Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 204: Lạnh chết người



Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 204: Lạnh chết người

Hôm nay là ngày đi học cuối cùng, giáo viên được phát phiếu gạo, phiếu vải và được trợ cấp 30 cân lương thực.

Lâm Thanh Hoà chở Đại Oa và bắp về tới mới phát hiện Chu Thanh Bách không có nhà.

Bà Chu giải đáp thắc mắc: “Nó bảo đi vào thành có tí việc.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu tỏ ý đã biết, cũng may sáng nay cô đã thoa kem bảo vệ da cho anh chứ ông tướng này lười lắm, cô mà không thoa cho là anh cũng không thèm thoa luôn.

Mặc dù ông chồng không nói ra miệng nhưng cô thừa biết đây là chiêu làm nũng của ai kia.

Chạng vạng tối, Chu Thanh Bách mới về, còn xách theo mấy cân thịt dê, đây là chiến hữu anh lấy giúp.

Vùng này thịt dê tương đối hiếm, nếu không có quan hệ rất khó mà mua được.

Rất tiếc, nhà cô lại có quan hệ, hehe. Lâm Thanh hoà nhanh tay bỏ dê vào nồi hầm củ cải.

Canh chín, cô múc 3 tô to tặng 3 nhà anh cả, anh hai và anh ba Chu. Tất nhiên nước và củ cải nhiều, thịt dê chỉ vài miếng gọi là thôi, muốn nhiều cũng chẳng lấy đâu ra, tình cảm là chính mà.

Chị cả và chị ba Chu sang tận nơi cảm ơn, chị hai Chu không sang nhưng gửi qua hai cân hạt mè.

Tặng thì nhận, gì chứ hạt mè Lâm Thanh Hoà sẽ không khách sáo. Chè mè đen là món ăn vặt khoái khẩu của cả nhà. Hôm đầu đông cô đã nhờ bà Chu đi nghiền rất nhiều hạt mè thành bột, để sẵn trong bếp thỉnh thoảng có cái nấu cho mọi người ăn, mùa đông ăn món này rất hợp.

Canh thịt dê vừa ngon vừa bổ. Chu Thanh Bách ăn vào thấy tinh thần phấn chấn hẳn ra, Lâm Thanh Hoà đặc biệt thích hương vị thịt dê trước giờ.

Mồng 8 tháng Chạp, Tô Đại Lâm về, mang theo rất nhiều lương thực và trứng gà.

Lần này Chu Hiểu Mai không đi cùng vì cô đang mang thai, trời đông lạnh giá, bà bầu đi lại không tiện.

Nói cách khác, Tết năm nay gia đình Chu Hiểu Mai sẽ không ăn Tết ở quê, hai anh em Tiểu Tô Tốn và Tiểu Tô Thành sẽ lên thành phố đón Tết cùng cha mẹ.

Lần này Tô Đại Lâm về để đưa lương thực và thăm con trai thôi, đợi mấy hôm nữa công nhân được nghỉ phép anh sẽ quay về đón các con lên sau.

Lâm Thanh Hòa lại một lần nữa cảm khái trong lòng, thời này phụ nữ có thai dễ thật đấy, muốn có là có ngay, chẳng bù cho phụ nữ thời sau, vất vả chật vật thậm chí vuột mất cả hạnh phúc vì không thể mang thai….

Chắc tại môi trường không khí trong lành và thực phẩm sạch cho nên cơ thể phụ nữ khoẻ mạnh, dễ đậu thai.

Nói đâu xa, Thái Bát Muội cũng bầu vượt mặt rồi, nhanh thì trong năm, chậm thì sang đầu năm sẽ sinh.

Xem ra hai đứa này là một cặp trời sinh, Thái Bát Muội là đứa hiền lành, thật thà, thuộc tuýp phụ nữ an phận, vô cùng thích hợp với Chu Đông.

Thế mới nói vợ chồng ăn đời ở kiếp, người tốt nhất chưa chắc đã bằng người phù hợp nhất.

Mà Chu Đông đâu phải hạng kém cỏi gì, trong công việc lấy đủ 10 phần công điểm, khoẻ mạnh, giỏi giang, là thanh niên tốt số 1, số 2 trong vùng. Bây giờ người ta còn là con rể Thái gia, đố ai dám xem thường nó nữa đấy?

Ngoài lương thực và trứng gà, Tô Đại Lâm còn cầm về một gói sữa bột. Bình thường Lâm Thanh Hoà mua sữa cho con mình vẫn luôn cho hai anh em Tô Thành uống chung, cho nên bọc sữa này cô trực tiếp cất vào tủ để cho 5 anh em uống chung luôn.

Cô là người như thế, rất thẳng thắn và rõ ràng, không thích giả bộ, giả đò câu nệ gì hết.

Tô Đại Lâm cố gắng bày tỏ ý tứ: “Em em…cùng Hiểu Mai nói nói…về sau…về sau Đại Oa học cao trung thì thì…tới nhà em ở, khỏi khỏi…ở ký túc xá của của…trường.”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Để nó ở ký túc xá của trường cũng được.”

Tô Đại Lâm cố gắng nghiêm túc: “Chị…chị tư, đừng khách khách…khí, cứ để cháu….cháu…ở nhà nhà…tụi em đi.”

