Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 56



Hồi kết vén màn bí mật.

Trong Phật đường vắng lặng, tựa như thần Phật đã biến mất, tất cả âm thanh bị không khí cắn nuốt, cả một chút tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy.

Phượng Hoàng đột nhiên thấy không đúng.

Hắn hơi nhíu mày lại, đột nhiên khối vàng ròng trước mặt có tia sáng hiện ra, buộc thành cái bóng, hồi lâu mới hiện thành hình rõ ràng.

"Bạt Đề tôn giả?" Phượng Hoàng ngạc nhiên hỏi.

Bạt Đề trông vô cùng chật vật, hốc mắt đen sì, da mặt nhăn lại, trông như thiên nhân ngũ suy(1) — Nhưng Phượng Hoàng biết Bạt Đề tôn giả mấy chục ngàn năm cũng không có dấu hiệu suy nhược, bây giờ không có khả năng đột nhiên bị như thế, ngay tức thì chạy tới đỡ ngài, "Tôn giả làm sao vậy?"

(1) Năm tướng suy của người trời. Thiên nhân ở các cõi Dục, Sắc và Vô sắc, khi tuổi thọ sắp hết thì 5 tướng suy xuất hiện. Năm tướng này thông thường được chia làm 2 loại: Đại ngũ suy tướng và Tiểu ngũ suy tướng. Đọc thêm > https://phatgiao.org.vn/tu-dien-phat-hoc-online/thien-nhan-ngu-suy-k43796.html

"..." Bạt Đề tôn giả nhìn hắn, há miệng.

"Tôn giả?"

Bạt Đề tôn giả thở dốc chốc lát, nhận Phật cốt trong tay Phượng Hoàng, sau đó vươn tay chạm nhẹ vào trán mình.

Một luồng sáng nhỏ màu vàng xuất hiện, theo ngón tay bị lấy ra, lập tức bị Bạt Đề tôn giả bỏ vào trong Phật cốt. Trong chớp mắt, thanh Phật cốt sáng chói, kim quang từ từ ẩn vào bên trong, mau chóng tắt đi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bạt Đề tôn giả khàn giọng nói, "Xin ngươi hãy bảo vệ nó..."

Phượng Hoàng ngạc nhiên hỏi, "Đây là cái gì?"

Bạt Đề tôn giả ghé sát vào tai Phượng Hoàng, giọng nói cực kì nhỏ, nghe cẩn thận có thể thấy cuối câu run run, "... Là hồn của Phật thật..."

"Ta liều mình lên vô sắc thiên, mang hồn của Phật thật bị giấu đi đem xuống..."

Phản ứng đầu tiên của Phượng Hoàng là mờ mịt, sau đó là không tin.

Nhưng hắn thấy Bạt Đề tôn giả vô cùng trịnh trọng, hoàn toàn không giống như nói đùa.

— Vị tôn giả này cũng không phải kiểu thích đùa, nghiêm chỉnh mà nói ngài là đường thân của chính Phật, ở dưới tàng cây tu thành chính quả, từ ngày đầu tiên núi Tu Di phá biển xuất hiện, đã được tôn kính thờ trong Phật đường trên núi tuyết, luôn là một người chính trực, thanh tâm quả dục.

"Đây... đây là Thích Già?" Phượng Hoàng chỉ vào Phật cốt, cảm thấy vô cùng hoang đường.

Ai ngờ Bạt Đề tôn giả lập tức ngăn cản, "Không được nhắc tên của người đó!"

"... Cái gì?"

"Không được nhắc tên của người đó, mặc dù y đang ở vô sắc thiên, nhưng A-lại-da thức(2) không chỗ nào là không có mặt, nhắc tới tên sẽ kinh động y. Ta vất vả lắm mới dẫn tất cả thần Phật dời đi, sau đó né tránh cảm nhận của y tìm được hồn của Phật thật còn sót lại..."

