Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 35



Người yêu cũ đến thăm.

Bà chủ chưa từng theo đuổi idol bao giờ, không hiểu được tâm trạng kích động muốn ngất xỉu khi thấy người thật của mấy cô gái, nhưng lúc này quả thật thấy khó thở, thần trí trống rỗng, thoáng chốc có cảm giác muốn hôn mê ngã xuống đất.

"..." Sở Hà nhìn bà chủ, nghĩ là không nghe rõ nên mỉm cười lặp lại lần nữa, "Xin lỗi, có thể cho tôi xin năm phút không?"

— Phượng Hoàng minh vương hoàn toàn quên mất lần trước hắn ngồi trên hoa sen nhoẻn miệng cười, khiến cho mười tám vị Kim Thân La Hán hôn mê bất tỉnh, ngay cả Hàng Tam Thế minh vương cũng thất thủ, dùng binh khí đâm vào chân mình.

Con ngươi của bà chủ vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, tựa như muốn nói cái gì, lại không thể phát ra âm thanh. Một lát sau bà ngã xuống đất bất tỉnh.

Phượng Hoàng minh vương: "..."

Cảnh tượng ngừng lại, Chu Huy đứng dậy, đi qua không gian im lặng, nắm tay Sở Hà kéo về chỗ ngồi, thuận tiện lấy chiếc mũ của cô gái ngồi bên cạnh đội lên cho hắn.

"Em thua rồi." Hắn mỉm cười nói.

Sở Hà không nói một chữ, mặt không đổi sắc ngồi ở đó, từ chối giao tiếp với người xung quanh.

Chu Huy hiểu đây là chạy tới đường cùng, không muốn ép buộc hắn, mỉm cười xoay người búng tay một cái. Cả quán cà phê như được mở khóa, tất cả mọi người tỉnh lại, hoảng hốt nhìn xung quanh, không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Chu Huy kéo vành nón cho Sở Hà xuống, xoay người đi về quầy bar — Tư thái hắn bước đi giống như một con báo đi trong rừng rậm, nhàn nhã mạnh mẽ mà có lực, tuy rằng cũng kéo không ít ánh mắt, nhưng cũng không khoa trương như Phượng Hoàng minh vương hạ phàm.

Đi tới trước quầy bar thấy bà chủ bò dậy từ dưới đất, trên mặt mang đầy vẻ nghi ngờ không hiểu tại sao mình ngã.

Chu Huy vươn tay đỡ bà, nụ cười sáng lạn giống như ánh nắng mùa hè, hormone phái nam toát ra khiến đối phương đỏ mặt, cả giọng nói cũng tràn đầy từ tính, "Xin chào..."

Bà chủ đỏ mặt sửa lại tóc, trong nháy mắt có cảm giác như mình trở về tuổi mười tám, "Xin, xin chào, có thể giúp gì cho quý khách?"

"Tôi muốn hỏi thăm về hai người." Chu Huy lấy ảnh ra cho bà xem, nho nhã lễ độ nói, "Đây là hai người bạn của tôi, chúng ta vào bếp nói chuyện được không?"

Trong nháy mắt xoay người, Chu Huy giơ tay ra sau làm dấu chiến thắng, Sở Hà xoay mặt đi, giả vờ không thấy.

.

Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà bên trên quán cà phê, Liêu Lượng ngồi trong phòng làm việc xa hoa, cửa thủy tinh có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn khung ảnh.

Tấm ảnh đã cũ, có dấu cong lại, có thể nhìn ra năm đó xé bức này có bao nhiêu cẩn thận, sợ sẽ xé mất một góc áo của người kia. Hắn vuốt ve khung ảnh lạnh lẽo, nước mắt năm đó dành cho tấm ảnh này đã không còn, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ đêm đó, mình lái xe lên núi, một mình ngồi cả đêm, cảm nhận gió đêm thổi vào trong xương tủy, xót xa và tuyệt vọng.

