiên cười lạnh, "Không sao, Phượng Hoàng minh vương giao cho bọn ta."

Bốn người áo xám đồng thời đi về phía cửa, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy, thân thể của bọn họ toát ra khí thể không thể phát giác, trông qua như được bao phủ trong sương mù màu đen. Theo chân bọn họ đi qua, trên mặt đất lưu lại vết chân ẩm ướt đen kịt, nhưng bại lộ trong không khí thì mau chóng khô đi, chỉ để lại những viên tròn màu xám giống như sỏi cát rất mỏng.

"— Các người nắm chắc bao nhiêu phần?" Ương Kim Bình Thố đứng phía sau cất giọng hỏi.

"Chỉ là một kẻ nỏ mạnh hết đà, không có gì đáng sợ..." Người mặc áo xám cũng không xoay đầu, mau chóng biến mất ở cuối hành lang đen kịt, "... Thì bây giờ có mang Phượng Hoàng minh vương tặng cho ma tôn đại nhân cũng không có gì khó đâu nhỉ."

.

Theo dấu chân người áo xám rời khỏi, mùi thối rữa trong phòng bệnh cũng dần tan đi không ít.

Ương Kim Bình Thố hít sâu một hơi, xoay đầu rầu rĩ nhìn ông lão nằm trên giường, tiếng thiết bị cứ kêu tít tít có vẻ làm hắn thấy phiền. Theo thói quen muốn hút thuốc, tay mới rút điếu thuốc được phân nửa thì dừng lại.

Hắn xoay đầu, phân phó thuộc hạ, "Đưa Nhan Lan Ngọc tới đây."

Thuộc hạ gật đầu nhận mệnh, một lát sau đẩy xe lăn vào. Nhan Lan Ngọc bất tỉnh nhân sự trên xe, đầu nghiêng qua một bên, tóc rũ che mắt, sắc mặt trắng bệch.

Ương Kim Bình Thố nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, "Cứu tỉnh hắn."

Thuộc hạ đặt tay lên một huyệt đạo trên đầu Nhan Lan Ngọc, dùng sức nhấn một cái. Nhưng cách dùng đau đớn để thức tỉnh này không thể xài được, hắn lại nhấn thêm hai – ba lần, Nhan Lan Ngọc rốt cuộc cũng co giật một chút, chậm rãi mở mắt.

"..." Nhan Lan Ngọc tựa vào lưng ghế, bởi vì đau nhức mà không ngừng ho, một lát sau mới ho được bọt máu trong khí quản, miễn cưỡng hô hấp được bình thường.

"... Ngươi... ngươi là ai?" Hắn gián đoạn hỏi.

"Ta là Vu Tĩnh Trung." Ương Kim Bình Thố cười cười, nói, "Sao lại hỏi vậy?"

"Ngươi không phải... Ngươi là ai? Vu Tĩnh Trung đang ở đâu?"

Nụ cười trên mặt Ương Kim Bình Thố biến mất. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt tiều tụy của Nhan Lan Ngọc, một lát sau mới hỏi, "Mọi người chẳng ai nhận ra, kể cả Chu Huy cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, chỉ có một mình ngươi lần đầu tiên gặp ta đã biết không phải. Ta bại lộ như thế nào? Hay là, thực sự đã ngủ cùng thì tình cảm sẽ khác, có phải chỉ cần nhìn một cái là ngươi có thể nhận ra ngay?"

Đôi môi khô nứt của Nhan Lan Ngọc cong lên, trong nụ cười mang một chút giảo hoạt, "Không, chưa từng ngủ cùng." Hắn nói, "Giữa hai ta chẳng có gì cả... Đừng lấy ta ra vũ nhục Vu Tĩnh Trung."

Ương Kim Bình Thố rốt cuộc cũng nhận ra sai lầm của mình nằm ở đâu.

Hắn nhịn không được nện lên tường — Chỉ có duy nhất điều này, nhưng lại là sai lầm chí mạng.

"Thì ra là thế, tên Vu Tĩnh Trung đó..." Hắn nghiến răng nói, đáy mắt đột nhiên nhìn thấy nụ cười đắc ý của thiếu niên.

Thiếu niên này cũng là một người có thể chết bất cứ lúc nào, sau nhiều ngày bị giam cầm hành hạ, lại vẫn có thể duy trì chí khí này, còn chiếm thế thượng phong trong tình tế đối chọi gay gắt, nói rõ bây giờ hắn không sợ gì cả, còn cái gì mà sợ chứ.

