Thắp Đèn Trong Màn Đêm

Chương 1



1.

Tôi kết hôn với người đã từng bắt nạt anh trai mình.

Đêm tân hôn, Chu Diễn Thanh dịu dàng vuốt ve bụng tôi.

Bởi vì dưới lòng bàn tay của anh đang thai nghén ra một hy vọng mới.

Có lẽ là nghĩ đến cảnh thiếu hụt tình cảm gia đình từ khi còn nhỏ, đêm nay anh đặc biệt xúc động, "Anh quen biết em năm năm, cuối cùng cũng có một gia đình."

"Thời Ngộ, cuộc đời của anh đã trọn vẹn rồi."

Tôi mỉm cười dịu dàng, hết sức thân mật vén mái tóc rối tung của anh ra sau tai.

"Ừ, đúng là không dễ dàng, cuộc đời của em cuối cùng cũng sắp trọn vẹn rồi."

Tôi hoàn toàn đồng ý với những gì anh nói, nhưng--

Có câu anh nói sai rồi.

Thật ra chúng ta biết nhau không chỉ năm năm, mà là bảy năm ba tháng cộng thêm hai mươi bốn ngày!

Ngày này bảy năm trước là ngày anh trai tôi qua đời.

Ngày này bảy năm sau, Chu Diễn Thanh và tôi kết hôn.

Trong đám cưới, Chu Diễn Thanh thâm tình bày tỏ với tôi, nói rằng anh có một điều ước: Hy vọng rằng mỗi ngày tôi có thể thích anh nhiều hơn một chút, và sau đó sẽ cùng tôi sống hạnh phúc với nhau đến bạc đầu thật dài lâu.

Tôi cũng nhìn vào mắt anh và nói tôi cũng có mong muốn tương tự, tôi cũng mong mỗi ngày Chu Diễn Thanh có thể yêu tôi nhiều hơn.

Tuy nhiên, nửa câu sau đã bị tôi nuốt trong cổ họng.

Nhưng tôi thầm nhắc đi nhắc lại điều đó trong lòng:

"Tôi hy vọng mỗi ngày anh có thể yêu tôi nhiều hơn một chút, như vậy khi anh yêu tôi nhất mới có thể khiến anh cũng có thể trải nghiệm mùi vị của sự tuyệt vọng."

Tôi cắn răng ép mình biểu hiện vẻ mặt hạnh phúc mà một cô dâu nên có, dưới ánh mắt nồng nàn của Chu Diễn Thanh, tôi thành kính nói với Chúa rằng tôi đồng ý.

Mọi người đều sôi nổi vỗ tay chúc phúc, những cánh hoa rực rỡ nở rộ trên sảnh đám cưới.

Tôi và Chu Diễn Thanh cười rất hạnh phúc.

Nhưng nếu anh có thể nhìn tôi nhiều hơn, tôi tin rằng lúc này anh sẽ thấy tôi nổi da gà khắp người.

Bởi vì vào lúc này tôi đang trải qua một làn sóng lớn cuồn cuộn, từng sợi lông trên người tôi kêu gào đến đỉnh điểm!

Đó là một cuộc trả thù dài đằng đẵng trong nhiều năm, mỗi giây mỗi phút tôi đều ghi nhớ trong lòng.

Cuộc đời đã trọn vẹn?

Cùng nhau già đi?

Anh đang mơ gì vậy Chu Diễn Thanh.

2.

Thực ra bây giờ tôi nghĩ kỹ lại thì cái chết của anh trai tôi đã được báo trước.

Ban đầu tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn vì ngày hôm đó anh ấy về nhà muộn hơn thường lệ một giờ.

Anh trai tôi thường đi làm về đúng giờ và anh ấy luôn nấu bữa tối cho tôi lúc bảy giờ, anh ấy luôn nấu hai món mặn và một món canh, chay mặn kết hợp.

Anh cho rằng điều quan trọng nhất đối với học sinh cấp 3 là bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, dù nhà chúng tôi nghèo nhưng anh ấy vẫn cố gắng hết sức để lo cho tôi.

Tủ quần áo của tôi luôn đầy ắp những bộ quần áo mới hợp mốt nhất, và hầu hết chi phí sinh hoạt của gia đình cũng đều được chi vào việc ăn mặc của tôi.