Có một loại đau khổ sẽ không biến mất theo thời gian, nó vẫn sẽ luôn ở cạnh làm bạn, cắm sâu vào trong linh hồn bạn, theo thời gian sinh sôi.

"Ngươi nên đi xuống đi." Trong phòng làm việc bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng của một cô gái.

Liêu Lượng đờ đẫn nhìn, bên bàn làm việc đột nhiên có một chiếc gương dựng thẳng, trong gương soi ra một gương mặt.

Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tóc dài màu bạc, khóe mắt mang phong thái nồng đậm, cho dù gương mặt trắng bệch cũng không giảm được phong tình. Nhưng Liêu Lượng nhìn cô lại chẳng có bất kì thay đổi gì, khàn khàn nói, "Nhất định phải đi sao?"

"Mấy hôm nay ngươi thu thập hồn phách dương khí quá ít, cứ thế này, thi thể của Lộ Hiểu Thần sẽ hư — kỹ thuật bảo tồn thi thể của nhân giới cũng hạn chế."

Liêu Lượng hơi chần chờ, "Nhưng ta nghe nói, Phượng Tứ trước đây là thiên đạo minh vương, thực lực rất mạnh..."

"Chính vì thế, dương khí của hắn mới đủ dùng." Cô hơi dừng lại, dùng giọng mê hoặc, "Đừng lo, thiên đạo minh vương thì cũng có chỗ khác biệt. Phượng Hoàng tuy là chim thần thái cổ, nhưng là do Phật tổ nuôi lớn nên mới được phong làm minh vương, cũng không có sức chiến đấu bá đạo như ngũ đại minh vương, với lại chân thân của hắn cũng đã bị hủy, bây giờ là thời điểm suy yếu nhất trong mấy ngàn năm qua, không giống như ngươi nghĩ khó đối phó thế đâu."

"Nhưng nếu hắn nổi giận..."

"Ngươi chỉ lấy một mảnh hồn phách từ thân thể của hắn, không phải muốn giết hắn, có gì khó chứ? Với lại nếu như gặp chuyện không may thì còn có ta giúp ngươi, nếu ngươi còn do dự thì không còn thời gian đâu."

Trên mặt Liêu Lượng xuất hiện vẻ đắn đo, "Nhưng MB lần trước ở quán bar biến thành khiêu thi, thậm chí còn kinh động tới tổ trưởng Chu trong truyền thuyết —"

Nghe tới tên của Chu Huy, cô gái đột nhiên yên tĩnh, dưới đáy mắt xuất hiện vẻ phức tạp.

Một lát sau cô lạnh lùng nói, "Rút hồn luôn có bất trắc. Ta chỉ tới giúp ngươi vì thấy cùng cảnh ngộ nên đồng cảm, nhưng nếu ngươi cứ sợ đầu sợ đuôi thì cái gì cũng không cần làm nữa."

Liêu Lượng cắn răng, tựa như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Một lúc lâu sau ánh mắt hắn nhìn xuống khung ảnh, trái cổ trượt lên trượt xuống, trong sự đau khổ và nhớ nhung cùng cực giúp hắn hạ quyết tâm.

"Tôi đi." Ánh mắt hắn kiên quyết, "Đã bắt đầu rồi thì không thể kết thúc... Tôi đi."

Trong bếp ở quán cà phê bên dưới, bà chủ mang phong thái sáng sủa ngồi đối diện Chu Huy, giọng nói hòa nhã hơn bình thường ít nhất là gấp ba lần, "Hai người này? Tôi nhớ rõ. Cậu biết trong tòa nhà này có một công ty giám định bình cổ của Liêu thị mà, ông chủ là một người có bối cảnh, hồng tam đại hay quân tam đại ấy nhỉ? Mỗi lần xuống đây mua cà phê, con bé phục vụ đó đều vội vàng ra tiếp. Hôm đó Liêu tổng và hai người trong hình cùng đến, kết quả lại đánh nhau..."

Chu Huy kinh ngạc hỏi, "Tại sao lại đánh nhau?"