(2) A-lại-da thức là thuật ngữ phiên âm, dịch ý là Tạng thức. Là một khái niệm quan trọng của Duy thức tông, một trong hai nhánh chính của Phật giáo Đại thừa. Trong trường phái này, thuyết về A-lại-da thức nói về 8 thức là Nhãn thức, Nhĩ thức, Tỷ thức, Thiệt thức, Thân thức, Ý thức, Mạt na thức, A-lại-da thức. A-lại-da thức được xem là thức căn bản của mọi hiện tượng, nên còn gọi là Hàm tàng thức. Thức này chứa đựng mọi sự trải nghiệm của đời sống mỗi con người và nguồn gốc tất cả các hiện tượng tinh thần. (Wiki)

Phượng Hoàng ngoại trừ kinh ngạc, hoàn toàn không có cảm giác gì khác, "Ngài nói Thích... nói 'y' không phải Phật thật? Vậy 'y' là gì?"

Bạt Đề tôn giả kéo tay Phượng Hoàng, đặt Phật cốt vào lòng bàn tay hắn, đẩy ngón tay, để hắn giấu Phật cốt thật chặt trong lòng bàn tay.

"Ta cùng chính Phật tu hành dưới cây bồ đề cả ngàn năm, ta rất hiểu ngài, mãi cho đến một hôm sông băng di chuyển, đánh rơi Phượng Hoàng ngọc thai xuống huyết hải, Phật tổ xuống ma nhãn nhặt về, sau khi trở về thì không tới vô sắc thiên nữa, mà hóa thành thân người ở núi Tu Di, biến thành 'y', một người mà ta vô cùng xa lạ..."

'Y' này rõ ràng là chỉ Thích Già, Bạt Đề tôn giả rất cẩn thận không hề nhắc tới tên.

"Y ở thần điện tại núi Tu Di nuôi nấng ngươi, phần lớn thời gian đều ẩn nấp không gặp bất kì ai. Ta từng hỏi y tại sao không quay về tòa sen? Y trả lời là vì Phượng Hoàng có cực ác tướng, ứng thời gian ba vạn năm tới sẽ nhận Phật kiếp, mà y vẫn ở đây mang thân người, chính là để ứng với thời cơ chờ Phật kiếp. Chỉ có vượt qua Phật kiếp kỳ thứ nhất, y mới có thể trở về kim thân, quay lại vô sắc thiên."

Thích Già mang thân người của Phật thật, cái gọi là 'Phật kiếp kỳ thứ nhất' đã được Phượng Hoàng thanh trừ khi dọn sạch huyết hải, bởi vậy Thích Già có thể rời khỏi núi Tu Di, trở về vô sắc thiên, cái này Phượng Hoàng đã sớm biết.

Lẽ nào bên trong có điều không đúng?

"Ngươi biết tại sao Phật kiếp kỳ thứ nhất phải đi thanh trừ huyết hải không?" Bạt Đề tôn giả hít một hơi, uể oải ngồi dưới đất hỏi.

Phượng Hoàng nghi hoặc hỏi, "Chẳng lẽ không phải Thích... không phải là phát đại nguyện cho y sao?"

Bạt Đề tôn giả lắc đầu.

"Phát nguyện thành Phật. Y đã là Phật, chỉ cần trở về tòa sen, cần gì tới phát nguyện?"

Vấn đề này Phượng Hoàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Không chỉ có hắn, bất kể một ai trên núi Tu Di cũng không nghĩ tới — Dù sao rất ít người biết Thích Già, cho dù có người biết, nhận thức về địa vị của Phật thật đã ăn sâu vào trong tiềm thức, không cách nào lung lay, không thể nào vì một chút mà nảy sinh dao động.

Bạt Đề tôn giả cười giễu cợt, cũng không biết là ngài đang cười Phượng Hoàng hay cười chính mình, hay là đang tự giễu thần Phật trên cõi trời này chẳng một ai nhận ra.

"Kẻ cùng ngươi từ địa ngục trở về núi Tu Di, ẩn giấu thân phận nuôi ngươi trưởng thành, chính là ra đời ở cạnh ma nhãn. Y tự xưng là Phật tổ, thấy Phượng Hoàng phá xác thì ứng kiếp hóa thành thân người, nhưng trên thực tế, lại là một thứ khác."

Bạt Đề tôn giả dừng một chút, "Là một thứ... vô cùng đáng sợ."