Lúc nào anh trai tôi cũng mặc áo khoác denim màu trắng, từ đông sang xuân, quanh năm suốt tháng chỉ có vài bộ.

Hôm đó tôi về nhà thì cửa khóa, đây là lần đầu tiên anh trai tôi, người luôn đúng giờ lại về nhà muộn như vậy.

Về đến nhà anh không nói gì, chỉ quay về phòng chẳng ừ hử gì còn thuận tay khóa cửa lại.

Tôi đứng bên ngoài gọi một lúc lâu, rất lâu sau giọng nói khàn khàn của anh mới phát ra. Anh ấy giải thích với tôi rằng anh ấy làm việc quá mệt mỏi nên bảo tôi tự gọi đồ ăn ngoài.

Ngày hôm sau, thời gian anh về nhà cũng muộn một tiếng.

Và khi về đến nhà lại che che giấu giấu.

Mặc dù lò sưởi trong nhà rất ấm nhưng anh ấy vẫn nhất quyết đeo khẩu trang trong nhà.

"Tiểu Ngộ ngoan, anh bị cảm lạnh."

Giọng anh mệt mỏi và đáy mắt đầy tơ máu.

Nhưng thật ra khi nhìn thấy vết sưng đỏ không che khuất dưới chiếc khẩu trang của anh ấy, tôi đã ngu ngốc nghĩ rằng đó chỉ là trạng thái ửng hồng do cảm lạnh, mãi sau này tôi mới biết đó là khuôn mặt sau khi bị kẻ bạo hành bắt nạt cả tiếng đồng hồ.

3.

Anh trai tôi luôn có nhiều biệt danh khó nghe--

Công chúa, ẻo lả... và nhiều từ khó nghe hơn nữa.

Vì dáng người gầy yếu, nét mặt thanh tú và luôn nói giọng nhỏ nhẹ nên dù đối với ai anh cũng là dáng vẻ rất dễ nói chuyện.

Anh ấy chưa bao giờ tức giận cho nên mọi người đều cảm thấy rằng anh ấy yếu đuối có thể bắt nạt, nên đều chọn khúc xương mềm này ra sức bắt nạt.

Chỉ mỗi mình tôi biết, anh gầy yếu là vì quanh năm suốt tháng quen nhường đồ ăn cho tôi nên từ nhỏ đã bị suy dinh dưỡng.

Mà thái độ luôn luôn đáp ứng với mọi người cũng là do anh ấy đã nuôi nấng và bảo vệ tôi từ khi còn nhỏ, và anh ấy đã quen với vai trò người bảo vệ.

Anh ấy sợ tôi bị người khác bắt nạt nên khuôn mặt hầu như luôn tươi cười nghênh đón mọi người.

Thời Từ không phải là anh trai ruột của tôi, mà là một đứa trẻ được mẹ kế của tôi mang về khi tái hôn với cha tôi năm tôi tám tuổi.

Để lấy lòng cha tôi, ở nhà mẹ kế của tôi đã cố tình gọi Tống Từ là Thời Từ.

Thời Từ, Thời Ngộ.

Nhưng mẹ kế đã vất vả chăm lo cho một con sói mắt trắng, bởi vì cha tôi là một kẻ hèn nhát.

Lúc mới bắt đầu cuộc hôn nhân thứ hai ông còn biết kiềm chế và giả vờ, sau khi kết hôn thì ông dần lộ rõ bản chất, hút chích lăng nhăng, uống rượu và bạo lực gia đình, không việc ác nào không làm.

Chưa đầy hai năm, mẹ kế đổ bệnh vì bị hành hạ cả về thể x.á.c và tâm lý trong thời gian dài, chịu không nổi rồi bỏ trốn theo người khác.

Trước khi bỏ trốn, bà ấy đã lấy đi tiền lương trong thẻ của cha tôi và chạy trốn gọn gàng dứt khoát đến nỗi ngay cả con trai mình cũng không cần.

Cha tôi tức giận đến mức suýt nữa đã liên hệ với kẻ buôn người muốn bán Thời Từ, là tôi sống c.h.ế.t mới giữ được anh ấy lại.