"Không biết, ba người bọn họ sau khi nói chuyện gì đó, sắc mặt cũng trở nên không tốt, nhìn giống như muốn cãi vả, chúng tôi không dám đến nghe. Sau đó thì hai người này đứng lên muốn đi, Liêu tổng kéo người này lại —" Bà chủ chỉ vào Lộ Hiểu Thần, nói, "Sau khi kéo người này thì người còn lại xoay người đánh vào mặt Liêu tổng, thế là đánh nhau."

Bà thấy xung quanh không có ai nên liền nhiều chuyện, "Theo tôi thấy thì hai người này là một đôi, lúc tới đây còn nắm tay nhau. Họ Liêu đó chắc là thích một trong hai người này, nhưng không kéo được người ta còn bị đánh — Ui, hôm đó đánh tới bàn ghế chúng tôi đều lật hết, cảnh sát cũng tới luôn..."

"Đưa mọi người đi hết?" Chu Huy hỏi.

"Sao có thể, Liêu tổng là hồng tam đại mà." Bà chủ chỉ vào Bác Siêu, "Chỉ mang người ra tay trước đi thôi, cảnh sát vẫn rất khách sáo với Liêu tổng."

Chu Huy "Ồ" một tiếng, chỉ vào Lộ Hiểu Thần, "Còn người này, có đi với họ Liêu không?"

"Không có, cảnh sát đi rồi thì hắn đánh họ Liêu một đòn rồi cũng bỏ đi."

Bà chủ có vẻ rất thích bàn về chuyện tình tay ba đồng tính này, thậm chí hôm đó tổn thất bao nhiêu bàn ghế cũng không để trong lòng, chỉ hỏi Chu Huy, "— Hai người đó là bạn cậu thật à? Họ Liêu đó đánh uyên ương hay chia rẽ người ta vậy?"

Chu Huy lặng lẽ nhìn bức ảnh, hai người trong ảnh nhìn nhau cười, vô ưu vô lo, bọn họ vốn dĩ nên có một cuộc sống hạnh phúc, tiền đồ sáng lạn.

"Không, bọn họ đều chết rồi." Hắn thở dài lẩm bẩm, "Có vài cặp dù đã phá nhưng vẫn không thể tiêu tan."

Hắn giơ tay tới trước mặt bà chủ búng tay một cái. Đối phương sửng sốt, tầm nhìn dần mờ đi, thần trí mờ mịt, chậm rãi ngã lên bàn, hít thở đều đều.

Chu Huy đứng dậy ra ngoài, đột nhiên điện thoại reo lên. Hắn nhìn số hiển thị, bắt máy, "Hống tam?"

"Vu phó bọn họ tìm được nhà kho Phượng Tứ tính ra rồi, quả nhiên cách nhà họ Liêu không xa, ta vừa mới dạo một vòng." Tư Đồ Anh Trị tấm tắc hai tiếng, "Cái đm ta nói ngươi tới xem thử đi — Trên tường với đất toàn là máu, hai người sao lại có nhiều máu thế được?"

"— Hai người?"

"Đúng vậy, không chỉ có Lộ Hiểu Thần mà các ngươi điều tra đã chết, lúc nãy còn tìm được thi thể của Bác Siêu trong tường xi măng. Đã sắp phân hủy xong rồi, đoán chừng đã chết hai tháng, chậc chậc, thật đáng thương... Mà ta có chỗ không hiểu, Vu phó gọi cho cảnh sát thì họ nói nhà kho này là hiện trường Bác Siêu bị hại, còn Lộ Hiểu Thần thì lại nói không đúng."

Chu Huy nhíu mày, "Không đúng chỗ nào?"

"Không thấy thi thể, trong tường xi măng chỉ có thi thể của Bác Siêu, không thấy của Lộ Hiểu Thần — Đúng là cặp uyên ương số khổ."

Chu Huy như có điều suy nghĩ, nhớ lại Bác Siêu bị hại hai tháng trước, Lộ Hiểu Thần lại chỉ mới chết một tháng, trùng hợp lại cùng chết ở một nơi, hắn có vẻ đã hiểu được chút gì.

