Thập Niên 60: Kiều Thê Có Không Gian

Chương 3: Tự cứu



Lý Kim Phượng nhìn chung quanh một lát, ánh mắt rơi vào trên cửa sổ rách nát cũ kỹ kia, có thể dễ dàng nhìn thấy từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài, cô tạm thời từ bỏ ý định lấy đồ ra khỏi không gian trong thời gian này.

Cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai biết bí mật của không gian.

Bụng cồn cào, vết thương trên trán co giật, đau nhức.

Lý Kim Phượng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã là trời đã tối.

Trời tối, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng căn nhà đổ nát và khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của Lý Kim Phượng.

Cô thật sự rất đói nhưng không ai gọi cô ăn suốt cả một ngày, cho nên Lý Kim Phượng cứ nằm ngủ như thế mà thôi.

Cô chật vật trèo lên, trốn vào góc rồi lấy ra một bát cháo sâm long nhãn táo đỏ từ trong không gian ra.

Ở thời hiện đại, Lý Kim Phượng cô có thể không thèm liếc nhìn lần thứ hai, nhưng vào lúc này, nó lại là món ngon nhất trên đời.

Cô đói lắm rồi, uống một bát cháo, ngay cả đáy bát cũng được liếm sạch, không để lại chút cặn bã nào.

Lưu luyến không rời đem cái bát đặt vào trong không gian, Lý Kim Phượng bắt đầu chữa trị vết thương của mình.

Ông nội Lý Phúc Mãn đã đắp thuốc cho cô, nhưng thời tiết quá nóng, nếu không cẩn thận, cô sẽ bị nhiễm trùng, thậm chí mưng mủ.

Lý Kim Phượng không muốn cuộc sống vốn đã khốn khổ của mình lại càng khốn khổ hơn, cô liều lĩnh dùng dung dịch ô-xy già rửa vết thương trên trán, bôi thuốc chống viêm và uống thuốc chống viêm.

Vẫn dùng mảnh vải ố vàng băng bó vết thương, Lý Kim Phượng phát hiện sau khi làm xong tất cả những việc này, cô phát hiện toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.

Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào, cũng không có người nào ở đó!

Lại một đêm trôi qua, lúc tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng.

Chắc là do biện pháp cấp cứu tối qua đã được thực hiện đúng cách nên hôm nay tuy đầu cô vẫn còn hơi đau, nhưng vết thương không còn co giật nữa, cộng thêm bát cháo sâm long nhãn táo đỏ nên lúc tỉnh dậy cô không hề bị đói.

Có chút sức lực, Lý Kim Phượng bắt đầu xem xét cơ thể này.

Gầy, toàn thân không đến hai lạng thịt, gầy hơn những người châu Phi mà cô từng thấy trên TV ở thế kỷ 21, da khô và đen.

Mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu vàng có vô số vết vá, cái quần này cũng không biết nhặt được những mảnh vá từ đâu ghép lại, vừa to và rộng.

Chật vật đứng dậy từ trên giường, Lý Kim Phượng mở cửa ra, chỉ nghe thấy một giọng nói chế giễu.

"Này, đại tiểu thư nhà tư bản tỉnh rồi à? Hôm qua nằm trong phòng cả ngày, hôm nay định tiếp tục làm đại tiểu thư nằm ở nhà tiếp hả?"

Là Lý Ái Lan, ngày hôm qua chính là cô ta đã đập nát đầu Lý Kim Phượng, trực tiếp tiễn nguyên chủ rời khỏi thế giới này.

Lý Kim Phượng không để ý tới cô ta, đi thẳng ra sân sau vào nhà bếp.

Lúc này vừa lúc là giờ ăn sáng, sau khi ăn sáng xong, già trẻ lớn nhỏ trong nhà họ Lý đều phải đến đội sản xuất để làm việc.

Khoảng thời gian này trùng với thời điểm thu hoạch vụ hè, là thời điểm bận rộn nhất của cả đội nhưng cũng là thời điểm vui vẻ nhất của cả thôn.

Làm việc, thì có công điểm.

Công điểm có thể đổi lấy lương thực, người trong thôn đã làm việc hơn nửa năm, đang chờ thu hoạch vụ hè để được phát lương thực.

Nhà họ Lý đông dân, thức ăn trong thùng gạo đã sớm không đủ, những ngày này là những ngày tổn thể lực nhất trong thu hoạch vụ hè, Trương Tú Lan cũng chỉ chuẩn bị cháu và bắp, một bát cháo, và bắp ngô nhỏ hơn bàn tay trẻ em ăn vào đối phó cho xong.

Hầu hết những người trong đội sản xuất đều phải làm việc trong tình trạng đói bụng, ai cũng biết, chỉ có thể cắn răng, làm việc chăm chỉ, gặt lúa gấp, đặt thóc vào kho, nộp lương thực nộp thuế, chia thóc cho đội sản xuất, mọi người mới có thể có khẩu phần ăn cho nửa cuối năm.