Kể từ đó, cha tôi sa vào thói c.h.ơ.i g.á.i đ.á.n.h b.ạ.c, sau này vì không có tiền đi v.a.y tiền lãi nên quanh năm ông không về nhà, nhưng lần nào ông lẻn về cũng đều bị một nhóm ba năm người đàn ông vạm vỡ mặt mũi dữ tợn bao vây chặn đ.á.n.h.

Sau đó nữa thì cha tôi không thể chịu đựng được nữa nên bỏ trốn.

Trước khi bỏ trốn ông ta đã lấy hết số tiền bảo hiểm mẹ tôi để lại.

Chỉ bỏ lại cho tôi một căn nhà bừa bộn đã bị đục khoét và anh trai tôi.

Ngày khai giảng hôm đó tôi ôm chầm lấy anh trai khóc thảm thiết: “Anh ơi em phải làm sao đây, ngày mai đến hạn phải đóng học phí rồi, em không muốn bỏ học đâu.”

Thấy tôi khóc, anh tôi nhăn mặt khó chịu

Anh chạy về phòng lôi con heo đất đã giấu từ lâu dưới gầm giường ra.

Con heo đất bằng gốm có khóe miệng tươi cười bị đập thành từng mảnh, nhưng lại hào phóng phun ra cái bụng đầy tiền giấy.

Thời Từ cẩn thận nhặt tiền lên và đưa cho tôi.

"Tiểu Ngộ đừng khóc, em xem này, đây là tiền anh đã tiết kiệm rất lâu, vốn định sau này mua quà cho em nhưng bây giờ đưa trước cho em... Đây là phần thưởng của anh trai cho em."

4.

Tôi còn nhỏ nên tôi không biết việc nhờ giúp đỡ trong vô thức của mình vào lúc đó sẽ có ảnh hưởng thế nào đến cuộc sống sau này của anh tôi.

Dù sao từ nhỏ đến lớn Thời Từ đã bảo vệ tôi rất tốt, đến mức sau này khi tôi gặp khó khăn thì phản ứng đầu tiên của tôi là đi tìm anh trai.

Thời Từ học giỏi hơn tôi, đặc biệt thành tích môn toán rất nổi bật.

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm của anh ấy cũng nói: "Nếu Thời Từ phát huy bình thường thì giành được thủ khoa của thành phố cũng không vấn đề, phát huy thật tốt, chúng ta chờ ăn mừng thủ khoa."

Anh ấy bỏ học năm lớp mười hai, chỉ còn vài ngày nữa là đến phòng thi, sau đó thuận lợi trúng tuyển vào trường đại học mà anh ấy chọn.

Nhưng vì biến cố gia đình, anh chỉ có thể thu dọn tập sách bỏ học ngược dòng người xuôi ngược trở về nhà.

Ngày mà các bạn cùng trang lứa vì lý tưởng đổ xô vào phòng thi, thì anh tôi ký hợp đồng lao động với người ta và mang theo hành lý ít ỏi vào khuân vác trong nhà máy.

Giáo viên chủ nhiệm mắng anh thiếu tầm nhìn: "Tôi chưa từng thấy học sinh nào kiến thức thiển cận như cậu! Cậu không phân biệt được cái nào quan trọng hơn sao? Cậu nhất quyết làm những việc này vào lúc này sao? Cậu có tương lai, tiền bạc, danh vọng, v.v. Tất cả đều ở đây..."

Anh tôi không chịu nghe và nhất quyết bỏ học.

Anh ấy nói rằng anh ấy không muốn ước mơ và tương lai, anh ấy chỉ quan tâm đến việc giờ phút này Tiểu Ngộ có ăn no hay không.

Giáo viên chủ nhiệm của anh không còn cách nào khác đành phải tìm tôi, mong tôi khuyên được anh mình, có khó khăn gì thì có thể nói với ông ấy, nhà trường sẽ giúp đỡ về vật chất.

Tôi im lặng không nói, lúc đó tôi mới biết khóc lóc biểu lộ ngày hôm đó đã đè nặng lên vai anh tôi biết bao gánh nặng.