"Thi thể của Lộ Hiểu Thần là bị họ Liêu mang đi làm yêu." Hắn dừng một chút, trầm giọng nói, "Ngươi tùy tiện kêu hai thằng nhóc nhanh trí trong tổ, đi điều tra hành tung một tháng này của Liêu Lượng. Ta nghi ngờ ngoài khiêu thi kia, hắn đã hại chết rất nhiều người khác."

Trên chiếc ghế dài trong quán cà phê, Sở Hà ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, "— Liêu công tử?"

Liêu Lượng mặc một bộ tây trang được may riêng rất đẹp, so với người đã gặp ở Liêu gia đứng ngồi không yên thật sự thuận mắt hơn nhiều, có thể thấy câu người đẹp vì lụa là hoàn toàn hợp lý. Nhưng cho dù mặc đẹp thế nào cũng không át được khí sắc tiều tụy của hắn, không biết có phải vì buổi tối không ngủ hay không, quầng thâm trên mắt rất đậm.

"Tổ trưởng Phượng Tứ." Hắn có chút mất tự nhiên mỉm cười, "Sao ngài lại ở đây? Văn phòng của tôi ở ngay phía trên, xuống đây uống cà phê, thật là trùng hợp."

Sở Hà để điện thoại xuống, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, nhìn kỹ người này từ trên xuống dưới, một lát mới hỏi, "Tại sao cậu nhận ra tôi?"

— Dung mạo thật sự của Phượng Hoàng minh vương đúng là có tính chấn động, nhưng nương theo gương mặt xinh đẹp vẫn cảm nhận được sự áp bách lạnh như băng.

Ngón út của Liêu Lượng theo phản xạ run một cái, lập tức ra vẻ lơ đãng để tay lên bàn, cười nói, "Mấy năm trước, khi ngài còn rời khỏi phòng ban đặc biệt, lúc họp quân ủy chúng ta có đụng nhau một lần tuy khá là xa, may là đã thấy gương mặt thật sự của ngài. Nhưng mà lúc đó tôi chỉ là học sinh, bây giờ lớn rồi cũng thay đổi khá nhiều, ngài không nhớ rõ là chuyện bình thường."

Hắn đưa menu tới, "Ngài uống gì? Tôi mời."

Sở Hà nói, "Không cần."

Liêu Lượng gọi một ly mocha, trả menu lại cho phục vụ, "Thật ra tôi vẫn luôn muốn mời ngài ăn cơm để cám ơn, hôm đó nếu không có ngài, tôi đã bị khiêu thi... Còn liên lụy ngài bị thương, bây giờ tay ngài sao rồi?"

"Cũng ổn." Sở Hà chậm rãi nói, "Cậu trả hai triệu rồi, không cần mời cơm tôi."

"Không không, cái đó không tính, không thể lấy tiền bù đắp cho vết thương của ngài được..."

Liêu Lượng đột nhiên có chút mắc kẹt.

Dưới tình huống bình thường thì không nên xài kính ngữ quá, cho dù là có ý đồ kéo quan hệ hay dụ dỗ, dùng 'ngài' cho cả cuộc nói chuyện, khiến toàn bộ ý cảnh trở nên chẳng ra gì.

Nhưng mà Liêu Lượng vừa có tiền vừa có thế, đến bây giờ chỉ cần hắn ngoắc tay một cái, thì sẽ có một đống trai xinh gái đẹp chủ động mò đến quyến rũ, cho nên hắn thật sự không thành thạo đi dụ người ta. Huống chi cho dù tình trạng của Sở Hà có yếu cỡ nào, đối phương vẫn là kẻ trên cơ hắn, hắn không có can đảm dùng xưng hô bình đẳng để gọi đối phương được.

Liêu Lượng hơi chần chờ, cái gương nhỏ trong túi giật giật, giống như đang thúc giục.