Hai đứa con anh đều sống ở nhà anh chị tư, được cho ăn cho uống đầy đủ. Nói một câu công bằng, anh và Hiểu Mai là cha mẹ đẻ cũng chưa chắc chăm tụi nhỏ tốt được như thế này. Đúng là hàng tháng vợ chồng anh gửi không ít lương thực nhưng cho bọn trẻ ăn cũng tốn công tốn sức dữ lắm, nào đâu phải chuyện dễ dàng. Chung quy lại vẫn là vợ chồng anh phải mang ơn anh chị tư.

Kỳ thật ngay từ đâu Lâm Thanh Hoà đã có tính toán này chỉ là chưa từng nói ra mà thôi. Hôm nay Tô Đại Lâm chủ động đề cập tới, lại nói rất thiệt tình, Lâm Thanh Hoà liền cười nhận lời luôn: “Vậy được, sau này nếu thằng nhóc này có quậy phá hay không nghe lời thì cô với dượng đừng ngại cứ đánh thẳng tay nha.”

Tô Đại Lâm cười gật đầu: “Đại Oa rất rất.. ngoan.”

Trong mắt Tô Đại Lâm, Đại Oa, Nhị Oa và cả Tam Oa đều là những đứa trẻ ngoan, được giáo dục rất tốt, nếu sau này các con anh cũng hiểu chuyện được như thế thì không còn gì mãn nguyện hơn.

Xem ra ước nguyện này cũng không quá xa vời, Tiểu Tô Thành đang phát triển theo hướng mấy anh Oa.

Sau khi ông bà Chu biết chuyện Đại Oa lên cao trung sẽ ở tại nhà cô út, liền vui vẻ ưng thuận. Từ sớm hai ông bà đã có suy nghĩ này chỉ là chưa tiện nói vì chưa dò hỏi được ý tứ con rể. Bây giờ con rể tự mình đưa ra chủ ý, tốt quá rồi!

Ngược lại, cha ruột Chu Thanh Bách lại cảm thấy việc này bình thường, có gì đáng vui? Con trai Chu Thanh Bách anh nhất định phải là người có bản lĩnh, dù ở bất cứ đâu hay trong bất cứ hoàn cảnh nào nó cũng thừa sức thích ứng tốt.

Nghỉ đông, không cần tới trường, không cần ra đồng, Đại Oa dồn toàn thời gian và sức lực vào học tập. Mỗi ngày, ngoại trừ thời gian buổi sáng cùng cha chạy thể dục quanh thôn một vòng, thì toàn bộ thời gian còn lại nó dành hết cho việc học.

Lâm Thanh Hoà cũng tăng cường phụ đạo cho con. Khai giảng năm tới, cô muốn Đại Oa thi nhảy lớp, lên học kỳ 2 Sơ nhị luôn.

Kể ra cũng hơi áp lực nhưng để đạt được kết quả cao, một chút áp lực rất xứng đáng.

So với Đại Oa, áp lực học hành của Nhị Oa và Tam Oa nhẹ hơn nhiều, nhưng mà tuyết rơi dày quá, không phải khổ luyện như anh trai thì cũng vẫn phải cùm chân ở nhà, chẳng thể chạy ra ngoài chơi được.

Đúng như ông bà Chu dự đoán, mùa đông năm nay quá khắc nghiệt.

Trung tuần tháng chạp, một tin xấu bao trùm Chu gia thôn.

Nửa đêm qua, có người đã qua đời vì lạnh.

Đó là một ông già tình tình lưu manh cho nên cả đời không cưới được vợ. Điều đáng nói nhất chính là đã sống tới tầm tuổi này, trải qua mùa đông kinh hoàng năm đó rồi thế mà không rút được kinh nghiệm, không chịu chuẩn bị củi lửa, biết sức khoẻ mình kém mà coi thường chủ quan…để bây giờ thiệt mạng.

Haizz, mặc dù lúc còn sống ông ta rất tệ hại nhưng người cũng đã khuất, nghĩa tử là nghĩa tận, những thanh niên trong tộc chung tay giúp lo hậu sự. Tuy rằng hơi qua loa đại khái nhưng với thời tiết như thế này, được chôn cất tử tế đã là tốt lắm rồi.

Vài hôm sau lại có tin sập nhà. Vì tuyết rơi quá dày, những căn nhà cũ kỹ không chống đỡ nổi, cũng may có người tỉnh giấc kịp lúc, hô hoán mọi người chạy thoát trước khi căn nhà đổ ập xuống, chỉ cần chậm một giây không biết hậu quả sẽ ra sao?!

Việc xấu liên tiếp xảy ra, lòng người sốt ruột. Ngay ngày hôm sau, mấy anh em Chu Thanh Bách leo lên cẩn thận kiểm tra nóc nhà mình và nóc nhà ông bà Chu, tới khi thấy không có vấn đề gì mới yên tâm leo xuống.

Trời càng ngày càng lạnh, một số hộ đã đốt hết củi bắt đầu tìm cách đi quanh thôn mượn.

Khó a, lúc này củi là sinh mạng, làm gì có ai nguyện ý cho mượn? Dùng hết thì tự thân mà vận động, mò lên núi kiếm đi chứ, ai bảo lúc đầu mùa làm biếng, không chịu khó nhặt nhiều một chút?

20 tháng Chạp, đại đội mổ heo chia thịt.

25 tháng Chạp, Chu Tây hớn hở chạy lại gõ cửa báo tin vui, tối qua chị dâu con bé đã hạ sinh một thằng nhóc mập mạp trắng trẻo.