Phượng Hoàng tựa như nhận ra điều gì, bỗng nhiêu lùi ra sau nhìn Bạt Đề tôn giả tiều tụy, một lát lắc đầu nói, "Không thể... Điều đó là không thể nào!"

"Tại sao lại không thể? Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao y cần thanh trừ huyết hải mới có thể trở về vô sắc thiên." Bạt Đề tôn giả lạnh lùng nói, "Ngươi phải biết — ma nhãn là điểm cố định tuần hoàn năng lượng của địa ngục, mỗi một giây một phút đều sẽ có năng lượng từ khắp địa ngục tụ lại ma nhãn, lại nhờ sự tuần hoàn của ma nhãn phân bổ rộng rãi cho sinh vật khắp địa ngục. Những sinh vật ở địa ngục hầu hết đều sinh ra trong huyết hải, nhưng nếu được sinh ra từ ma nhãn, thì lại có đặc tính khác."

Ngài dừng một chút, nói tiếp, "Đặc tính này khiến ma vật sinh ra từ ma nhãn, cho dù có đi đâu vẫn có thể hấp thụ năng lượng của nó để chống đỡ hồn phách, làm cho ma nhãn không thể cung cấp đủ cho sinh vật ở địa ngục, có thể coi là hành vi cướp giật năng lượng của địa ngục — Nhưng ngược lại, nếu ma vật ở địa ngục vượt qua số lượng nhất định, độ tiêu hao năng lượng sẽ tăng lên gấp bội, kẻ cướp năng lượng sẽ bị giảm mức độ hấp thụ."

"Từ lúc ngươi phá xác chui ra cho tới trước khi thanh trừ huyết hải lần một, đúng lúc số lượng sinh vật ở địa ngục đột nhiên bành trướng, bởi vậy, y ở trên núi Tu Di cũng không hấp thu được bao nhiêu năng lượng, cho nên căn bản không thể đối kháng với hồn của Phật thật còn sót lại trên vô sắc thiên."

"Mãi cho đến khi ngươi bắn chết A Tu La vương, lần đầu tiên thanh trừ huyết hải, đại ma địa ngục gần như bị hủy diệt tới không còn ai. Lúc này y không còn bất kì ai để cạnh tranh, có thể chiếm toàn bộ năng lượng tuần hoàn từ ma nhãn, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, bởi vậy mới có thể lên vô sắc thiên khống chế hồn của Phật thật, đối với ngươi mà nói còn là độ kiếp 'Phật tổ' thành công, thuận lợi hồi vị..."

Phượng Hoàng không tin vào tai mình, hắn đứng ở đó giống như pho tượng, mặt mũi xanh xao.

"Vậy y... y rốt cuộc là cái gì?"

Bạt Đề tôn giả cười cười, nhưng nụ cười đó so với khóc trông còn khổ hơn, "Ta không biết."

Phượng Hoàng đứng ở đó, nội tâm quả thật sốc không chịu nổi, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Thích Già thay đổi thất thường và hành vi quái lạ, cùng với thiên đạo hành sự hoang đường mấy ngàn năm qua, thậm chí còn giống như phát điên chinh phạt tứ ác đạo, thanh trừ địa ngục, tựa như vào giờ phút này có được đáp án. Nhưng hắn vẫn không tin nổi người nuôi hắn lớn là ma, còn là ma sinh ra từ trong kim thân của chính Phật!

"Nhưng mà... con cũng ra đời bên cạnh ma nhãn, lẽ nào con cũng..."

Bạt Đề tôn giả lộ ra nụ cười có chút quái lạ lại vô cùng phức tạp.

"Ngươi là chim thần thái cổ, thiên tính phá ma, cho dù năng lượng tuần hoàn của ma nhãn xâm nhập vào cũng bị thần tính của Phượng Hoàng trung hòa. Nhưng trên đời này, ngoại trừ ngươi, còn có người khác sinh ra cạnh ma nhãn, ngươi biết là ai không?"

Phượng Hoàng mở miệng, khớp hàm run lên, "Chu Huy..."

Bạt Đề tôn giả gật đầu, "Còn một kẻ nữa, là A Tu La vương Phạn La."