"Tôi... tôi có đầu tư vào một nhà hàng Pháp ở Vương Phủ Tỉnh, rượu vang với hải sản ở đó cũng không tệ." Tim Liêu Lượng hẫng một cái, cắn răng cười nói, "Cuối tuần này thế nào? Ngài có rảnh không?"

"Tôi không có thời gian." Hắn chậm rãi nói, cắt đứt lời Liêu Lượng đang định lên tiếng, "Liêu công tử, thứ cho tôi nói thẳng, cái dạng này của cậu..."

Hắn dừng một chút, có chút hứng thú nói, "Như đang tán tôi?"

Người phục vụ đưa mocha tới, đặt xuống trước mặt Liêu Lượng, mà hắn cũng không phản ứng, chỉ ngạc nhiên nhìn Sở Hà.

Sở Hà dù nhìn ở bất kì góc độ nào, cũng không giống là người nhạy cảm về chuyện tình yêu.

Cho dù là hình người hay bản tôn, sắc mặt lãnh đạm đều biểu hiện ra từ trong đáy lòng. Hắn chắc hẳn thuộc về dạng vô cùng thu mình, mặc kệ mọi chuyện xảy ra xung quanh, dù cho fan hâm mộ quỳ gối dưới chân, hắn cũng không để tâm gì mới phải.

"Ngài sao lại..." Liêu Lượng chật vật nói.

"Cậu có chút hiểu sai về tôi." Sở Hà nhìn hắn, trông có chút thú vị, "Người như cậu tôi đã gặp rất nhiều, đại đa số đều là người có quyền thế hơn cậu, mà cậu tối đa chỉ là dùng cách bắt chước người ta một cách vụng về mà thôi... Không cần đỏ mặt, hai ngày là tôi quên thôi, đừng để ý làm gì."

Liêu Lượng không biết vì sao, vô thức túm chặt túi quần.

Chiếc gương giống như cục nước đá, lạnh tới khiến hắn giật mình, lấy cảm giác lạnh trấn tĩnh lại bản thân, hắn nghĩ tới bức ảnh ố vàng trong phòng làm việc.

— Quả thật hắn và người kia chưa từng có bức nào chụp riêng, chỉ có một bức đó, hắn đã xé mất Bác Siêu đứng giữa dán lại mà thành.

Đây đúng là một chuyện bi ai, nhưng nó khiến hắn đột nhiên có một dũng khí từ trong đường cùng, được ăn cả ngã về không.

"... Thật ra, tôi muốn hẹn ngài ra gặp riêng là vì còn một việc khác..." Liệu Lượng chậm rãi nói, chật vật nuốt nước miếng.

"Một người đã giúp tôi, muốn mang cho ngài một tin tức."

Hắn cầm chiếc gương từ trong túi ra đưa cho Sở Hà.

Hành động này đơn giản nhưng quái dị, bởi vì bàn tay cầm gương hơi run lên, quá dùng sức khiến đầu ngón tay trắng bệch.

Sở Hà cúi đầu nhìn vào mặt gương.

Trong nháy mắt đó Liêu Lượng cảm giác mình đã thành công khiến vị Phượng Hoàng minh vương trong truyền thuyết này nổi giận, giống như cao nhân trong tiểu thuyết võ hiệp, ban ngày ban mặt chuẩn bị chưởng một phát giết chết mình — Hắn biết nữ thần không rõ gốc gác trong chiếc gương này rất mạnh, nhưng cô có thể trị được Phượng Hoàng minh vương không, thật sự là chuyện mà ông trời cũng không rõ.

Gương mặt của Liêu Lượng vì cứng ngắc mà trông rất quái dị. Nhưng ngay sau đó Sở Hà ngẩng đầu, sắc mặt bình thường, "Chu Huy khỏa thân thì tôi cũng đã nhìn thấy, nhân vật nữ chính cũng là người quen, nhưng hình ảnh giường chiếu này chẳng phải nên đem đi tống tiền Chu Huy hợp lý hơn à?"

Hắn chỉ vào cặp nam nữ đang quấn quýt trong gương, "Đưa cho tôi xem làm gì?"