— Người như Nhan Lan Ngọc, khi hắn thấy chết không sờn, chính là lúc hắn chẳng có nhược điểm.

Ương Kim Bình Thố biết tình hình không thể tiếp tục như vậy, hắn phải đem quyền chủ động về tay.

"Làm một giao dịch đi." Hắn hít sâu một hơi, nói, "Ngươi biết tại sao mọi người đều biểu hiện ra Vu Tĩnh Trung và ngươi là kiểu ôm mộng cũ không?"

"..."

"Bởi vì Vu Tĩnh Trung biểu hiện ra như thế." Hắn không đợi Nhan Lan Ngọc trả lời, đã nói tiếp, "Bởi vì biểu hiện của hắn khiến cho rất nhiều người nghĩ rằng, giữa hai người thật sự có chuyện cũ — đương nhiên năm đó Vu Tĩnh Trung đến Nhật Bản lẻn vào Mật Tông môn chấp hành nhiệm vụ thất bại, bị bắt cùng đồng nghiệp, là ngươi lén giúp hắn mới khiến hắn chạy thoát thành công. Nếu như tình báo mà cấp trên nắm giữ không sai, người từ nhỏ đã lớn lên ở Mật Tông môn, là họ hàng của chưởng môn đúng không? Vậy thì ngươi mạo hiểm tính mạng để thả hắn đi, là vô cùng không phù hợp với lẽ thường, Vu Tĩnh Trung không đưa ra lý do thì rất khó giải thích cho chuyện này."

Nhan Lan Ngọc nhắm mắt lại, ý là không muốn nghe tiếp nữa, nhưng Ương Kim Bình Thố không hề ngậm miệng, giọng nói lạnh lùng mang nét tàn nhẫn, "Thật ra Vu Tĩnh Trung có thể nghĩ tới những lý do khác, ta cũng chẳng biết tại sao hắn lại chọn lý do này. Theo lý thuyết, lý do này cũng không cho hắn mặt mũi gì, cho nên ta nghĩ, lý do này chắc là phản ứng theo tiềm thức mới đúng, có lẽ hắn mang tâm lý muốn như thế để nói ra không chừng..."

Thiếu niên giật mình, xoay đầu đi.

Nước mắt trào khỏi đôi mắt nhắm chặt, lăn trên gương mặt xanh xao của hắn.

"Làm một giao dịch đi, yêu cầu của ta không nhiều. Tuổi ngươi còn nhỏ, một chuyện cuối cùng, coi như là ta bồi thường cho ngươi."

Ương Kim Bình Thố chỉ ông lão trên giường bệnh, "Người này là sếp của bọn ta, bọn ta bây giờ dùng đủ mọi cách để có thể duy trì sinh mạng cho ông ấy, bảo đảm quyền lực của phe bọn ta có thể toàn vẹn đi tiếp. Aida nói ngươi là một trong những âm dương sư có thiên phú nhất ở Nhật Bản, ngươi xem có thể còn cách nào không? Nếu như ngươi có thể làm được điều gì, ta sẽ để ngươi gặp Vu Tĩnh Trung một lần... Đúng thế, hắn vẫn chưa chết."

Thân thể Nhan Lan Ngọc hơi chấn động, mở mắt.

Dưới ánh đèn, mí mắt của hắn rất mỏng, đuôi lông mày hơi hướng lên, hiện ra độ cong vô cùng nhu hòa, nước mắt như bức tranh thủy mặc lăn trên gò má hồng. Ương Kim Bình Thố nhìn hắn chằm chằm có chút mê mẩn, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy không đành lòng, nhưng sau đó nghĩ lại, cho dù là ai giết chết một sinh mạng như thế này, cũng sẽ vô cùng khó xuống tay.

"... Hồn phách của ta đã tan..." Nhan Lan Ngọc nhẹ nhàng nói, "Không có cách khác... Ta không làm được gì cả."

Ương Kim Bình Thố nhíu mày hỏi, "Thật sự không có cách nào khác? Mảnh vụn ngươi đeo trên cổ —"

"Thứ đó chỉ có thể hàng ma, không thể duy trì sinh mạng, huống chi nó chỉ là một mảnh vụn. Muốn cứu sống ông ta, trừ khi có nước mắt của Phượng Hoàng đứng trên chánh thần nhỏ xuống, hoặc máu của Phật lấy từ Liên Hải Nhân Tâm... Gần như là chuyện không thể nào."

Nhan Lan Ngọc lại bắt đầu ho khan, lúc này còn nặng hơn hồi nãy, nặng đến mức phải cong người, xoang mũi và miệng không ngừng có máu phun ra, trên tay cũng lấm tấm bọt máu. Ương Kim Bình Thố lật vai hắn xem, biết là không trụ được, thiếu niên này là đèn dầu cháy sắp cạn.

