Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 33



Edit: Sweetie

Cửa phòng Lý Thanh Lê không khóa, Lý Đại Nha vừa đẩy cửa liền mở, vừa bước vào mùi canh thịt thơm ngon đã ập vào mặt, sau đó nương theo ánh sáng cây đèn dầu duy nhất trong nhà, Lý Đại Nha liền nhìn thấy Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha đang song song ngồi trên chiếu, trong tay hai người đều bưng một chén canh thịt, xung quanh miệng bóng nhẫy dầu.

Ngón tay Lý Đại Nha hết chỉ Lý Nhị Nha lại chuyển sang Lý Tam Nha, biểu tình như bắt gian trên giường, "Áaaa! Hai đứa trốn trong phòng ăn mảnh!"

Mắt Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha nhất trí hướng về phía Lý Thanh Lê đang ngồi trước cửa sổ.

Lý Thanh Lê bình tĩnh nuốt canh, bình tĩnh liếc mắt nhìn cháu gái, lại bình tĩnh mà nói: "Rắn là cô bắt được, cô muốn cho ai ăn còn phải hỏi ý kiến của cháu?"

Lý Đại Nha tức giận đỏ mắt, trề môi không cam lòng: "Sao Nhị Nha Tam Nha đều có, cháu cũng muốn!"

Lý Thanh Lê bê ấm sành lên, một hơi húp hết toàn bộ chỗ canh còn lại, giơ ấm sành cho Lý Đại Nha xem: "Ờm, uống hết rồi, không còn đâu."

Lý Đại Nha chạy lên nhìn chén của Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha, bên trong cũng không còn gì, đến một chút thịt vụn cũng không có, Lý Đại Nha điên cuồng dậm chân, vừa khóc vừa chỉ trích Lý Thanh Lê:

"Cô nhỏ bất công! Vì sao Nhị Nha Tam Nha đều có, cháu lại không có!"

Lý Thanh Lê liếc mắt một cái, "Một mình cô ăn còn chưa đủ, lấy đâu ra một chén cho cháu? Nghĩ hay nhỉ? Tắm rửa rồi đi ngủ đi, trong mơ thịt Đường Tăng cũng có!"

Lý Đại Nha quay ngoắt người nhìn hai đứa Lý Nhị Nha, Lý Tam Nha im lặng như chim cút, lại nhìn sang Lý Thanh Lê đang vuốt bụng, càng nhìn càng tức, "Mấy người đều bắt nạt cháu!"

Nói xong nó liền gạt lệ: "Học cao trung không đến lượt cháu! Làm công phải làm bằng Lý Đại Bảo! Về nhà anh ấy không cần làm việc, còn cháu lại phải nhóm lò cho heo cho gà ăn! Giờ Nhị Nha Tam Nha được ăn ngon, cháu một miếng cũng không được! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu! Đều là con gái như nhau cơ mà!"

Năm nay là năm đầu tiên Lý Đại Nha tham gia trồng lúa từ lúc gieo mạ cho đến khi thu hoạch, tuy vợ chồng Lý lão đại thương con gái nhưng công việc ngoài ruộng không cho phép thương lượng, nó cùng Lý Đại Bảo cũng được xem như một nửa sức lao động trong nhà.

Lý Đại Bảo lớn hơn Lý Đại Nha một tuổi, lại là con trai nên khi làm việc vẫn miễn cưỡng chịu được, còn Lý Đại Nha trời chưa sáng đã phải dậy, trời tối đen mới tan tầm, cả người bị phơi đen tay chân đầy vết chai sần, lúc mệt nhất nó còn một bên cắt lúa một bên khóc không ngừng.

Đêm nay lại xảy ra chuyện ăn mảnh canh rắn, nhân vật chính còn bao gồm hai em gái thân thiết làm nó càng chịu không nổi.

Lý Đại Nha càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng uất ức, càng muốn khóc to hơn.

Lý Thanh Lê vừa mới ăn no, tâm tình cực kì tốt, không đi ngủ mà dứt khoát dùng tay chống cằm, nhìn cháu gái khóc lóc như đang xem kịch.

