Thập Điện Chiến Tôn

Chương 2: Biệt thự nhà họ Lâm



Thành phố Vân, trong biệt thự nhà họ Lâm.

Người trong dòng họ mở hội kén rể cho Lâm Nhược Sơ, hơn ba mươi người tới tranh đua khiến nhà họ Lâm vô cùng náo nhiệt.

Mà nhà họ Lâm ba đời là thế gia cũng được toàn bộ thành phố Vân chú ý!

Lăng Thiên lại đang đứng trong số ba mươi người này!

Mẹ của Lâm Nhược Sơ là Hứa Tuệ ngồi trên ghế dưới sân khấu, nhìn ba mươi người này hận không thể cắn đứt đầu ngón tay.

Nhà họ Lâm làm thế này không khác gì đẩy con gái của mình vào hố lửa.

Ba mươi người này, gia cảnh tầm thường thì thôi đi, mà còn có tiền án tiền sự. Thậm chí một kẻ trong số đó còn từng phạm tội cưỡng hiếp!

Phải biết rằng, sự kiện của năm năm trước kia đã tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng con gái. Ai cũng biết trong lòng con bé hận nhất là những tên tội phạm cưỡng hiếp, mà người trong dòng họ vẫn còn tìm được đủ các thể loại người tới đây để chọn làm con rể cho con gái mình, rõ ràng là đang châm chọc con bé, kích thích con bé, cố tình xát muối lên vết thương của nó!

Hứa Tuệ phẫn uất vô cùng nhưng bà lại không dám nổi giận với ông cụ.

Ông cụ ở nhà họ Lâm luôn có địa vị cao quý, mặc dù bình thường ông cũng cưng chiều con cháu trong nhà, nhưng cũng không đứa nào dám chọc giận ông, Hứa Tuệ lại càng không dám

Bà ấy lo lắng nói với chồng mình ngồi bên cạnh: Lâm Sơn, ông mau nghĩ cách gì đi, lúc nữa con gái mình ông định trơ mắt nhìn con gái bị gả cho những tên ất ơ không ra gì này sao?”

Lâm Sơn là một người hiền lành, sao ông ấy biết được người trong gia tộc đang cố tình tính kế con gái mình, muốn lập tức trục xuất con bé khỏi công ty của gia tộc, từ đó khiến nó mất đi tư cách thừa kế tài sản từ gia tộc.

Năm năm qua, tuy rằng vì chuyện không hay kia mà thanh danh của Lâm Nhược Sơ bị bôi nhọ, nhưng cô lại đặt hết tinh lực của mình vào công ty của gia tộc, vì công ty của gia tộc mà lập được không ít công lao, trở thành người có năng lực nhất công ty. Chỉ là công ty của gia tộc này quá nổi tiếng, thành công rực rỡ mới khiến cho kẻ tiểu nhân trong gia tộc sinh lòng đố kị và bất an.

Lâm Sơn là con nuôi của nhà họ Lâm, địa vị ở nhà họ Lâm rất thấp. Hôm nay mặc dù là ngày hội kén rể cho con gái nhưng ông ấy vẫn chẳng hề có quyền lên tiếng, chỉ có thể phục tùng. Mặc dù hôm nay ông ấy không vui nhưng cũng không dám đi tìm ông cụ Lâm.

Nghe thấy câu hỏi của vợ, ông ấy khúm núm, một lúc lâu sau mới nói được một câu.

“Con gái chúng ta có một đứa con riêng, tìm một người đàn ông bình thường cũng được, như thế trong tương lai con bé cũng sẽ bớt phải chịu khổ.”

Hứa Tuệ nghe chồng mình nói thế thì tức điên!

Bà giận dữ, môi run rẩy, ánh mắt thất vọng: “Lâm Sơn, ông có còn là đàn ông không? Sao tôi lại gả cho một người đàn ông vô dụng như ông chứ!”

Đang nói chuyện tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa vang lên.

Lâm Nhược Sơ bế con gái là Nỗ Nỗ vội vã chạy về, bởi vì đi quá nhanh nên trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi.