Ương Kim Bình Thố có chút chần chờ, nhưng lát sau ngoắc tay gọi thuộc hạ, trầm giọng nói, "... Đưa hắn đến phòng giam, cho hắn nhìn Vu Tĩnh Trung một lần."

Thuộc hạ hỏi, "Vậy còn ngài?"

Ương Kim Bình Thố chỉ hơi âm trầm lẩm bẩm, "Liên Hải Nhân Tâm... là máu cam tâm tình nguyện chảy ra."

"Lấy mặt nạ khác trong ngăn kéo cho ta." Hắn đột nhiên nói, "Chính là cái vừa làm gần đây, mặt nạ của tổ trưởng Phượng Tứ."

Thuộc hạ đáp lời, đẩy xe lăn của Nhan Lan Ngọc ra cửa.

Hành lang bên ngoài tối tăm, có thể là vì cố gắng không muốn ai để ý, rất nhiều góc chẳng thèm mở đèn. Dưới tầng bốn nhiệt độ cực kì thấp, Nhan Lan Ngọc lạnh đến run người, thuộc hạ thấy có chút không đành lòng, suy nghĩ một chút vẫn cởi áo khoác, khoác lên cho hắn.

"Cậu bình thường rất xinh đẹp, nếu như bằng lòng sẽ có cuộc sống tốt hơn, tại sao lại nghĩ quẩn treo cổ chết? Khiến cho cái mạng nhỏ chẳng còn gì."

Thuộc hạ nói thầm một câu, lắc đầu thở dài, đẩy tới một cửa sắt ở cuối hành lang, nói, "Tới rồi."

Đây vốn là đường thông vào phòng phát điện, bị hàng rào sắt ngăn lại, bên trong hàng rào tối đen như mực, xung quanh là bụi mù. Nhan Lan Ngọc nhéo mình thật đau để duy trì thanh tỉnh, chăm chú nhìn tên thuộc hạ nhấn mật mã mở khóa, thậm chí ngay cả một hành động của khuỷu tay dù nhỏ nhất cũng không buông tha, chỉ lát sau mật mã được nhận, cửa sắt cùm cụp mở ra.

Thuộc hạ xoay người đẩy xe của Nhan Lan Ngọc vào trong, nói, "Nè, ở đây."

— Chỉ thấy ở góc tường có một người nửa ngồi dưới đất, tuy trong bóng tối không thấy rõ mặt, nhưng trong nháy mắt Nhan Lan Ngọc đã nhận ra hình dáng in sâu trong trí nhớ, chẳng trật đi đâu được.

Nước mắt rơi lã chã, nhưng không phát ra bất kì tiếng gì, trong cổ họng chua xót có gì đó nghẹn lại, ngay cả tiếng nức nở cũng không thể phát ra.

Thuộc hạ có chút xúc động, muốn nói gì lại thôi, chỉ lắc đầu, "Xin lỗi Vu phó, chúng tôi cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh, à ờ... hai người từ từ nói chuyện, tôi không quấy rầy." Nói xong xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa sắt lại, cùm cụp một tiếng, khóa mật mã.

Vu Tĩnh Trung nằm dưới đất giật người, mãi cho đến khi bóng dáng của thuộc hạ kia biến mất cuối hành lang, mới thở dài nói, "Người anh em, là tôi có lỗi với cậu..."

Nhan Lan Ngọc chờ câu này rất lâu rồi. Từ hai năm trước khi hắn còn ở Nhật Bản, thừa dịp đêm tuyết lén chạy tới gặp đặc công dị quốc này, trong hai năm vẫn không ngừng lấy lời hứa mờ mịt của hắn mài lên hy vọng nhỏ bé của mình, sau đó lại không ngừng lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn hy vọng rồi thất vọng, cuối cùng tất cả niềm tin đều bị xóa bỏ trong đêm tối... Hắn vẫn luôn chờ câu nói này, đây là câu cuối cùng và duy nhất mà hắn vẫn luôn một mực chờ đợi cả cuộc đời.

Nhưng sự thật sau khi nghe xong, hắn trái lại không có kích động tới thất thố, cũng không khóc lớn, thậm chí cũng không có cảm giác đau đớn và chua xót trăm ngàn lần lặp đi lặp lại mấy năm qua.

Nhan Lan Ngọc hít một hơi thật sâu, cảm giác phổi mình tích khí tới đau nhức, giọng nói khàn khàn, "Không... không có gì."