— Thảo nào ngàn vạn năm qua ở địa ngục chỉ có Chu Huy tu thành thân người, thảo nào hắn còn mạnh hơn cả bộ tộc A Tu La, thì ra đây là nguyên nhân sau những vấn đề không hợp lý này!

Tim của Phượng Hoàng đập mạnh, máu cấp tốc lưu động khiến đầu ngón tay hắn tê rần, "... Cho nên bây giờ Chu Huy và Phạn La, cùng với 'y' sử dụng chung một nguồn năng lượng?"

"Lúc mới bắt đầu thì nhiều hơn, nhưng những sinh vật được sinh ra từ ma nhãn đã bị ngươi tiêu diệt trong lần thanh trừ huyết hải, còn lại không bao nhiêu, tự y đã ra tay giải quyết rồi. Bây giờ chỉ còn lại Phạn La và Chu Huy, một có thần cách đang là A Tu La vương, một luôn ở cạnh ngươi không rời, y không có cơ hội ra tay."

Bạt Đề tôn giả nói xong, che miệng ho khan. Âm thanh phát ra trong lồng ngực có cảm giác xé nội tạng, hình như bị thương rất nặng.

Phượng Hoàng nửa quỳ trước tôn giả, tha thiết nói, "Tôn giả, để con chữa thương cho ngài..."

"Không, không còn kịp nữa rồi." Bạt Đề tôn giả cười khổ.

"Ta phát hiện manh mối từ những hành vi quái dị của y, lo lắng khi thực lực của y mạnh tới một mức độ có thể hủy diệt Phật thật, vì thế ta mới liều mình lên vô sắc thiên, trộm một luồng hồn cuối cùng đem xuống, dùng toàn bộ tu vi phong bế lối ra của vô sắc thiên."

Ngài chỉ vào Phật cốt trong tay Phượng Hoàng, "Với thực lực của y bây giờ, vô sắc thiên căn bản không bị phong bế trong bao lâu, rất nhanh y sẽ phá cửa xuống núi Tu Di — Tu vi của ta bây giờ đã bị hủy hết, chỉ còn là thùng rỗng, lát nữa chống lại ngay chính diện chỉ có đường chết. Nhưng chỉ cần ngươi bảo vệ luồng hồn cuối cùng của Phật thật, một ngày nào đó có thể trục xuất ngụy Phật, để Phật tổ mang lòng từ bi chân chính hồi vị, tránh cho sinh linh vạn cốt đồ thán..."

Con ngươi Phượng Hoàng co rút, nhìn Phật cốt ánh kim quang trong tay, chần chờ nói, "Nhưng mà làm sao để trục xuất ngụy Phật?"

Bạt Đề tôn giả trầm mặc, không nói gì.

"Tôn giả?"

"..." Bạt Đề tôn giả rốt cuộc lên tiếng, lại tựa như có chút gian nan, "Người cùng sinh ra tại ma nhãn có thể giết lẫn nhau. Cho nên ngươi có thể đi giết A Tu La vương, luyện hóa thần cách thành năng lượng, dấy lên lửa niết bàn mạnh nhất trong cửu thiên thập địa, may ra có thể đốt chết người trên vô sắc thiên kia..."

Ngài hít một hơi, quay đầu chỗ khác tránh ánh mắt của Phượng Hoàng.

Hô hấp của Phượng Hoàng dừng lại, thật lâu sau cũng không lên tiếng.

"Nhưng mà." Sau một lúc lâu rốt cuộc cũng mở miệng, "Nếu như con chết, Chu Huy... và hai đứa con của con biết làm sao?"

Thật ra trong phút chốc, phản ứng đầu tiên của Phượng Hoàng là, Chu Huy sẽ như thế nào đây? Nhưng khi lời nói ra khỏi miệng cũng khiến hắn ngẩn người.

Hắn cho là mình sẽ hỏi Ma Ha sẽ như thế nào, Già Lâu La sẽ làm sao, con của hắn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể đối mặt với gian khổ ngoài kia cùng với số phận gian trá này? Mà khi lời vọt ra khỏi miệng, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới Chu Huy.

