Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 31



Cuộc sống hôn nhân là một cái bẫy, cho nên kết hôn phải cẩn thận.

Tối hôm đó không chỉ có Vu phó không thoải mái, mà Thần Hoàn Thiên Tư cũng thế.

Hắn ngồi trên ghế dài chật vật nhúc nhích, ồm ồm nói, "Ta nghĩ các ngươi dùng hành vi trói Lạt Ma lại là không thể chấp nhận, các ngươi có còn chút kính nể cơ bản với Phật không vậy?"

Hai tay Lý Hồ chắp lại, vẻ mặt từ bi, kết hợp với chiếc đầm ôm sát, rất có cảm giác của một đóa hoa Bạch Liên không nhiễm bụi trần, "A di đà phật — thí chủ xem mấy người bọn ta đi, Chu lão đại Bắc Ngụy diệt Phật, Phượng Tứ làm phản thiên đạo, lão tam là sói cương thi, ta là cửu vĩ hồ, ngay cả Vu phó cũng uống rượu hút thuốc, lục căn không tịnh, lâu lâu còn bỏ tiền ra chơi gái, ngươi nghĩ ai trong bọn ta sẽ tôn trọng ngươi?"

Vu phó tức giận, "Tôi không có bỏ tiền ra chơi gái!"

"..." Thần Hoàn Thiên Tư giãy dụa kêu cứu, "Mama! Mama cứu con!"

"Mama với baba của ngươi về nhà happy rồi." Lý Hồ từ ái nói, "Nhân tiện nói luôn, Phượng Tứ không phải mẹ của ngươi, chẳng qua năm đó tình mẹ bùng nổ nên mới nhặt ngươi về cho bú sữa mấy ngày, lúc Lạt Ma môn phái người tới đòi người thì cũng lập tức trả ngươi về — Sữa bột mua ở Úc, thiệt là đau lòng cho mấy đồng dollar Mỹ."

Thần Hoàn Thiên Tư cả giận nói, "Vào thời điểm này cũng không có mượn quảng cáo!" Nói xong liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi dây thừng.

Chỉ tiếc một tiểu Lạt Ma mười bảy tuổi, không thể chống được cửu vĩ hồ có yêu lực ba ngàn năm, Thần Hoàn Thiên Tư chỉ có thể nằm sấp trên sô pha, chổng mông lên trời, chia buồn cho chân ái chưa bắt đầu đã bị đạp đổ sạch sẽ. Lý Hồ xoay người ném một ánh mắt mị hoặc về phía Vu phó đang ngồi uống rượu giải sầu, dương dương tự đắc nói, "Sao, tôi là tôi đứng về phía chú rồi đó, nhớ phải biểu dương tôi trước mặt Chu lão đại nha."

Vu Tĩnh Trung dở khóc dở cười, "Tôi thật sự không có bỏ tiền ra chơi gái..."

"Trong lòng nghĩ tới thì cũng tính. Với lại anh cũng là một ông chú hơn ba mươi rồi, thỉnh thoảng đi giải quyết nhu cầu cũng có sao đâu." Lý Hồ sắc bén nói, "Một thời gian dài không X sẽ dễ bị viêm tuyến tiền liệt đó, anh muốn bị à? Thân là người bình thường, tùy tiện mắc bệnh cái cũng chết."

"Tôi không cho là giữ mình trong sạch với bị bệnh chết có liên quan gì tới nhau..."

"Anh chết rồi thì Chu Huy sẽ không ở lại bộ an ninh quốc gia nữa, mà Chu Huy không ở lại thì Phượng Tứ cũng đi theo, hai người họ mà đi, lão nhị lão tam lão ngũ và tôi cũng đi luôn." Lý Hồ nói, "Vậy thì ở minh chiến, thực lực của chúng ta sẽ thua xa bọn tiểu quỷ và tiểu bổng tử(1) kia, cho nên vì an ninh quốc gia, thỉnh thoảng vẫn nên đi giải quyết nhu cầu đi. Ha? Đúng không Nhan tiểu ca?"

(1) Ý chỉ người có địa vị thấp.

Nhan Lan Ngọc không trả lời, ngồi bên cạnh im lặng uống nước.

Vu phó nhìn Lý Hồ với ánh mắt tuyệt vọng, tựa như rất muốn nói cái gì, nhưng cửu vĩ hồ không cho hắn cơ hội.