Lăng Thiên đứng trong số ba mươi người kia, vào giây phút đó, ánh mắt anh xuyên qua đám người, dừng lại ở chỗ Lâm Nhược Sơ, trong lòng đột nhiên run rẩy, giống như bị kim đâm vào, cảm giác hổ thẹn lại một lần nữa trào lên.

Năm năm rồi!

Chắc hẳn cô đã phải chịu rất nhiều lời trào phúng! Cùng với bao nhiêu đau khổi

Chắc chắn cô đã khóc rất nhiều!

Lăng Thiên một chiêu giết địch, xương cốt cứng rắn lúc này cũng ướt cả hốc mắt!

“Sao bây giờ cô mới về? Có phải cô không hài lòng với việc ông nội sắp xếp kén rể cho cô không?” Một người đàn ông tầm tuổi Lâm Nhược Sơ bước tới, khó chịu trách một câu.

Anh ta là anh họ của Lâm Nhược Sơ, tên Lâm Mậu, bình thường cũng thích tìm Lâm Nhược Sơ gây phiền phức, cũng là người mà Lâm Nhược Sơ ghét nhất trong gia tộc.

“Con gái Nỗ Nỗ của tôi biến mất nên tôi đi tìm con bé.” Lâm Nhược Sơ chưa kịp lau mồ hôi đã vội giải thích.

“Được rồi, được rồi, đừng có nhắc đến đứa con hoang đó với tôi! Giờ cô chờ ở đây đi, tôi đi báo lại với ông nội!” Lâm Mậu không nhịn được mà nói, vừa nghĩ tới đứa con gái kia của Lâm Nhược Sơ, trong lòng lại thấy ghê tởm.

Lúc này Lâm Nhược Sơ mới gật đầu đi tới bên cạnh mẹ Hứa Tuệ.

Hứa Tuệ đã ướt cả mắt từ lâu, đặc biệt là khi thấy trán con gái rịn ra mồ hôi, bà lại càng thương hơn, vừa khóc vừa lau mồ hôi cho con gái.

Lâm Nhược Sơ năm chặt tay của Hứa Tuệ, nặn ra một nụ cười: “Mẹ, con không sao, vừa nấy đi đường hơi vội thôi.”

Hứa Tuệ mím môi, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng chẳng nói nên lời, chỉ gật mạnh một cái, mặc cho nước mắt ào ào chảy ra.

Sao bà không biết được trong nụ cười đó cất giấu chua xót và tủi thân tới mức nào chứ, chẳng qua con bé chưa từng kể ra với ai.

Dù có là ba mẹ mình đi nữa. “Ông nội tới rồi!”

Trong đám người không biết là ai đã hét lên một câu, ngay lập tức đám người trong phòng khách đều giật mình, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.

Bọn họ thấy ông cụ Lâm với cái đầu toàn tóc bạc từ trong nhà đi ra, tuy rằng đã hơn tám chục tuổi nhưng tỉnh thần phấn chấn, đặc biệt là trong mắt lộ ra vẻ ngang tàng uy nghiêm, khiến người khác không dám lại gần.

“Chúc gia chủ nhà họ Lâm kiếm được một đứa cháu rể hiếm có khó tìm cho cháu gái!”

“Gia chủ, gia đình đúng là càng ngày càng thịnh vượng, chúc mừng chúc mừng!”

Trong tiếng khen tặng của mọi người, ông cụ Lâm đi tới ghế chủ vị, được hai đứa cháu đỡ ngồi xuống.

Ông ta phất tay ra hiệu với người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông gật đầu, đi lên trên bục.

Ông ta là ba của Lâm Mậu, cũng là con trai cả của ông cụ Lâm, tên là Lâm Giang, là người có địa vị gần nhất với ông cụ Lâm ở trong dòng tộc này.

Ông ta cất tiếng, giọng nói trôi chảy: “Trải qua nhiều lần sàng chọn của gia tộc cùng với quyết định tối cao của tộc trưởng, từ trong ba mươi người này, chúng tôi quyết định chọn ra người đàn ông ưu tú nhất để làm vị hôn phu của cháu gái Lâm Nhược Sơ nhà chúng tôi. Tên người đó là... Lăng Thiên!”