Lý Đại Nha khóc xong cũng héo rũ người, Lý Thanh Lê buông tay, tỏ vẻ thất vọng: "Vậy thôi á?"

Ba chị em Lý Đại Nha:???

Thân là cực phẩm được chính phủ công nhận, Lý Thanh Lê bóp cằm, chân thành đưa ra kiến nghị:

"Lý Đại Nha, lần sau mà khóc thì phải khóc hào phóng cuồng loạn hơn, cháu vừa sợ người khác không nghe thấy mình khóc, vừa không muốn dáng vẻ khóc lóc xấu xí bị nhìn thấy, đã vậy còn không biết điều khiển ngũ quan gia tăng cuốn hút, để ý nhiều quá thì sao mà khóc tốt được? Khóc dở như vậy ai thèm đồng tình với cháu?"

Lý Đại Nha bị nói cho nghẹn họng.

"Tiếp theo, vốn từ của cháu quá nghèo nàn, xin hỏi cháu thật sự từng đi học sơ trung sao? Không phải cháu dành thời gian lên lớp để ngủ đấy chứ? Một câu nói, nói lần một là nói, nói hai lần là gió thoảng bên tai, lần thứ ba chính là đánh rắm! Cho nên vừa rồi ngoài câu đầu tiên, những câu tiếp theo vào tai cô chỉ có tiếng: Bủm... bủm... bủm... bủm..."

Mặt Lý Đại Nha đỏ rực.

"Nhớ bảo Nhị Nha chỉ bảo thêm cho cháu, khi vốn từ ngữ phong phú, có lý cháu có thể nói tới mức hoa nở, không có lý người ta cũng bị cháu làm cho đầu óc choáng váng không rõ đúng sai, như vậy cháu mới có thể chiếm được lợi!"

Lúc trước cô học ngữ văn chăm chỉ nhất, chính là vì môn này có tính thực dụng cao, lúc đánh chửi nhau còn có thể mang ra dùng.

Lý Đại Nha như dại ra.

Lý Thanh Lê thay đổi một tư thế thoải mái hơn, ánh mắt có chút ghét bỏ, "Quan trọng nhất là, lần sau có gây sự ầm ĩ cũng phải biết động não một chút, nhìn người đặt cỗ! Cháu xem cô chỉ lớn hơn cháu 5 tuổi, cùng là con gái còn chẳng đồng cảm nổi, cháu có khóc cạn nước mắt cũng vô dụng, cô không biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Huống chi mấy chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ này cô còn lành nghề hơn nhiều, nhìn cháu khóc cô không hề thấy đồng tình, ngược lại còn muốn đánh cháu một trận."

"Hay là... cháu cho cô đánh hai cái đi? Cô nhịn cũng vất vả lắm đó."

Lý Nhị Nha, Lý Tam Nha lập tức dùng tay che miệng nhau, bởi vì hai đứa nó sợ sẽ nghe được hai chữ "ma quỷ" thốt ra từ miệng đối phương.

Lý Đại Nha im lặng một hồi, dứt khoát ngồi luôn xuống đất, gân cổ khóc lớn: "Hức... Oaaaaaaaà!!!"

Tiếng khóc khàn đặc hệt như ma chú vang bên tai.

Lý Thanh Lê chỉ vào Lý Đại Nha, nhàn nhã dạy Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha, "Khóc như vậy mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thôi, ít nhất có thể nghe ra có cảm tình."

Lý Nhị Nha, Lý Tam Nha đồng thời nhìn Lý Đại Nha với ánh mắt đồng cảm: Chị cả thật đáng thương, thật nhỏ yếu, thật bất lực, thảm quá đi!

Bà Điêu mặc áo sơmi cũ, đầu tóc rối tung cầm quạt hương bồ đẩycửa đi vào, thấy người khóc lớn là Lý Đại Nha thì nhíu mày: "Khóc cái gì! Hơn nửa đêm rồi, khóc tang à?"