"A chờ chút, tôi quên mất dưới trướng anh còn có 'phu quét đường'." Lý Hồ xảo quyệt chớp mắt, "Phu quét đường tuy tính tình hơi quái gở, nhưng bình thường cũng đáng tin hơn Chu lão đại, ở chuyện địa sinh thai tại thành phố H với sự kiện rung chuyển bộ an ninh quốc gia đều là hắn giúp kết thúc công việc. Chu lão đại cũng nói, nếu phu quét đường có thể tiếp tục đi thế này, sau này chuyện quét luôn Đông Nam Á cũng không thành vấn đề."

"Tôi muốn giải thích một chút..."

"Nhờ anh năm đó cản kịp trước khi phu quét đường bị tử hình, cứu hắn ra khỏi ngục giam, nếu không thì đi đâu kiếm được một thuộc hạ trung thành và tận tâm như thế. Haiz, thật ra hắn cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách có hơi kì cục, từ đó tới giờ tôi chưa từng thấy hắn mở miệng nói chuyện với ai trừ anh luôn, hồi đó tôi còn tưởng là hắn bị câm..."

Nhan Lan Ngọc đứng lên, xin lỗi nói, "Tôi đi vệ sinh."

Vu phó vội vàng để ly rượu xuống, "Tôi đi với cậu —"

"Vòng qua sàn nhảy, băng hết hành lang là tới." Lý Hồ nhiệt tình chỉ chỗ.

Nhan Lan Ngọc gật đầu, vòng qua Vu Tĩnh Trung, biến mất sau sàn nhảy đèn đóm lập lòe.

Vu Tĩnh Trung buồn bực vô cùng ngồi xuống, đốt điếu thuốc hỏi Lý Hồ, "Rốt cuộc muốn cái gì? Trong lòng cậu ấy rất nhạy cảm, cô biết điều đó!" Nói xong dùng chân đạp tiểu Lạt Ma sắp lăn ra khỏi ghế sô pha về chỗ.

"Tâm lý nhạy cảm và khả năng chịu đựng là hai cái khác nhau..." Lý Hồ cười, cầm chai rượu whisky Chu Huy chưa uống hết, rót vào ly cho Vu phó, không chờ đối phương nói đã tiếp lời, "Nhưng mà, hôm nay tính ra tôi cũng hiểu được Phượng Tứ một chút."

"Hả?"

Lý Hồ cười không nói, cầm ly đưa cho Vu phó.

Cô nhớ lại lúc mình còn một con hồ ly, năm đó bị trúng độc, nắm sấp dưới tàng cây, nhìn về bầu trời trong khu rừng toàn là khí độc đen kịt, lạnh run phát ra tiếng kêu yếu ớt. Thời gian từng giây trôi qua, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, tiếng kêu càng ngày càng nhỏ, ánh mắt dần dần mờ đi vì sinh mạng đang bị xói mòn, giữa lúc cái chết đang kéo tới, lại đột nhiên có một bàn tay ấm áp bế nó lên.

Nó kiệt sức mở mắt ra, trong mông lung nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng rũ xuống.

Rất nhiều năm sau, khi đã tu luyện thành con cửu vĩ hồ đẳng cấp trong súc sanh đạo, nó đã từng suy nghĩ vô số lần, năm đó Phượng Hoàng minh vương cao cao tại thượng tại sao lại để ý tới một sinh mạng nhỏ bé dưới tàng cây đang hấp hối, ngài mang tâm trạng gì mà lại dừng bước, ôm một con hồ ly thấp hèn vào lòng?

Nó không biết.

Nhưng khi nó thấy Nhan Lan Ngọc lẳng lặng ngồi uống nước một mình, lại đột nhiên có một chút cảm nhận được cảm giác khi đó.

Chắc là cái này, một tâm trạng khó mà hình dung đi.

"A di đà phật, tiểu mỹ nhân, bần yêu chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi..." Lý Hồ nhìn Vu phó ngửa đầu uống cạn ly whisky, trong lòng cảm thấy xúc động vô cùng.

Nhan Lan Ngọc rửa mặt, tắt vòi nước, rút khăn giấy lau mặt.