Người đàn ông vượt qua thiên quân vạn mã cầu hôn hắn, người đàn ông mang hắn khỏi thần điện cô đơn trống trải, bầu bạn cùng mấy ngàn năm, người đàn ông đã từng vô số lần xuyên qua dòng người đông đúc, nắm lấy tay hắn, hỏi hắn có nhớ mình không.

Bọn nhỏ rồi sẽ lớn lên, sẽ gặp một nửa của mình tại một điểm nào đó trong cuộc đời.

Nhưng Chu Huy chỉ có một mình hắn, ma địa ngục lại có tuổi thọ dài như thế, làm sao có thể vượt qua đây?

Chu Huy sẽ như mình ngày trước, ngày qua ngày sống trong thế giới không hy vọng, mờ mịt, bối rối, ngồi yên chết lặng, cho đến khi cái chết tìm tới ư?

Chu Huy sẽ nhớ lại từng khoảnh khắc cả hai sống cùng nhau, giống như con bạc ẩm cưu chỉ khát(3), mãi mãi kẹt trong sự giày vò giữa ảo tưởng và hiện thực, cuối cùng tinh thần tan vỡ mà chết ư?

(3) Uống rượu độc để giải khát.

Phượng Hoàng khẽ run lên.

Một phút đó hắn cảm thấy Phật cốt trong tay mình nặng ngàn cân, cho nên có lỗi giác không cầm nổi.

"Điện hạ." Giọng nói của Bạt Đề tôn giả ôn hòa, trong ánh mắt mang nét thương hại, "Nếu như ngươi mặc kệ y, Chu Huy càng không có đường sống... Người ở trên vô sắc thiên kia sẽ không tha cho kẻ tranh giành nguồn năng lượng từ ma nhãn với mình, một ngày nào đó y sẽ ra tay giải quyết A Tu La vương, sức mạnh càng tăng sẽ càng dễ dàng đối phó với Chu Huy — Đến lúc đó trong cửu thiên thập địa sẽ không còn bất kì sức mạnh nào chống lại y, tổ chim bị phá thì trứng chim còn nguyên vẹn không?"

Trái tim Phượng Hoàng chấn động.

Thấy hắn giật mình đứng đó, rất lâu sau vẫn sợ hãi không lên tiếng, Bạt Đề tôn giả thở dài, "Ta sẽ nói cho ngươi biết một lý do khiến ngươi phải làm. Khổng Tước minh vương sau khi bị đoạt đi thần cách, sẽ không còn sống được bao lâu, trừ khi cho hắn một thần cách tương tự — Ma Ha điện hạ trời sinh tính cực tà, trong sáu đạo ngoại trừ họ hàng gần ra, rất khó tìm được kẻ có thần cách tương tự. Chỉ có A Tu La vương Phạn La, sinh ra ở ma nhãn, được xưng ma tôn, thần cách có thể xem như xứng với Khổng Tước đại minh vương... Có muốn thử hay không, tùy theo ý của điện hạ."

Bạt Đề tôn giả nói xong lại che ngực ho khan, có thể vì ngài đã nói quá nhiều, giọng khàn tới mức khó nghe, khóe miệng tràn ra rất nhiều bọt máu màu vàng, bị ngài nghiến răng quẹt lau đi.

Phượng Hoàng mờ mịt nhìn ngài một lúc lâu, hỏi, "Vậy ngài... ngài sẽ như thế nào?"

"Ta?" Bạt Đề tôn giả thở hổn hển mỉm cười, "Ta ở đây. Ta chờ y tới giết ta, hồn phách sẽ lên quy khư(4) chi giới, ở trên đó tiếp tục chờ, nhìn y tới ngày diệt vong... Ta không tin cưu chiếm thước sào(5) có thể tồn tại cả đời. Những chuyện có thể làm đều đã làm, còn lại ta chỉ còn chờ đợi."

(4) Đó là một thung lũng không có đáy, vì không có đáy nên thung lũng được gọi là Quy Khư. (wiki)

(5) Câu thành ngữ này chỉ việc chiếm đoạt nhà của người khác hoặc tranh vị trí của người khác. Thành ngữ "Cưu chiếm thước sào" (Chim cắt chiếm tổ chim khách) chỉ một hiện tượng chim cắt chân đỏ thường chiếm tổ của con chim khách. (chanhkien.org)

Phượng Hoàng hơi biến sắc, sau một lúc lâu đứng dậy lùi lại nửa bước, thi lễ với Bạt Đề tôn giả, "Con sẽ bảo vệ hồn của Phật thật, cố gắng hết sức để Phật hồi vị."