Liêu Lượng hoàn toàn không hiểu huyền cơ trong chiếc gương, ngạc nhiên cúi đầu, lại thấy mặt gương biến hóa, hiện ra hình ảnh nữ thần tóc bạc xinh đẹp.

Ấn tượng của Liêu Lượng đối với cô luôn là rất lạnh lùng, không giống Sở Hà đối với bất kì chuyện gì cũng không hứng thú, bởi vậy không phải kiểu chuyện gì cũng hờ hững hiền lành, mà là lạnh thấu xương, giống như lúc nào cũng có gió tuyết thổi tới.

Thế nhưng bây giờ ánh mắt cô nhìn Sở Hà lại không giống bình thường, tựa như có một sự căm thù và chán ghét tràn ra từ trong băng đá lạnh giá, khiến mỗi cái chớp mắt của cô đều khiến người ta thấy sợ, "Chiếc gương này có thể khiến người ta nhìn thấy điều bản thân sợ hãi nhất." Cô nở nụ cười quỷ quyệt, "Đã lâu không gặp, Phượng Hoàng minh vương, cho nên ngươi vừa nhìn thấy cái gì thế?"

Sở Hà nhìn cô, mấy giây hai người không làm gì, ngay sau đó hắn đột nhiên giơ tay bóp cổ nữ thần!

Nhưng Tuyết Sơn thần nữ nhanh hơn, chiếc gương trong một giây vỡ thành vô số mảnh nhỏ, có một bàn tay trắng nõn nhanh như chớp lướt qua đầu ngón tay Sở Hà.

— Cái chạm rất nhỏ, rất rất nhỏ, thậm chí khó mà nhận ra.

Nhưng giây kế tiếp, đầu ngón tay Sở Hà bị cô chạm vào có một quầng sáng phát ra, ánh sáng đỏ như máu, biến mất trong vô số mảnh vỡ.

"Shaak Ti —!" Sở Hà nổi giận đứng dậy, mọi người trong quán cà phê ngạc nhiên xoay đầu nhìn sang; giây kế tiếp Chu Huy từ phía sau chạy tới đè vai hắn, một chưởng khiến vô số mảnh vỡ trong không trung biến thành bột mịn!

— Ầm!

Cơn lốc từ dưới đất xông lên, trong nháy mắt làm cả tòa nhà rung chuyển, cơn động đất quá mạnh khiến mọi người ngã xuống, bão tuyết kéo đến cuộn Liêu Lượng đang trợn mắt há mồm, trước một giây mành chỉ treo chuông hai bức tường đổ xuống, biến mất trên đường cái!

Sở Hà đuổi theo hai bước, dừng lại trước bức tường đổ sụp.

Chuông cảnh báo kêu lên inh ỏi xung quanh, người qua đường đều kinh hoảng dừng lại, vô số xe cộ vang lên tiếng còi chói tai, mọi người trong quán cà phê đều núp dưới gầm bàn, lạnh run không dám nhúc nhích.

"Liêu Lượng muốn cứu sống người yêu tự sát, Tuyết Sơn thần nữ Shaak Ti nói sẽ giúp hắn, lợi dụng hắn để tiếp cận em, mượn cơ hội lấy đi một chút chân hỏa từ hồn phách của em." Chu Huy từ phía sau Sở Hà đi tới, dùng sức phủi bụi trên người, lạnh lùng nói, "Bọn họ chắc chắn tới nhà họ Liêu, mẹ nó, thi thể của tình đầu xui xẻo chắc chắn cũng ở đó."

Sở Hà thở hổn hển hỏi, "Anh có nhìn thấy mặt gương không?"

"Nhìn thấy." Chu Huy thản nhiên nói, "Chẳng phải là thứ mình tưởng tượng sao. Em thấy cái gì?"

Sở Hà không trả lời ngay.

Hắn trầm mặc chốc lát, nói, "Dĩ nhiên không phải là thứ tôi cho rằng."

Hết chương 35.