Hắn mở mắt, nhìn thấy sau lưng có một người đàn ông qua gương, đang vừa lau tay vừa nhìn hắn.

"Xin lỗi..." Người kia nhìn thấy ánh mắt của Nhan Lan Ngọc, cười nói, "Lúc nãy tôi tưởng cậu vào đây trang điểm, ít nhất cũng là dặm phấn, thấy cậu rửa mặt nên muốn xem mặt mộc... Ừ, chỉ là hiếu kỳ thôi."

"Không sao." Nhan Lan Ngọc bỏ khăn giấy, đi ra ngoài.

Ai ngờ đối phương lại đột nhiên chặn đường hắn, cười nói, "À ờ, cậu tên gì vậy? Tôi mời cậu một ly được không?"

— Người này cũng tính là dễ nhìn, ước chừng hơn ba mươi tuổi, thân cao, quần áo không nhìn ra của hãng nào, nhưng trên tay là chiếc đồng hồ đắt tiền. Nhan Lan Ngọc rũ mắt xuống, chú ý tới móng tay được cắt gọn gàng, giày da không dính bụi.

Loại đàn ông này tới quán bar xác suất thành công đều rất cao, dù là nam hay nữ.

"Không cần, tôi không uống rượu."

"Vậy đi uống tách trà không, tôi biết có một quán trà rất gần đây..."

"Tôi đến đây với bạn." Nhan Lan Ngọc từ chối nói, vòng qua người đàn ông đi ra ngoài. Nhưng mà mới đi hai bước đã dừng lại, xoay đầu nói, "Tiên sinh, sau lưng anh có người, cẩn thận một chút."

Người đàn ông sợ hãi xoay đầu lại, chỉ thấy Nhan Lan Ngọc chỉ ra sau lưng hắn. Hắn không thấy được sau lưng mình có một gương mặt loang lổ máu, mang ánh mắt đầy oán hận lạnh lùng trừng mắt nhìn thiếu niên âm dương sư.

Nhan Lan Ngọc lơ đễnh, ra khỏi nhà vệ sinh.

.

Nhan tiểu mỹ nhân vừa ngồi xuống, đã thấy sợ.

"Hắn mới uống có hai ly đã vậy rồi..." Chẳng biết tại sao vẻ mặt của Lý Hồ đột nhiên có chút tế nhị, tựa như đang cố gắng che giấu tâm tư không muốn để ai biết, "Tôi vốn là cho hắn uống một ly thôi, ai biết Thiên Tư ngã xuống ghế sô pha, tôi quay lại đánh mấy cái, xoay đầu lại đã thấy hắn cầm nguyên chai lên nốc hết..."

Vu phó nằm trên ghế sô pha mặt đỏ bừng, bất tỉnh nhân sự, Nhan Lan Ngọc thử đỡ, nhưng đàn ông say rượu thật sự nặng vô cùng. Nhan Lan Ngọc bị tổn thương, đứng suy nghĩ, quên luôn Thần Hoàn Thiên Tư đang giãy dụa trên ghế ("Không cần lo cho hắn, chân ái! Một ông chú có gì tốt chứ! Mau tới cứu ta, chân ái ơi!"), hỏi Lý Hồ, "Có thể giúp tôi đỡ hắn ra xe không?"

"Kêu Trương Thuận đi, tôi là một thiếu nữ mảnh mai." Lý Hồ đá Trương Thuận một cái, đối phương đang chán tới độ sắp sửa lấy tóc làm tổ ấp trứng, nghe vậy kéo Vu Tĩnh Trung, "Hự!" một tiếng chật vật đỡ hắn dậy, "Đm ăn cái gì mà cứng dữ vậy! Cậu biết lái xe không? Nếu không thì giúp hai người kêu taxi?"

"Không sao, tôi biết lái." Nhan Lan Ngọc nói, lễ phép chào Lý Hồ và Thần Hoàn Thiên Tư, "Chúng tôi về trước, gặp lại sau."

"Về nhà tắm cho hắn nha!" Lý Hồ không yên lòng căn dặn phía sau, "Thời tiết giờ nóng! Nước lạnh vô mới có ích cho sức khỏe!"

Nhan Lan Ngọc phất tay ý bảo mình biết rồi, cùng Trương Thuận dìu Vu Tĩnh Trung rời khỏi quán bar, nhét vào chiếc xe cũ mua lại đã được tân trang của Vu phó.