Vợ chồng Lý lão đại cũng nghe được động tĩnh bước vào, thấy Lý Đại Nha ngồi khóc dưới đất thì đau lòng không thôi, hai vợ chồng vội kéo Lý Đại Nha lên, Lý đại tẩu lau mặt cho con gái.

"Tam Nha, chuyện này là sao?" Lý đại tẩu hỏi Lý Tam Nha.

Lý Tam Nha nhăn nhó, "Thì... đêm nay con ngủ cùng cô nhỏ, cô nhỏ hầm canh rắn, con với chị hai được ăn ké một chén, chị cả không được ăn, cho nên..."

Lý lão đại bất đắc dĩ thở dài, Lý đại tẩu nhẹ giọng quát: "Đại Nha, con đã 15 rồi, không thể động một tí là khóc lóc ầm ĩ có biết không? Truyền ra ngoài người ta sẽ nói thế nào về con?"

Lý Đại Nha như nghe không lọt lời của Lý đại tẩu, nó ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi: "Cái gì? Đêm nay Tam Nha ngủ ở phòng cô nhỏ? Cháu cũng muốn! Cô nhỏ không thể bất công như vậy được, canh rắn hai đứa nó được ăn, lại còn được ngủ ở phòng cô nữa, cháu cũng muốn!"

Bà Điêu liếc xéo cháu gái, "Trong hai đứa ai mới là trưởng bối? Dám nói chuyện với cô nhỏ kiểu đấy à! Vợ chồng lão đại có biết dạy con hay không, hay là để bà già này dạy giúp?"

Lý đại tẩu trộm kéo áo Lý Đại Nha, nhưng Lý Đại Nha vẫn quật cường nhìn chằm chằm Lý Thanh Lê không bỏ.

"Phì... Haha..." Lý Thanh Lê không nhịn nổi mà phì cười.

"Cháu muốn ngủ ở phòng cô? Cũng được thôi, ngày mai cháu giúp cô làm việc nửa ngày, buổi tối cô sẽ cho cháu ở lại. Chiều nay Tam Nha giúp cô cấy mạ nên mới được ở lại đó nha, cô luôn luôn đối xử bình đẳng."

Lý Thanh Lê nghĩ thầm, nếu là trước kia, cô không dùng chày đánh cháu một trận, cho cháu biết thế nào là kính già yêu trẻ mới là lạ!

Nhưng là hiện tại cô đã khác xưa, đã bắt đầu biết lấy lý phục người, dĩ hòa vi quý rồi nha.

Nhìn đi! Tui tiến bộ rồi! Từ cực phẩm đỉnh cấp bước xuống một bước, tuy rằng chỉ là một bước nhỏ, nhưng đó chính là khởi đầu của sự thay đổi!

Lý Đại Nha nhìn Lý Tam Nha, Lý Tam Nha gật đầu như đảo tỏi, "Em giúp cô nhỏ cấy mạ nên mới được ở lại."

Lý Đại Nha tức khắc héo rũ, ngủ ở phòng cô nhỏ sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng để được ngủ lại phải làm gấp bội, mệt còn ác hơn, vậy chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi hay sao?

Bà Điêu nhìn Lý Đại Nha trầm mặc, phe phẩy quạt hương bồ mắng:

"Trong đầu chỉ toàn ba cái thứ linh tinh, tâm tư nhỏ nhen hơn cả đầu kim, người khác có gì cháu phải có cái đó, nhưng bảo làm thì lại không muốn! Canh rắn chỉ có một chút như vậy, còn là cô nhỏ cháu tự mình bắt được, cha mẹ cháu không ăn, chú thím cháu không ăn, anh em cháu không ăn, cháu không ăn thì chết à? Hay là cháu có gì cao quý hơn mọi người?"

Trong phòng chính đang ồn ào náo nhiệt, phòng Lý lão tứ đột nhiên truyền đến tiếng thét nôn nóng của Lý tứ tẩu.

"Mẹ! Anh cả, chị dâu! Thành Thụy nói đau bụng quá! Mọi người mau tới giúp con với!"

Lúc này không ai còn tâm tình quan tâm Lý Đại Nha, đám người vội vàng chạy vào phòng Lý lão tứ, còn chưa chen vào đã nghe thấy Lý lão tứ đau đớn khó nhịn kêu hừ hừ.