Vu Tĩnh Trung nhích lại gần, Nhan Lan Ngọc lúc này mới nương theo ánh sáng yếu ớt, thấy cả người hắn dính đầy máu, nhưng hầu hết đều đã khô, không biết là bị cái gì. Vu Tĩnh Trung nhận ra ánh mắt của hắn, nhưng cũng không giải thích về vết thương của mình, đưa tay sờ mạch đập và hơi ấm sau tai của Nhan Lan Ngọc, "Cậu phải được trị liệu ngay lập tức, tình hình không thể kéo dài thêm nữa. Tại sao cậu lại tới nơi này? Lẽ nào bọn họ muốn giết cậu?"

Nhan Lan Ngọc không đáp.

"Nghe." Vu Tĩnh Trung nói, "Tôi có vài tin nói cho cậu biết, đây là thứ bọn hắn tra hỏi tôi rất lâu, cậu nghe xong trở về nói với bọn họ, phải nắm chắc phần mình, nhất định phải cố gắng giữ cho tới khi Chu Huy phát hiện tất cả mọi chuyện đến cứu cậu. Chu Huy là người chỉ huy của cả sáu tổ chúng tôi, cậu gặp được hắn nhất định sẽ được cứu, nói với hắn đây là mệnh lệnh cuối cùng của tôi, nhất định phải để cậu sống sót..."

"Không ích gì đâu..." Nhan Lan Ngọc nhẹ nhàng nói, "Đừng phí sức, không có ích lợi gì đâu."

Vu Tĩnh Trung giữ tay vịn xe lăn của hắn, hình như còn muốn nói gì, nhưng bị giọng nói rất nhỏ của Nhan Lan Ngọc cắt đứt, "Tôi là âm dương sư, tôi hiểu rõ... Đừng phí sức, đừng khiến tôi phải nói quá nhiều. Anh nói cho tôi biết nguyên nhân trước, tại sao lại bị đổi thành như vậy? Tại sao bọn họ muốn cải trang thành anh?"

Bọn họ giằng co vài giây, Vu Tĩnh Trung thở dài, chán nản nói, "... Trong phe phái của quân ủy, có một thế lực đối địch với chúng tôi, boss của họ sắp chết."

Nhan Lan Ngọc lẳng lặng nghe.

"Nhưng thế lực của đối phương vẫn chưa chuẩn bị người tiếp nối là ai, một khi người này qua đời, toàn bộ thế hệ có nguy cơ sụp đổ. Để kéo dài sinh mạng của vị đó, bọn họ dùng đến tài nguyên đặc biệt của chúng tôi, bởi vậy tôi trở thành vật cản của bọn họ."

"Một tháng trước tôi biết cậu đến thành phố H, đã nghĩ thừa cơ hội này nhận cậu về, vì thế âm thầm phái Chu Huy đi, ai ngờ đối phương lợi dụng khi Chu Huy không ở Bắc Kinh liền sấn vào, liên hợp với thế lực của ma tôn, một trong 'tứ ác đạo', chế phục tổ trưởng Thần Hoàn Thiên Tư không muốn đi cùng phe họ, kích động phó tổ trưởng Ương Kim Bình Thố kéo cả tổ tạo phản, đồng thời cải trang thành tôi, nhốt tôi vào đây."

Vu Tĩnh Trung không lãng phí thời gian, giải thích tại sao tổ phó Ương Kim Bình Thố kéo cả tổ tạo phản, mà tổ trưởng lại chẳng có chút năng lực kêu gọi nào.

"Bọn họ không giết tôi, bởi vì tôi còn giữ rất nhiều tin tình báo mà họ muốn, không có những tin này, Ương Kim Bình Thố không thế giấu được chuyện đang giả danh tôi." Hắn dừng một chút, nói tiếp, "Nhưng mà một ngày kế hoạch của đối phương thành công, vị đại lão kia sống lại, chỗ của chúng tôi sẽ bị chèn ép tới nát bét, sáu tổ sụp đổ, đến lúc đó giết tôi lúc nào mà chẳng được, bởi vì sẽ chẳng còn ai nghi ngờ tôi là do Ương Kim Bình Thố giả mạo."

Vu Tĩnh Trung thở dài, "Cho nên hy vọng sống tiếp của tôi rất xa vời, chủ yếu là nhìn xem là có thể kéo dài bao lâu... Tôi vốn muốn cắn lưỡi chết quách cho xong, nhưng giờ gặp được cậu, cũng không tệ. Ông trời cũng không đối xử tệ với tôi, trước khi chết cho tôi cơ hội cuối cùng."