Dù sao cũng từng trải qua sinh tử, Trương Thuận cũng thân thiết hơn, thấy Nhan Lan Ngọc khởi động xe, còn có chút không an tâm hỏi, "Cậu lái xe được chứ? Nếu không thì tôi đưa hai người về rồi tự kêu taxi."

"Tôi biết lái mà, mấy anh tưởng tôi là đóa hoa nhỏ bé chưa từng nếm sự đời à?" Nhan Lan Ngọc cười nói, "Tôi còn biết cài phần mềm nữa, không nghĩ ra phải không?"

Trương Thuận sửng sốt, chỉ thấy Nhan Lan Ngọc xoay bánh lái, vòng xe lại, phất phất tay, lái ra khỏi quán bar nhạc đèn xập xình.

"Nói, nói đùa hả..." Trương nhị thiếu gia giật giật khóe miệng nghĩ.

Nhan Lan Ngọc dừng trước đèn đỏ, trong lúc vô ý nhìn qua gương chiếu hậu, đột nhiên ngẩn người.

Chỉ thấy cửa sau của quán bar, người đàn ông khi nãy gặp trong nhà vệ sinh đang ôm một thiếu niên ra ngoài. Thiếu niên này nhuộm tóc, toát ra vẻ phong trần rất nặng, quần áo xốc xếch trông say khướt, không biết bị chuốc bao nhiêu rượu.

Nhan Lan Ngọc hơi chần chờ.

Nhưng lúc này đèn xanh sáng lên, xe phía sau nhấn còi, hắn đành phải đạp chân ga chạy đi.

Buổi tối ở Bắc Kinh cũng không tính là vắng, cả đường đi cứ phải nhích từng chút, chạy gần cả tiếng mới về tới nhà. Nhan Lan Ngọc đậu xe vào bãi, tắt máy, đỡ Vu Tĩnh Trung ngồi bên ghế phó lái.

Nhưng Vu Tĩnh Trung mơ màng tỉnh lại, lầm bầm hỏi, "Ai vậy...?"

"Tới nhà rồi."

Vu Tĩnh Trung lát sau mới phát ra tiếng, cũng không nhúc nhích. Nhan Lan Ngọc duỗi tay ra đỡ, lại thấy Vu Tĩnh Trung đột nhiên mở mắt, buồn bực không yên nhìn mình, trong mắt có nhiều tơ máu.

Nhan Lan Ngọc hơi nhăn mi lại, xuống xe mở cửa bên phía Vu Tĩnh Trung, hỏi, "Có thể tự mình đi không?"

Vu Tĩnh Trung nghiêng đầu nhìn hắn, tựa như đang cẩn thận suy nghĩ điều gì, một lát sau mới vịn cửa xe lắc lư leo xuống, lúc bước xuống còn xém té dập mặt, được Nhan Lan Ngọc đỡ lấy.

"Hử?"

Nhan Lan Ngọc có chút run sợ.

Vu Tĩnh Trung trước đây là đặc công ngoại phái — Vậy thì thân là một đặc công đứng top, mọi phương diện tuy không phải nổi bật nhất thì cũng là ưu tú toàn diện, không có khuyết điểm. Tố chất của cơ thể cũng tốt hơn người bình thường, tuy rằng mặc quần áo cũng không để lộ nhưng có thể thông qua những đường vải ôm lên cơ thể, nhất là lưng và cánh tay, có thể thấy gần như không có một chút mỡ thừa.

Nói vậy, người này tuy rắn chắc nhưng cũng không quá cơ bắp.

Nhưng mà lúc này, Nhan Lan Ngọc mới đỡ hắn đã thấy thân nhiệt của đối phương rất cao, mà cơ thể cũng căng cơ, thậm chí có cảm giác đang vác tảng đá.

...Không sao chứ, hắn nghĩ trong lòng, cửu vĩ hồ không bỏ cái gì vào trong rượu chứ?

"Cậu là ai?" Vu Tĩnh Trung tập tễnh đi mấy bước, đột nhiên khàn giọng hỏi.

"Người qua đường." Nhan Lan Ngọc thuận miệng nói, đỡ hắn đi tới thang máy, vừa nhấn nút đã bị Vu Tĩnh Trung hung hăng đẩy ra, "...Buông ra đi!"