Hắn khẽ dừng, âm thanh phát ra rất thấp nhưng giữ vững, "Nhưng không phải vì cái gọi là hư vô mờ mịt hay 'thiên đạo', mà là vì con — Nếu con vì thế mà chết, cũng là chết vì người con yêu, cùng với tín ngưỡng và hy vọng của con..."

Bạt Đề tôn giả bình yên nói, "Tu Phật vốn là tu mình."

Phượng Hoàng cúi đầu khom người, dắt sợi dây đỏ cột Phật cốt vào tay, xoay người bước ra khỏi điện phủ.

Đó là lần cuối cùng Phượng Hoàng nhìn thấy Bạt Đề tôn giả.

Từ đó tới mấy trăm năm sau, thần Phật khắp trời cũng im bặt, Bạt Đề tôn giả chẳng có tin tức gì.

Phượng Hoàng trở về núi Bất Chu, Chu Huy đang đi tìm hắn khắp địa ngục, phạm vi sắp dời từ địa ngục lên lưu ly thiên. Trong lòng Phượng Hoàng có cảm giác như mình làm chuyện gì sai, hắn do dự đứng đó, chỉ thấy ánh mắt Chu Huy toát lên vẻ hung ác, nhưng lập tức giấu đi, vẫy tay gọi, "Qua đây."

Phượng Hoàng đứng im một hồi mới chậm rãi bước qua, lập tức bị Chu Huy ôm vào lòng.

"Đi đâu vậy?"

"..."

Chu Huy không truy cứu ngay, hôn lên tóc mai Phượng Hoàng một cái, thấp giọng nói, "Biết trở về là tốt rồi."

Tối hôm đó Chu Huy đột nhiên tỉnh lại, cảm giác Phượng Hoàng đang di chuyển tay của mình. Hắn không lên tiếng, mở mắt lẳng lặng nằm im trong bóng tối, một lát sau cảm giác Phượng Hoàng nhấc tay mình vòng qua như ôm, sau đó cuộn người nhích vào trong lòng hắn, vùi đầu, bất động.

Lúc đó Chu Huy không biết mình có cảm giác gì. Hắn nhìn trần nhà mông lung, một lát sau xoay người ôm Phượng Hoàng vào lòng, ngửi mùi hoa sen trên người và trên tóc đối phương.

"Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?" Trong bóng tối Chu Huy thấp giọng hỏi, "Ngươi có chuyện giấu ta đúng không?"

Trán của Phượng Hoàng dính sát vào lồng ngực ấm nóng của Chu Huy, không phát ra tiếng động.

Nếu như nói cho Chu Huy biết thì sẽ thế nào?

Sinh vật sinh ra từ ma nhãn có thể giết lẫn nhau, thu được sức mạnh của đối phương, sau đó lên vô sắc thiên ám sát Thích Già...

... Chu Huy sẽ làm thay mình đi? Phượng Hoàng nghĩ.

Nhưng ma địa ngục không thể niết bàn, làm như vậy nhất định sẽ chết.

Chẳng biết tại sao Phượng Hoàng nhớ tới rất nhiều năm trước có nghe một câu chuyện ở nhân giới, một cặp vợ chồng già hy vọng mình có thể đi trước người kia, vậy thì mới tránh được sự giày vò dài dằng dặc trong những năm tháng u ám còn lại. Lúc đó hắn nghĩ mình sẽ là người đi sau, nhưng khi có chuyện xảy ra hắn mới phát hiện, thì ra trong nội tâm mình cũng có một mặt ích kỷ như vậy.

"Ta không nói cho ngươi nghe." Phượng Hoàng cố chấp nói, giọng nói vừa vang lên đã hòa tan vào bóng tối dày đặc.

Hắn tìm bàn tay của Chu Huy, đan ngón tay vào nắm chặt, một lát sau mới nhẹ nhàng nói, "... Ta mới không nói cho ngươi biết."

Hết chương 56.