Tôi biết thầy có ý tốt nhưng gia đình chúng tôi bây giờ là một cái hố sâu không đáy, đêm nào cũng bị lũ đòi nợ đến q.u.ấ.y r.ố.i, tôi và Thời Từ còn khó có đủ cơm no áo mặc chứ đừng nói đến mong ước xa vời là được đến trường.

Nhưng nếu trong nhà có người phải bỏ học thì đó phải là tôi.

Đầu óc tôi ngốc thành tích thì kém, nhưng anh tôi thì khác, anh ấy có một tương lai triển vọng và không nên dừng lại ở đây.

5.

Tôi dứt khoát quyết định bỏ học.

Khi Thời Từ tìm thấy tôi, tôi đang bận rửa bát trong một cửa hàng bán đồ ăn vặt nhỏ.

Bất chấp sự ngăn cản của quản lý và bếp trưởng, anh lao thẳng ra sau bếp và kéo tôi ra ngoài.

Đó là lần đầu tiên Thời Từ nổi giận với tôi, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy là sự tuyệt vọng mà Thời Từ chưa bao giờ có khi cha tôi lấy roi đánh anh ấy.

"Nếu không có tiền cho dù bán thận thì anh mày cũng có thể nuôi mày ăn học! Trời sập còn có anh mày nuôi mày, mày trổ tài ở đây làm gì?"

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.

Anh tôi nói anh ấy có lỗi với tôi, nói bản thân không xứng làm anh trai.

Lòng tôi như thắt lại, nghẹt thở đến mức bất lực, tôi không biết phải an ủi anh như thế nào.

Thật ra tất cả các khoản nợ của gia đình này không liên quan gì đến anh hết.

Lúc trước cha tôi và mẹ anh chỉ hợp tác sống qua ngày, thậm chí thông tin nhận dạng của chúng tôi cũng ở hai sổ hộ khẩu khác nhau.

Họ của anh ấy vẫn là họ Tống chỉ là tôi quen gọi anh ấy là Thời Từ mà thôi.

Thời Từ hoàn toàn có thể bỏ đi, bỏ lại tôi và đi về phía tương lai tốt đẹp với sự giúp đỡ của trường học.

Nhưng ngày hôm đó anh ấy rất tức giận, với thái độ kiên quyết không khoan nhượng anh kiên quyết không cho tôi bỏ học.

Sau ngày hôm đó, anh trai tôi bắt đầu tìm việc làm thêm như điên, bất kể công việc khó khăn hay mệt mỏi như thế nào anh cũng làm chỉ cần trả nhiều tiền là được.

Anh trai tôi có một vài biệt danh mới, thần giữ của, rận tiền.

Anh cầm ngọn đèn rực sáng đi trước mặt tôi, đo lường những khó khăn gian khổ và gian nan hiểm trở thay tôi.

Nhưng tôi chỉ là một đứa em gái vô tích sự kéo Thời Từ lại mà thôi.

Rõ ràng là tôi có lỗi với anh ấy mới đúng.

6

Tống Từ nhảy lầu tự tử, ông chủ giải thích là đời sống riêng tư của nhân viên quá nhiều áp lực, hành vi cá nhân của anh không liên quan gì đến khách sạn.

Tôi thở gấp, bất chấp sự dạy dỗ về lời nói và hành động nhiều năm của anh trai, mắng ông chủ thối lắm!

Anh tôi tuyệt đối không thể bỏ rơi tôi, đó là anh trai tôi!

Tôi bị chính cha ruột đánh anh cũng chạy đến che chở cho tôi.

Nhưng ông chủ đã đưa ra một bằng chứng mạnh mẽ--

Trong video, anh loạng choạng chạy từ hành lang đến cầu thang với đôi mắt đỏ hoe.

Cảnh tượng tiếp theo là hình ảnh một bóng người gầy gò xuất hiện trên sân thượng, tuyệt vọng đứng trên cao.

Các bằng chứng được đưa ra đều chỉ ra rằng anh trai tôi đã tự tử.

Ông chủ đen đủi chỉ vào tôi và mắng lại: "Thật xui xẻo! Chết ở đâu không chết lại chết trong khách sạn của chúng tôi. Nể mặt người chết chúng tôi còn chưa yêu cầu cô bồi thường, cái thứ xui xẻo như cô thế mà còn đến đổ lỗi cho chúng tôi!"



(còn tiếp)