Quá bất ngờ không kịp đề phòng, Nhan Lan Ngọc thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mà chống tay lên tường, chưa lấy lại tinh thần đã thấy Vu Tĩnh Trung thở hổn hển, quát, "Đi đi! Cậu đi đi!"

Giây kế tiếp cửa thang máy mở ra, Vu phó lập tức ngã vào trong.

"..." Nhan Lan Ngọc co giật khóe miệng, đi vào thang máy, lại thấy Vu Tĩnh Trung thất thểu bò dậy, dựa vào tường xoa đầu. Dưới ánh đèn, da trên cơ thể đỏ lên, nhất là cổ và sau tai, nếu như trời lạnh một chút sẽ có cảm giác như đang nấu nước, trông rất có cảm giác dữ tợn của giống đực.

Quá bất bình thường.

Vu phó là kiểu người bên ngoài thì cơ bắp nhưng bên trong rất tình cảm. Bạn nói hắn là người ủy mị vì tình cũng được, nói hắn hèn nhát cũng được, nói chung hắn là loại người nếu thấy một con chim chết ở trên đường đi, sẽ lái xe né nó ra.

Năng lực của hắn không thể hiện trên gương mặt mà là giấu ở trong lòng. Loại người này sẽ không có nhiều cảm giác áp bức.

Thang máy từ từ đi lên, đến tầng chỉ định thì "Đinh!" một tiếng mở cửa ra. Vu Tĩnh Trung lảo đảo đi ra ngoài, trông có vẻ hơi mờ mịt nhìn nhìn, một lát sau mới miễn cưỡng nhận ra căn bên trái là nhà của mình, chống tay lên tường đi tới, bắt đầu mò vào túi tìm chìa khóa.

Nhưng mà thứ Lý Hồ bỏ vào trong chai whisky thật sự rất lợi hại, Vu Tĩnh Trung say tới mới ý thức không rõ ràng, kiếm chìa khóa cả buổi cũng không ra. Mấy phút sau Nhan Lan Ngọc rốt cuộc chịu hết nổi, chạy tới kiếm chìa khóa giùm hắn, vừa định móc ra thì tay cứng đờ.

Lần này suy nghĩ của hắn có hơi chậm, nhưng hiện thực lại không cho hắn nhiều thời gian để phản ứng.

Vu Tĩnh Trung bắt hắn lại, ánh mắt đang rã ra phẫn nộ quát, "Sao cậu còn ở đây?"

Phản ứng đầu tiên của Nhan Lan Ngọc là: Tôi... tôi không ở đây thì ở đâu?

Nhưng ngay sau đó lại bị Vu Tĩnh Trung nắm cánh tay, sức quá lớn khiến hắn có cảm giác mình bị trật khớp, "Vu... Vu Tĩnh Trung!"

Vu Tĩnh Trung làm lơ. Tay kia cầm chìa khóa, cả buổi mới đút được vào ổ, cạch một tiếng mở ra, sau đó liền không phân biệt tốt xấu đẩy Nhan Lan Ngọc vào nhà!

Nhan Lan Ngọc không tiếng động ngã lên thảm.

Thảm rất dày, hắn không cảm thấy đau, nhưng trong bóng tối hắn nghe thấy tiếng đóng cửa. Nhan Lan Ngọc ngồi dậy, lại thấy Vu Tĩnh Trung lảo đảo đi tới, nắm hai vai hắn.

Giây kế tiếp hơi thở mang mùi rượu và thuốc lá phả bên cổ, sau đó sẽ là một nụ hôn.

Nhan Lan Ngọc có chút ngạc nhiên, hắn không biết phản ứng làm sao.

Bây giờ thuận theo hay phản kháng, hay là giả bộ không biết?

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích..." Giọng nói của Vu Tĩnh Trung khàn khàn không rõ, qua quýt cởi quần áo mình, động tác quá thô lỗ khiến nút áo rơi ra. Trong hỗn loạn, Nhan Lan Ngọc đột nhiên cảm thấy có một chút tiếc hận, không biết trong nhà một người đàn ông độc thân có hộp kim chỉ không, không có thì phải làm sao, quần áo mới mua chẳng lẽ bỏ?

Hoặc là nhét vô góc nào đó, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?