Bà Điêu bước đến, dùng mu bàn tay sờ trán Lý lão tứ, sau đó gọi Lý lão đại và Lý lão nhị lật người anh lai, chân sau bà quỳ lên mép giường, nhấc áo Lý lão tứ lên cạo gió trên lưng, qua mấy chục lần Lý lão tứ mới rầm rì kêu nhỏ.

Bà Điêu thở hổn hển ngồi xuống, tùy ý để Lý Thanh Lê quạt gió cho mình.

Bà Điêu hỏi Lý tứ tẩu: "Vợ thằng tư, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Mặt Lý tứ tẩu vẫn còn trắng bệch, "Con cũng không biết tại sao... Vốn dĩ anh ấy đã ngủ rồi, đột nhiên bị đau đến mức tỉnh lại..."

Lý lão nhị cùng Lý lão tam bất an nhìn nhau một cái.

Lúc này Lý lão tứ hoà hoãn được một hơi, gian nan nâng ngón tay chỉ vào Lý lão nhị và Lý lão tam đang ghé sát vào nhau, hữu khí vô lực nói: "Anh hai, anh ba bóp miệng con, ép con uống nước bùa..."

Lời này lập tức khiến Lý lão nhị và Lý lão tam trở thành tiêu điểm của cả nhà, mắt Lý tứ tẩu mang theo oán khí, Lý lão đại khó hiểu kinh ngạc, vẫn là Điêu bà tử sáng suốt, vẫy vẫy tay với hai anh em Lý lão nhị: "Hai đứa lại đây cho mẹ."

Lý lão nhị cùng Lý lão tam liếc nhau, biết mẹ gọi mình lên là có chuyện chẳng lành, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu đi qua.

Quả nhiên bọn họ vừa bước lên, tay bà Điêu liền hạ xuống, tay năm tay mười đánh lên người hai anh em không biết bao nhiêu cái.

"Hai đứa bay mất não rồi đúng không? Đang yên đang lành lại cho thằng tư uống nước bùa? Có ai làm anh trai như vậy không hả trời ơi!"

Lý lão nhị ủy khuất, "Mẹ, tại con thấy dạo này chú tư chăm chỉ bất thường, sợ chú ấy chạm phải thứ gì đó dơ bẩn nên mới trộm pha nước bùa đấy chớ, con phải mạo hiểm lắm mới lấy được bùa đấy, không phải anh em của con, còn lâu con mới thèm quan tâm!"

Vừa dứt lời, Lý lão tứ lại kêu gào như heo bị chọc tiết, người cũng lăn lộn trên giường, cũng may Lý Thanh Lê tay mắt lanh lẹ kéo bà Điêu tránh khỏi cú đá.

"Áu ~ aaaaaaaaá ~ hừ... đau chết ông đây rồi!" Tiếng kêu lần này còn vang dội hơn vừa nãy vài lần.

Toàn bộ người trong phòng đều nhìn sang bà Điêu, bà xụ mặt quát: "Nhìn cái gì? Mặt tôi mọc ra thuốc à? Còn không đến nhà Thành Năng mượn con la rồi đưa thằng tư đi chữa bệnh đi!"

Lý lão nhị, Lý lão tam lúc này mới nhanh chóng hành động.

Lý Thanh Lê ôm chặt tay bà Điêu, đau lòng nói: "Mẹ, giờ con mới biết mẹ làm chủ gia đình cũng không dễ dàng gì!"

Nhiều cực phẩm như vậy, mỗi ngày không phải đang gây chuyện thì chính là đang trên đường gây chuyện, quá khó khăn rồi!

Bà Điêu bình tĩnh vuốt tóc, "Cũng bình thường, ít nhất lúc đánh người mẹ thấy rất vui vẻ."

Lý Thanh Lê: "..." Không hổ là mẹ!

- ---------

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Đừng ăn thịt động vật hoang dã, chuyện tôi viết chỉ là bịa đặt!

~⭐⭐⭐