Nhan Lan Ngọc thở hổn hển, cười khẽ một cái.

"Tôi trái lại nghĩ ông trời đối xử không tệ..." Hắn nhẹ nhàng nói, "Tôi còn nghĩ, vẫn là có giá trị."

Hắn giữ tay vịn, thong thả nhưng cũng có chật vật đứng lên. Lúc bước xuống có hơi lảo đảo, Vu Tĩnh Trung nhào tới đỡ hắn, ngạc nhiên nói, "Cậu muốn làm gì?!"

"..." Nhan Lan Ngọc xua tay ý bảo đừng nói gì cả, sau đó tránh thoát, tập tễnh đi tới cửa sắt.

Hắn đứng thôi cũng rất miễn cưỡng, theo sườn mặt, gương mặt vốn đã xinh đẹp như thiếu nữ, gò má lúc này càng gầy trông đến đáng thương. Nhưng cơ thể mỏng manh này, lại ẩn chứa một thứ rất đáng sợ, một dũng khí được ăn cả ngã về không, hóa thành sức mạnh để chống đỡ cột sống của hắn, khiến hắn đứng vững không té ngã.

Hắn nhìn hàng rào, nuốt nước bọt mang theo chất ngọt xuống, giây kế tiếp tháo khớp xương, cả người thu nhỏ lại, nửa người giống như rắn trượt ra ngoài qua thanh sắt!

Vu Tĩnh Trung ngạc nhiên nói, "— Lui cốt?!"

Lồng ngực của Nhan Lan Ngọc nằm giữa khe sắt, cực kì đau đớn hít một hơi — Trong mấy giây hắn không thể chịu nổi cảm giác đau đớn đến từ nội tạng, nhưng ngay sau đó hắn giơ bàn tay vẫn còn nguyên khớp xương, đặt lên vai "Rắc!" một tiếng bẻ cái một, trong tiếng bẻ xương thanh thúy đáng sợ, từ giữa khe sắt chui ra ngoài!

Rầm một tiếng Nhan Lan Ngọc ngã xuống, Vu Tĩnh Trung nắm chặt thanh sắt, dùng sức nhiều đến độ ngón tay run lên kịch liệt!

Nhan Lan Ngọc thở hổn hển một lúc, ý bảo Vu Tĩnh Trung đừng lên tiếng, sau đó lảo đảo đứng dậy, cắn răng dựa vào tường, bẻ lại mình.

Có thể nhìn ra đây là quá trình nối xương lại, hắn cắn răng nâng khuỷu tay hoạt động vài cái, cảm giác ngón tay từ từ có lại xúc giác, liền đi tới cửa nhấn mật mã, mấy giây sau cửa sắt cùm cụp mở ra.

Vu Tĩnh Trung xông ra, ôm lấy Nhan Lan Ngọc té xuống, run rẩy chậm rãi ngồi xuống đất. Hắn cảm thấy viền mắt của mình nóng lên, thậm chí hô hấp cũng mang hơi thở nóng ran chua xót, mà người trong lòng thì cả thân lạnh lẽo, các khớp xương cứng rắn, tựa như hàn ý toát ra từ trong xương cốt, cắn nuốt sinh mạng cuối cùng của thiếu niên đáng thương.

"Không... không đau." Nhan Lan Ngọc mơ màng nói, "Đừng... đừng khóc, đừng khóc..."

Hắn như muốn giơ tay, nhưng rất nhanh lại rơi xuống, bàn tay bị Vu Tĩnh Trung cố sức chộp lấy. Đặc công có thâm niên mấy chục năm làm điệp viên này run rẩy toàn thân, đưa mặt áp sát vào bên cổ thiếu niên, trong đầu trống rỗng, tuyệt vọng.

Ý thức của Nhan Lan Ngọc đã rất mơ hồ. Hắn chỉ cảm thấy lạnh, giống như thân thể hắn không toàn vẹn, bị gió lạnh thổi đến rét run. Hắn muốn xin Vu Tĩnh Trung ôm hắn chặt hơn, nhưng bây giờ cho dù có dán chặt vào cốt nhục, hắn cũng không cảm nhận được.

"Mau... mau đi..." Ánh mắt của hắn dần rã ra, đứt quãng nói.

"Đi... anh... đi mau đi..."

Vu Tĩnh Trung thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn hàng lang dài thăm thẳm. Một lát sau hắn cắn răng đứng dậy, khiêng thiếu niên lên vai, lảo đảo cất bước đi.

Hết chương 22.