Chính hắn đang suy nghĩ không biết phải làm sao, thì đột nhiên bị đẩy ngã, ngẩng mặt nằm trên thảm, Vu Tĩnh Trung đè lên từ trên cao nhìn xuống.

Hai người nhìn nhau thật lâu, trong phòng khách không mở đèn, xung quanh tối om, chỉ có đèn đường bên ngoài hắt vào, xa xa vang lên tiếng xe vụt qua.

"..." Nhan Lan Ngọc vươn tay ôm cổ Vu Tĩnh Trung kéo xuống.

Trong lúc hơi thở giao nhau, hắn chậm rãi đặt nụ hôn lên môi đối phương.

.

Đối với Vu Tĩnh Trung mà nói, tình huống sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh lại là vô cùng phức tạp.

Hắn mở mắt nhìn chiếc giường lộn xộn, ánh nắng rọi vào hơi chói phải nheo mắt lại. Hắn nhắm mắt, xoa xoa thái dương ngồi dậy, cảm giác say rượu tạo thành cơn đau đầu hành hạ từng dây thần kinh.

Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?

À đúng rồi, tới quán bar tính tiền cho Chu Huy bỏ trốn, bị Lý Hồ ép uống, ngã xuống ghế sô pha bất tỉnh nhân sự...

Sau đó sao lại về tới nhà?

Vu Tĩnh Trung mở mắt, hít một hơi, giây tiếp theo thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hắn xoay đầu bởi vì cổ quá cứng, nên một động tác đơn giản như vậy cũng giống như trong phim tua chậm lại.

Trên giường còn một người khác.

— Là Nhan Lan Ngọc.

Thiếu niêu vẫn ngủ say, mái tóc đen xõa trên gối trắng, không nhìn cũng biết dưới chăn gối lộn xộn là một cơ thể trần như nhộng. Nhìn thấy đau lòng hơn là trên cổ, ngực, trên lưng cả một mảng da lớn toàn là những dấu màu hồng hoặc tím, đa số là tụ máu, trên làn da trắng nõn vô cùng nổi bật, còn có vài chỗ đang bắt đầu chuyển xanh.

Vu Tĩnh Trung im lặng ngồi mấy phút, trong đầu trống rỗng.

Một lát sau hắn rốt cuộc lấy được dũng khí mở chăn lên, nhìn thoáng qua rồi lập tức đắp lại, leo xuống giường.

Hắn run rẩy tìm quần áo — Quần áo và đồ dùng hằng ngày rải rác từ phòng khách vào phòng ngủ, kiếm cả buổi cũng không ra áo, trong cấp bách tìm được cái quần mặc vội, để lộ nửa thân trên trần trụi, nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng đóng cửa lại.

Xác nhận trong phòng ngủ không có tiếng động phát ra, hắn cầm điện thoại gọi cho Chu Huy.

.

Cùng lúc đó trong một căn hộ, Sở Hà cầm ly cà phê đứng trước cửa kính, nghe thấy điện thoại của Chu Huy reo lên.

Chu Huy đang tắm, tiếng nước ào ào đổ xuống xen lẫn tiếng hát —Hôm nay là opera . Nếu như hắn chạy lên tam thập tam thiên mở concert, chắc chắn sẽ bị trời phạt giống như Khổng Tước minh vương nuốt Phật, nhưng Sở Hà ở trong cuộc hôn nhân này mài riết thành quen. Ma âm rót vào tai hắn, thần sắc vẫn bất biến, cầm điện thoại lên nhấn nghe, bình tĩnh nói, "Alo?"

Giọng của Vu Tĩnh Trung vô cùng quái dị, "Chu Huy đâu?"

"Đang tắm. Có chuyện gì?"

Mười phút sau Chu Huy vừa lau tóc vừa đi ra, thấy Sở Hà ngồi bên bàn ăn, vừa trét bơ lên bánh mì vừa cười.

Chu Huy cho là mình hoa mắt, bỗng nhiên dừng chân nhìn kỹ lại, ngạc nhiên hỏi, "...Em bị sao vậy?"

"Vu phó mới gọi điện tìm anh."

"Uah?"

"Không có gì." Sở Hà cười, nháy mắt với hắn, "Tôi chỉ nói với hắn, trên đời này không có cỗ máy thời gian."

Hết chương 31.