Dứt lời, Lăng Thiên từ trong số ba mươi người bước ra.

Giây phút ấy toàn phòng khách nổ tung, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

Nhưng khóe miệng Lâm Giang cũng nhếch lên lộ ra một nụ cười khó phát hiện.

Trong lòng ông ta biết rõ, trong số ba mươi người ở đây, người đàn ông này là kẻ có tiền án nặng nhất, đồng thời còn là một tên tội phạm hiếp dâm!

Ông ta biết Lâm Nhược Sơ hận nhất là người như thế, vì ngày trước cô từng bị một tên cưỡng hiếp hủy hoại thanh danh. Hôm nay, cô lại bị sắp xếp cho một vị hôn phu có tiền án tiền sự kinh tởm như thế, chắc chắn ở thành phố Vân này sẽ bị người khác phỉ nhổ không thôi, khiến cô hoàn toàn thân bại danh liệt.

Sau đó, sẽ còn có ai muốn hợp tác với một người phụ nữ tai tiếng như vậy chứ?

Cho dù cô có năng lực tới thế nào đi nữa thì cũng là phí công. Không kiếm được hợp đồng, cô cũng không thể tiếp tục ở lại trong công ty của gia tộc nữa, càng không có cơ. hội cạnh tranh vị trí người thừa kế với con trai của ông ta.

Lâm Giang cho Lâm Mậu một ánh mắt, Lâm Mậu hiểu ý, xuống khỏi sân khấu, đưa một tệp hồ sơ cho Lâm Nhược Sơ.

Đây chính là tư liệu cá nhân của Lăng Thiên.

Lâm Nhược Sơ nhận lấy, nhìn thoáng qua, cơ thể lập tức run rẩy.

Phạm tội cưỡng hiếp?

Mấy chữ to đùng đập vào trong mắt giống như con dao cắm thẳng vào ngực Lâm Nhược Sơ!

Anh ta lại là một phạm nhân có tiền án? Ông nội lại tìm cho cô một vị hôn phu như vậy ư?

Sao có thể như vậy được?

Không thể nào!

Cô kính trọng ông nội như thế, ông nội là tộc trưởng, biết rõ mình căm hận kẻ nào nhất, ông nội sẽ không thể chọn cho mình một vị hôn phu như thế này được!

Lâm Nhược Sơ chất phác lắc đầu, hốc mắt ẩm ướt. Đây là sự sỉ nhục lớn tới mức nào với cô chứ!

Để cho cô ở chung và sinh hoạt với một người như vậy, cô không làm được!

“Cháu không đồng ý! Cho dù phải chọn một kẻ ngu đi nữa thì cháu cũng không chọn anh ta!” Lâm Nhược Sơ lau nước mắt, đứng ra phản kháng.

“Không đồng ý? Ôi, một đứa con gái không còn trinh tiết như cô còn muốn chọn lựa nữa à? Người ta không chê cô đã là tốt lắm rồi!” Lâm Mậu giễu cợt.

“Đúng vậy, năm năm trước cô đã không còn sạch sẽ rồi, nên tên tội phạm hiếp dâm này là phù hợp với cô nhất đấy!"

Người trong dòng tộc dưới sự châm ngòi của Lâm Mậu, đều lên tiếng chê bai châm chọc cô, mỗi câu nói như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Lâm Nhược Sơ.

Lâm Nhược Sơ rơi nước mắt, phản bác: “Tôi đã làm sai chỗ nào? Vì sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”

“Sai chỗ nào à? Cô ta thậm chí vẫn không biết mình làm sai chỗ nào? Ha ha, để tôi cho cô biết đáp án nhé, bởi vì cô bẩn!” Lâm Mậu cười khẩy nói.

Mấy năm nay, bởi vì biểu hiện của Lâm Nhược Sơ ở công ty của gia tộc quá xuất sắc, bao nhiêu hào quang đều bị cô cướp lấy sạch, sao người của nhà họ Lâm lại không căm hận cho được?

Ông cụ Lâm cũng lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự uy hiếp: “Cô có biết vì sao hôm nay Nỗ Nỗ lại đi lạc không?”